2. Đối thoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

📌 text và ngôn ngữ kí hiệu trong [...], lời trực tiếp trong "..."
————————————————

Han Jisung từ nhỏ đến lớn là đứa trẻ hoạt bát, đáng yêu. Nhưng một tai nạn năm mười ba tuổi không cho cậu có cơ hội được sống như một đứa trẻ bình thường nữa. Bang Chan chưa từng kể kĩ càng về tai nạn năm đó. Minho cũng chỉ biết đó là đứa em trai quý giá của anh đã phải trải qua một cú sốc tinh thần và tổn thương cả về thể chất. Sau sự kiện năm ấy, Jisung mất kha khá thời gian để làm quen với việc không thể nói chuyện. Thế rồi cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, cậu dành thời gian học ngôn ngữ ký hiệu để có thể giao tiếp với mọi người dễ dàng hơn. May mắn hơn những đứa trẻ bị câm điếc bẩm sinh, tai nạn chỉ lấy đi giọng nói của cậu. Đôi tai thiên phú với âm nhạc như món quà thượng đế đặc cách ban xuống cho đứa trẻ đáng yêu này. Cứ như vậy, cậu tự đi tìm thứ âm nhạc của bản thân, quên đi cái hiện thực xấu xí mà cuộc đời áp đặt lên cậu. Vẫn là đứa trẻ yêu đời, tinh nghịch nay trở thành hình bóng của một thiếu niên đầy đam mê và hoài bão.

Han Jisung tự mình kiếm học bổng bồi dưỡng bên Úc chứ không chịu nhờ cậy vào ông anh trai là producer có tiếng trong ngành. Biết đứa em nhỏ sẽ không bao giờ chịu để mình nhúng tay vào cuộc sống riêng của nó nên Bang Chan chưa từng tác động vào, kể cả việc được nhận vào team producer của công ty cũng là do nỗ lực của cá nhân cậu. Không có ai là bất thường hay để đáng thương cảm cả, Jisung không muốn mọi người nhìn mình bằng ánh mắt thương hại mà hãy coi cậu như những người bình thường khác.

Cậu trai với mái tóc vàng ngồi đối diện trước mặt Minho nở một nụ cười thân thiện thay cho lời chào hỏi. Jisung lấy điện thoại ra gõ dòng text rồi lễ phép đưa đến trước mặt anh khác hẳn với dáng vẻ vội vã đêm qua.

[Em là Jisung. Xin lỗi vì hôm qua đã va vào anh.] Nói rồi đôi mắt đen tròn xoe chớp chớp đầy chân thành.

"Tại anh va vào em mới đúng." Minho đang trong tình thế cực kì khó xử. Anh rút cuốn sổ nhỏ ra đưa về phía cậu. "Trả lại cho em này."

Jisung đón cuốn sổ bằng hai tay rồi cúi đầu cảm ơn. Cậu lật giở vài trang, hơi ngẩng lên thì vô tình thấy ánh mắt anh đang chăm chú quan sát cậu.

"Anh chưa mở ra xem đâu... thực ra là mở trang đầu thôi. Thấy tên em trên đó, J.One nghe ngầu lắm." Nhận ra được ánh mắt đề phòng từ cậu trai tóc vàng trước mặt, Minho vội rào trước. Lần đầu tiên gặp mặt đã cư xử không đúng, lại còn làm việc chung nhiều, Minho không muốn cộng sự có ấn tượng xấu. Đáp lại anh là cái cúi đầu cảm ơn cực kỳ lễ phép.

Không biết có phải chưa quen hay không nhưng cuộc trò chuyện chỉ có tiếng nói của anh làm Minho không biết tiếp tục mở lời ra sao. Người làm giới giải trí quen với việc hiếm khi nào chỉ nghe giọng nói của riêng mình trong một đối thoại dài.

Vừa lúc cả hai chìm vào yên lặng thì Bang Chan cũng trở về với ba ly cà phê trên tay. Anh làm kí hiệu gì đó với Jisung, cậu bạn nhỏ lắc đầu đưa hai tay đan chéo trước ngực. Minho đứng ngoài cuộc trò chuyện lại càng thêm tò mò.

