Chương 2 : Nhất kiến chung tình , không phải mình anh .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SeungHoon ngồi lại phòng JinWoo một lúc lâu . Cuối cùng , hắn để lại cho anh vài lời dặn dò rồi rời khỏi phòng .

Tiếng nói không được phát ra nữa , cả căn phòng bỗng  rơi vào tĩnh lặng . Thoáng chốc , chỉ còn phảng phất tiếng gió thổi lùa vào phòng qua cánh cửa sổ đang khép hờ .

Thời tiết mùa này ở Seoul có chút lạnh . JinWoo nằm trên giường lớn , anh hít một hơi thật sâu , bình tĩnh cảm nhận thứ thời tiết đặc trưng của nơi đây .

Seoul à , Kim JinWoo tới thật rồi này .

Anh theo thói quen mở điện thoại lên bắt đầu gõ gõ thứ gì đó . Trước đây , JinWoo rất ít khi dùng tới điện thoại . Nhưng mà từ hai năm trước , bắt đầu cái ngày mà người đó xuất hiện trong đời anh thì cái điện thoại này liền trở thành một thứ không thể thiếu . Bởi lẽ tất cả những gì liên quan tới người đó , anh đều muốn biết , muốn hiểu , muốn giữ ở trong lòng .

Hơn nữa , có lẽ cũng đã lâu , cho nên JinWoo cũng đã quên rằng từ bao giờ anh lại có thói quen kể hết mọi chuyện cho người đó .

Ừ , bất cứ chuyện gì . Là vui , là buồn , là chuyện gì đó sâu sắc hoặc chỉ là một vài phút vẩn vơ . JinWoo đều muốn kể , kể cho cái tên mà anh chưa bao giờ quên .

***

Ánh nắng buổi sớm tỏa tới khắp nơi , xua đi cái lạnh gai người của đêm tối . JinWoo vươn tay kéo xuống tấm cửa kính , cảm nhận làn gió man mát thấm dần vào cơ thể qua từng nhịp thở . 

" Kim JinWoo , đóng cửa xe lại . "

" Êi , tại sao phải đóng . Ngoài trời đang mát mà . "

" Mát cũng đóng . Kim JinWoo , giọng mày khản đặc rồi đấy . "

Nhắc đến là SeungHoon lại bực mình . Cái con người này lớn đến chừng này tuổi rồi còn không biết tự lo cho bản thân .

" Ai bảo mày tối qua ra ngoài không đóng cửa sổ cho tao . "

" Thế giờ tao phải có nghĩa vụ đi đóng cửa cho mày à ? "

Nhận thấy giọng hắn có chút gay gắt , JinWoo mới rời tầm mắt của mình khỏi khung cảnh trên đường đi . Vừa quay lại , bộ mặt tức giận của con sư tử kia đập vào mắt khiến cho anh đột nhiên cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng .

" Đóng thì đóng . Này mày làm gì phải nghiêm trọng như thế nhỉ ? "

Xoay người kéo cửa kính xuống , JinWoo ngồi thẳng người lại , nhìn về con đường đầy xe cộ trước mặt .

" Đi nhầm đường à ? Đây có phải đường đi tới phòng thu của mày đâu . "

SeungHoon nghe anh hỏi vậy thì nhếch mép cười .

" Mày nhớ đường à ? Ngaỳ xưa .... "

Chưa để cho hắn nói hết câu , JinWoo đã nhanh chóng chặn lời .

" Lee SeungHoon , chuyện từ lâu lắm rồi mày làm ơn để cho nó ngủ yên đi . "

Nghe được hai ba câu là JinWoo biết SeungHoon định nói gì rồi . Hồi bé ai chả đi lạc vài lần đúng không ? Có phải mình JinWoo đâu ! Nhưng mà thằng nhãi con kia cứ thỉnh thoảng lại đào mộ cái quá khứ đáng xấu hổ này lên . Điều này quả thực làm JinWoo phát điên mà .

