58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung bế con trong tay, hôm nay, cô xuất viện rồi.

“Đưa anh.” Jimin đưa tay đỡ chiếc tã bọc trong lòng Chaeyoung, bế lấy, không thể không nói, đàn ông bế con, trông rất đẹp trai, nhưng...........

“Oa oa!” Đứa trẻ vốn dĩ được Chaeyoung bế, đến lượt Jimin bế, lập tức há chiếc miệng nhỏ xinh, không ngừng gào khóc.

Âm thanh đó, không giống như con mèo hen lúc vừa mới sinh, tiếng khóc này, khiến Chaeyoung nghe thấy cũng phải mềm lòng “Hay là, để em bế đi.”

Cô xót xa đứa bé bị Jimin bế không thoải mái, thế là đưa ra ý kiến trong lòng cô.

Sắc mặt Jimin tối lại, vẻ nghiêm túc “Không được, em sức khỏe không tốt, để anh bế, em cứ ở yên đấy.”

Jimin để Chaeyoung ngồi vào ghế sau xe, tự mình bế đứa bé, cũng đi vào theo sau.

Bình thường anh ta có thói quen tự mình lái xe, nhưng hôm nay, để lái xe trong nhà lái.

Chiếc xe đi rất êm, tất cả đều thuận lợi, ngoài việc tiếng khóc của đứa trẻ trong xe vẫn chưa ngừng. Trên cả đường, Chaeyoung mấy lần muốn bế đứa trẻ, nhưng đều bị Jimin giữ lại.

“Con đang khóc!” Chaeyoung bực mình nhìn sang Jimin.

Người đàn ông ra vẻ nghiêm túc gật gật đầu “Con đang vui mà, biết là sắp về đến nhà rồi.”

Park Jimin! Anh quả nhiên không biết xấu hổ!

Ngồi ghế phụ là Taehyung, ho hai tiếng, nhìn Jimin rồi lại nhìn Chaeyoung, cuối cùng không kìm được ngắt quãng hai người “Để mình bế cho...........”

Nhưng lời anh ta còn chưa nói xong, đã bị Park đại boss châm biếm nói “Cậu biết bế trẻ con sao?” Đùa gì chứ, Taehyung và anh thì có gì khác nhau chứ? Anh không biết bế trẻ con, Taehyung và anh lại chơi với nhau bao nhiêu năm, người chưa kết hôn chưa có con, sao biết bế con chứ?

“Park Jimin, cậu đừng coi thường người khác.” Taehyung phát cáu “Cậu dám nói, cậu đưa cậu nhóc này cho mình bế, tuyệt đối không khóc không ồn.”

“Taehyung, mình mới biết, cậu là người rất thích đùa.”

“Ai đùa với cậu, Park Jimin, cậu là đồ ngốc, đến đứa bé mà cũng không biết bế, cậu cho rằng mọi người đều giống cậu à?”

“Ha ha” Jimin cười khẩu, trong lòng như bốc hỏa.....Hừ Kim Taehyung, cậu cho rằng cậu là siêu nhân à “Đây, cho cậu bế, có lời nói lúc nãy, nếu cậu làm nhóc con nhà mình khóc, mình nhất định đánh cho cậu phải khóc chạy về gọi ba........”

Park đại boss rất muốn chế giễu Taehyung, đáng tiếc, trời không cho người được toại nguyện.

Đứa trẻ vừa được chuyển đến tay Taehyung, cũng không thấy cậu ta chân tay luống cuống, đã bế đứa bé vào trong tay, dỗ dành hai tiếng, là đã nín khóc rồi.

Vừa nãy còn khóc toáng lên, đến tay Taehyung, lập tức nín khóc lại ngoan ngoãn.

Sắc mặt Park đại Boss lúc xanh lúc trắng, giống như tấm biển đổi màu, trên mặt Jimin đầy vẻ bực tức lẫn ấm ức, nói “Cậu vận may tốt, con mình vừa khóc mệt rồi, ở trong lòng mình chuẩn bị ngủ, thì chuyển sang tay cậu, cho nên....Taehyung là cậu gặp may thôi.”

Nói gì Jimin cũng không thừa nhận, là anh không biết bế trẻ con.

Taehyung liếc nhìn anh, đưa đứa bé trong tay lại đặt vào lòng Jimin.........

“Oa oa....!”

Taehyung cũng không quan tâm sắc mặt âm u xám xịt của Jimin, liếc mắt chế giễu nhìn anh, lại đưa tay bế đứa trẻ quay lại lòng mình.

Nói cũng lạ, đứa bé ở trong lòng Jimin, ra sức mà khóc, hễ đến tay Taehyung, lập tức nín khóc.

“Có một vài người, không chịu chấp nhận thất bại, không chịu chấp nhận sự thật. Ôi!” Taehyung ôm đứa bé, bật ra những lời châm chích.

Jimin nghe xong mặt còn tối đen hơn mực.

“Taehyung, cậu lợi hại quá đấy.”

Người phụ nữ bên cạnh còn đổ thêm dầu vào lửa, khúc khích cười từ đầu đến giờ, nét mặt Jimin lúc đỏ lúc trắng, rồi lại chuyển sang tối sầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net