"Tôi hỏi xem cậu bắt nạt Jisung hay gì?" Bang Chan tinh ý không để Minho chịu cảnh lạc lõng.

"Em không có làm gì hết mà."

"Đùa thôi. Làm gì căng." Vừa bĩu môi rồi lại trưng ra hai bên má lúm. Làm việc với nhau còn lâu dài, anh chỉ muốn tạo không khí thoải mái cho cả hai. Jisung thì không nói làm gì nhưng Minho động câu nào lại giãy nảy lên đến lạ lùng.

Hẹn ngày trao đổi về bài hát mới, bọn họ rời khỏi phòng làm việc của Bang Chan. Lee Minho mang đến cho Jisung chút gì đó hơi e dè. Trước nay cậu chỉ làm nhạc một mình hay cùng Bang Chan, chưa từng tham gia vào một dự án lớn, lại còn là lần đầu tiên ra mắt với vai trò producer, sợ bản thân không làm đủ tốt cũng là dễ hiểu. May mắn bài hát của cậu được chọn vì thế càng cần hoàn thiện chỉn chu và nghiêm túc. Với Jisung mà nói âm nhạc chính là mạng sống, là phép màu duy nhất mà cậu muốn giữ lấy.

Ghé ngang qua phòng tập của thực tập sinh, Jisung muốn qua chào hỏi một người. Từ cửa kính cậu có thể nhìn thấy sự căng thẳng qua từng khuôn mặt của mỗi thực tập sinh. Có lẽ là vất vả lắm nhưng có điều gì là không phải đánh đổi. Cậu cũng đã từng có ước mơ trở thành thực tập sinh, được hát rồi ra mắt như những thiếu niên kia. Rồi số phận lại cho cậu hướng rẽ khác nhưng may thay nó vẫn cho cậu cơ hội được đi cùng với giai điệu, âm thanh. Nhận ra có khách đến thăm, anh chàng huấn luyện viên ra hiệu lớp được dừng lại, cơ mặt bọn họ cuối cùng được giãn ra thầm cảm ơn người đứng ngoài cửa.

Thực tập sinh cả công ty ai còn không biết thầy Seo dạy rap nghiêm khắc lúc nào cũng trưng ra vẻ lạnh lùng khó gần, không trách được anh từ ngoại hình đến tính cách đều toát ra dáng vẻ của một rapper chỉ có thể dùng một từ swag để diễn tả. Nhận ra người đứng trước cửa, nụ cười hiện lên xoá nhoà vẻ nghiêm nghị trong phòng tập, anh bước đến xoa đầu đứa nhỏ lâu ngày mới gặp. Đám thực tập sinh được dịp rùng mình khi nhận ra thầy Seo cũng biết cười, hẳn người ngoài cửa rất đặc biệt mới rã đông được cục nước đá này.

Hiếm khi nào Seo Changbin nở một nụ cười, lầm lì nhiều thành quen nhưng Han Jisung là một ngoại lệ khác.

[Em về hồi nào không báo anh?]

Seo Changbin là đàn anh, người đã giúp đỡ Jisung rất nhiều ở trường cấp ba. Ngoài bố mẹ và Bang Chan ra thì Changbin là số ít người có thể giao tiếp với cậu bằng ngôn ngữ ký hiệu. Từ thời đi học hai người đã chung sở thích là làm nhạc, người làm beat, người viết lời. Ngày đó mỗi lần nói chuyện với nhau Jisung lại phải gõ ra suy nghĩ của bản thân. Thế rồi Seo Changbin quyết định tự học ngôn ngữ ký hiệu để có thể trực tiếp hiểu những điều Jisung muốn bày tỏ mà không cần thông qua bút giấy hay màn hình điện thoại. Lâu rồi họ trở thành những người bạn thân thiết, kể cả khi Jisung đi du học vẫn không quên liên lạc với Changbin để "kể khổ". Giấu nhẹm việc trở về Hàn Quốc vì muốn Changbin bất ngờ, Han Jisung đắc ý hớn hở quơ quơ thẻ công ty trước mặt anh.

