ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày Minho trở về, cuộc sống trong kí túc của Jisung bị đảo lộn đúng nghĩa. Vì muốn bù đắp nên Minho hoàn toàn coi Jisung như trẻ nhỏ mà nâng niu yêu thương. Thậm chí đến việc lấy quét nhà anh cũng không để Jisung đụng tay vào. Ừm...và vấn đề này khiến Hwang Hyunjin khá khó chịu. Tại sao à? Vì nó luôn phải nhìn ngắm hai người này chăm sóc nhau mỗi ngày, còn mình thì, tỉ lệ ăn dép của Felix cũng bằng tỉ lệ phát cơm chó của đôi kia đi?

"Này Han Jisung, mày có cách nào khiến Felix mê tao không?"

Hwang Hyunjin hỏi làm sao hái được sao cậu còn biết, chứ cái này thì chịu. Cái tính ăn nói đểnh đoảng của Hyunjin ngàn năm nữa cũng không sửa được.

"Tao nghĩ là mày nên bày tỏ trực tiếp đi thẳng vào trọng tâm vấn đề. Ví dụ 'Felix à, bố mê mày vcl' rồi."

Tốn mười lăm phút đồng hồ Hwang Hyunjin mới nhận ra, tên sóc ấy chả biết cái quái gì về cưa cẩm cả.

Đến tối, sau khi ăn cơm xong Minho tranh phần rửa bát trước, Jisung có thể ra ngoài xem tivi, nhưng cậu đã lựa chọn đi dọn cùng anh. Thôi thì người ta có lòng gánh vác, mình cũng có dạ mà sẻ chia.

"Bé à ra ngoài đi, anh tự làm được."

"Em cũng không định làm đâu, chỉ vào đây giám sát anh thôi."

Minho cười khổ, Han Jisung trẻ con ơi là trẻ con. Cậu nói là giám sát nhưng thực chất là vào buôn chuyện trên trời dưới bể với anh người yêu. Biết Minho sẽ không để mình động tay động chân gì nên đành lấy cớ kể chuyện mà vờ như vô tình thuận tay úp bát lên kệ. Minho tinh ý nhận ra chiêu trò của em sóc, nhưng thôi kệ. Dù sao anh cũng vẫn rất yêu cái không gian riêng tư này. Chiếc bát cuối cùng được úp lên, còn công việc lau dọn nữa, Minho một mình tự làm. Anh đuổi Jisung ra ngoài chơi với mấy đứa 00line.

Vừa treo chiếc tạp dề lên, Minho đã nghe tiếng cãi nhau chí choé ngoài phòng khách. Bang Chan và Changbin trong phòng cũng nhanh chóng chạy ra xem. Ừm...đám nhóc đang đánh nhau...À không, nói đúng hơn là Han Jisung và Hwang Hyunjin đang túm tóc nhau. Lee Felix đứng bên cạnh can ngăn không nổi, còn Seungmin và Jeongin thì ngồi một bên ăn bỏng ngô. Dù sao đây cũng là cảnh tượng quá đổi thường ngày rồi.

"Bé!!!"

Một tiếng quát của Minho đã khiến trận hỗn chiến ngừng lại. Tay Jisung vẫn đang nắm tóc Hyunjin, còn Hyunjin thì kéo áo cậu sắp rách đến nơi rồi.

"Đi ra đây."

Minho chiều Jisung thật, nhưng vẫn có những lúc anh rất nghiêm túc, và Jisung khá sợ. Điển hình là lúc này đây, cậu từ từ rời khỏi Hyunjin mà cúi đầu đi đến bên cạnh Minho. Vẫn bài ca quen thuộc mỗi khi đánh nhau, Han Jisung đã nhanh nhảu mách lẻo anh nhà mình.

"Nó cứ bảo em đần. Tại nó trước..."

"Này! Chứ không phải mày kêu người như tao chó nó yêu à?"

Hwang Hyunjin phản pháo, Han Jisung lại càng hăng.

"Đúng đấy thì sao?! Làm gì có ai yêu một thằng khen 'em đẹp khiến anh muốn đăng xuất khỏi trái đất chứ'?"

"Mày khiến tao tổn thương đấy."

Hai đứa lại chuẩn bị lao vào đánh nhau tiếp. Cuối cùng anh Chan phải đứng ra can, bắt hai đứa quỳ xuống giơ tay lên trời, không làm hoà không được đi ngủ.

Màn đêm đã buông xuống, ánh đèn phòng khách vẫn còn sáng vì hai đứa vẫn chưa chịu làm hoà. Mà Jisung chưa ngủ, Minho cũng thế, tại hai người chung một phòng mà. Thấy Han Jisung ngáp ngắn ngáp dài Hwang Hyunjin huých vai cậu một cái cho tỉnh.

"Sao tao lại nhận lời giúp mày không biết! Đáng lẽ giờ này tao được chăn ấm nệm êm rồi!"