[Anh bất ngờ không? Em được nhận vào công ty rồi anh.]

"Giỏi lắm về không báo trước. Đã lớn thế này rồi. Muốn anh khao gì nào?" Anh vẫn giữ thói quen cũ xoa đầu cậu, Jisung không bằng lòng với hành động kia vùng vẫy khỏi bàn tay đang làm rối tóc mình.

[Đừng xoa. Em lớn rồi mà.] Đúng vậy giờ cậu không còn là đứa em ngày ngày chạy theo Bang Chan với Changbin nữa. Quay về Hàn, cậu không muốn mọi người coi cậu như đứa nhỏ ngày trước, với Changbin thì lại càng không.

"Gì mà tránh." Changbin nhào tới kẹp cổ cậu kéo xuống như hồi nhỏ. Với anh, Jisung lúc nào cũng là đứa em trai anh yêu quý, mà đứa nhóc lần này dám giấu anh về Hàn không báo trước là hành vi không thể tha thứ được.

Nghịch ngợm chào hỏi một hồi, Seo Changbin cũng dừng tay.

"Nghe bảo có producer mới được nhận. Lại còn viết bài chủ đề cho Lee Know, ra là em à, được đấy."

[Em hơi lo lắng.]

"Về bài hát hay ca sĩ." Seo Changbin luôn đoán trúng tâm sự của cậu.

[Cả hai. Lần đầu tiên tham gia dự án lớn... nhưng em sẽ cố gắng hết sức.]

"Team của Bang Chan sẽ cùng hỗ trợ trong album này mà. Có cả anh nữa."

[Em muốn hỏi... Lee Know là người như nào?] Jisung làm động tác tay chậm chạp, hơi rụt rè đưa ra câu hỏi.

"Tốt tính. Em biết đấy người trong giới giải trí, anh cũng không có đánh giá nhiều. Cứ làm tốt công việc của mình là được."

[Anh với Bang Chan hyung dạo này sao?]

"Không nói chuyện nhiều... Chứ không thì anh mày lại không biết em về Hàn từ khi nào à?" Changbin trả lời ngập ngừng rồi nhanh chóng đánh trống lảng sang mấy câu chuyện cũ, mới của cả hai. Jisung thấy vậy cũng không hỏi gì thêm, nếu anh đã không muốn kể cậu cũng không muốn ép.

Bọn họ ngồi với nhau được một lúc thì Changbin phải trở về phòng tập, thầy Seo tâm huyết không thể bỏ lớp dạy giữa chừng được. Trước khi rời khỏi còn không quên ra kí hiệu với Jisung.

[Jisung đỉnh nhất. Tạm biệt.]

Từ nhỏ Jisung đã ít bạn bè, chỉ có Changbin là người cậu có thể bầu bạn và thực sự "nói chuyện" được với cậu. Tâm sự với Changbin giúp cậu rũ bỏ được phần nào những lo nghĩ, băn khoăn. Thực ra, Jisung có chút chướng ngại khi phải làm quen với người lạ cùng với khuyết thiếu của bản thân, cậu lại càng dè dặt hơn với các mối quan hệ trong công việc và cuộc sống. Kiểu người làm giải trí cậu chưa từng tiếp xúc qua. Nhưng với Minho thì lại khác, mới gặp gỡ trao đổi công việc lần đầu tiên, anh đã mang đến cho cậu cảm giác khá kỳ lạ không giống như những điều cậu tưởng tượng, không quá khó gần hay kiêu ngạo. Hoặc...

Bởi vì số phận không có quy tắc, mẫu số của cuộc gặp gỡ này là ngẫu nhiên, biết đâu được, cảm giác đó sẽ thổi vào tâm hồn đang khép chặt của Jisung một làn gió xuân nhẹ nhàng thì sao? Điều này thì ai có thể biết trước được cơ chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net