"Cố lên! Felix sắp ra rồi! Tao tin là vậy."

"Mày nói câu 'tao tin là vậy' lần thứ hai mươi rồi đó!"

Không chịu nổi nữa, Han Jisung quyết định đi ngủ trước. Nhưng mà quỳ khá lâu rồi, cậu không thể đứng lên được, cũng do lười nữa, Jisung quyết định gọi anh nhà.

"Anh ơiiiiiiii? Anh Minho của em ơiiii?"

"Sao?" Lee Minho từ ghế sofa đi đến, nom có vẻ khá tức giận. Mà Jisung biết thừa anh đang tức thế, vẫn dẩu mỏ lên cãi.

"Sao sao cái gì? Mau bế em!"

Thấy cậu sóc dang hai tay ra, Minho cũng đành bước đến ôm em nhỏ lên tiến về phòng, vừa đi còn vừa dặn dò gì mà không được gây nhau với Hwang Hyunjin nữa.

Khi Jisung quay trở ra từ phòng vệ sinh đã thấy anh nhà nằm ngay ngắn trên giường chơi điện thoại. Minho không hỏi gì, cũng không nói chuyện với cậu. Jisung biết là Minho đang rất giận. Anh là người ưa yên tĩnh, không muốn thấy cậu đi gây nhau với người ta bao giờ. Jisung nịnh bợ chui tọt vào trong chăn, sát gần lại Minho mà rúc rồi cọ cọ.

"Anh."

"Sao?"

"Anh~" Han Jisung dạo này biết mè nheo rồi.

Minho không giận được lâu, cuối cùng phải chấp nhận trút bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng, vòng tay ôm lấy em nhỏ vào lòng.

"Anh đây. Lần sau đừng gây nhau vì mấy vấn đề trẻ con đó nữa."

"Không phải đâu. Hyunjin muốn tụi em làm vậy để Felixeul thấy thương cậu ta rồi nhận lời á!"

À thì ra là trò đùa của đám nhóc.

"Không đau ở đâu chứ? Anh xem nào..."

"Hơi nhức da đầu một chút...Tay thằng đó làm bằng đá hay sao á, cốc em đau muốn chết!"

Han Jisung lại ăn vạ rồi. Minho bật cười, vừa ôm vừa xoa xoa đầu cho em nhỏ, nom rất đáng yêu. Chẳng mấy chốc mà cả hai đã ôm nhau ngủ ngon lành.

Giật mình tỉnh dậy, Felix nhìn đồng hồ. Đã ba giờ sáng. Cậu nhìn sang giường bên cạnh, vẫn trống trơn. Điều đó có nghĩa là Hwang Hyunjin vẫn đang quỳ ngoài kia.

"Hyunjin, Hannie đã đi ngủ rồi, cậu cũng mau vào đi."

"Không."

"Hannie đã nói với mình rồi, cậu muốn mình quan tâm thôi đúng không?"

Con mẹ nó Han Jisung!!! Thằng lắm mồm! Hwang Hyunjin thề với Chúa rằng ngày mai đống bánh cheesecake trong tủ lạnh của nó sẽ bay hết! Hyunjin xấu hổ không để đâu cho hết được, chỉ đành húng hắng ho quay mặt đi.

"Cậu thích mình tại sao không nói?"

Felix đưa cho Hyunjin một cốc nước ấm. Cậu vẫn giữ thái độ im lặng đó, đến khoảng năm phút sau mới chịu lên tiếng.

"Mình nghĩ cậu rất ghét mình. Mình không phải đứa ăn nói giỏi, vậy nên có thể đã vô tình khiến cậu khó chịu nhiều lần."

"Đúng là mình có khó chịu thật, nhưng rất nhanh thôi sau đó lại hết ý mà. Nhưng mình thật sự giận Hyunjin đó, tại sao thích mình mà lại để mình phải hỏi vậy?"

Bình thường Han Jisung hay gọi Hyunjin là thằng đần, may mắn thay, trong thời khắc quan trọng này, nó tỉnh ra được một chút. Cũng không khó lắm để nhận ra, Felix đang dẫn lối.

"Đúng. Anh thích bạn. Felix...nhận lời nha?"

Thề với chúa, hai mươi mấy năm sống trên đời Hwang Hyunjin chưa đi tỏ tình bao giờ. Nói xong mấy câu bày tỏ mặt nó ngay lập tức đỏ ửng lên, may mà đèn phòng đã tắt chứ nếu không Felix thấy thì sáng hôm sau nó chỉ còn nước cuốn chăn gối sang ngủ nhờ với Han Jisung.

Và chuẩn bị sẵn tâm lí bị Lee Minho xách ra cùng với mấy con mèo của anh ta.

Felix cười khổ, nhanh chóng kéo Hyunjin lên, dìu vào phòng.

"Yên tâm, em cũng thích bạn."

Cách mạng đã thành công!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net