" Haha thôi tao biết rồi . Đừng trưng cái mặt như đưa đám đó ra nữa mà . "

" Dẹp , biết vậy lúc sáng mày gọi tao đã chẳng thèm đi chung với mày rồi . Ở nhà ngủ một trận còn đã hơn . "

" Chắc không đấy JinWoo " hyung " . Em đây hôm nay là đưa anh đi tham quan phòng thu mới , lại còn cho anh đi gặp đại minh tinh . Anh không những không biết ơn em thì thôi lại còn thái độ à . "

" Ờ thì phòng thu mới , ờ thì đại minh tinh . Lee SeungHoon nhà chúng ta thật giỏi mà . "

Cảm nhận được ý tứ mỉa mai của anh , SeungHoon không những không giận mà còn cười lớn .

" Mày không tò mò người đó là ai hả ? "

JinWoo nhìn thẳng vào mắt SeungHoon , dửng dưng đáp .

" Tại sao tao phải tò mò ? Đến rồi không phải biết à . "

" Chẹp , này là không quan tâm thật rồi . Hay để tao nói ra vài người cho mày đoán nhé . Là Kim Jennie , là Kang SeungYoon , là Park Chaeyoung , .. hay là Song Minho " .

***

JinWoo ngồi ở sofa lớn trong phòng thu , vẻ mặt căng cứng nhìn SeungHoon đang bình thản ngồi ở trước mặt .

" Đừng có căng thẳng như thế . Thực ra cũng chẳng có gì đặc biệt đâu , mấy người này tao gặp như cơm bữa ý mà . "

SeungHoon vừa dứt lời , từ bên ngoài cửa lớn đã xuất hiện vài ba người to lớn bước vào .

Bước vào đầu tiên là một cô gái . Vừa vào trong , cô liền tiến tới chào hỏi SeungHoon . SeungHoon cũng rất vui vẻ đáp trả , hai người vô tư nói dăm ba câu hỏi thăm sức khỏe . Trông dáng vẻ , hình như là thường xuyên gặp gỡ .

" Lee PD , thật xin lỗi . Lúc đến rồi tôi mới nhận được thông báo . Bên kia báo rằng đường tắc , sẽ tới chậm năm , mười phút , mong cậu thông cảm . "

" Không sao , cũng chẳng phải lần đầu , tôi quen rồi . "

" Thật ngại quá . "

JinWoo từ khi nhìn thấy cô gái kia bước vào , tim anh liền đập thình thịch hông ngừng . Cô gái này , anh không những biết mà còn quen thuộc tới đáng sợ .

Quản lý của Song Minho .

Vậy là hắn , thực sự là hắn .

Khoảnh khắc kích động hiếm hoi thoáng qua trong lòng anh , nhưng rồi rất nhanh là cảm giác sợ hãi . JinWoo sợ , thực sự rất sợ .

Rất nhanh chóng , bản năng trốn chạy khiến anh vội vã đứng bật lên chạy ra ngoài .

" Này , đi đâu thế ? "

" Tao hơi mệt , về nhà trước , đừng lo cho tao . "

" Vậy cẩn thận . "

JinWoo gật nhẹ đầu rồi nhanh chóng chạy ra . Trên đường ra tới cửa , anh vô tình va phải một người trên đường . JinWoo  xin lỗi đôi câu rồi cúi đầu bước tiếp thật nhanh . Ngươì kia bị va vào người cũng chỉ khẽ cau mày . Nhưng rồi , từ khuôn mặt của người đó nhẹ nhàng xuất hiện một nụ cười .

Vào tới phiá trong , SeungHoon đang ngồi thì nhìn thấy người kia bước vào , trên mặt vẫn còn giữ nguyên nụ cười .

" Gặp rồi à ? "

" Ừ , gặp rồi . "

@realllllmino đã đăng một ảnh .

@realllllmino : Lục lại câu chuyện mình kể lúc mình mới debut , không biết các bạn có nhớ không ? Hôm nay trước khi tới phòng thu đã gặp được người mà mình chờ đợi bao lâu , cho nên mình đã đem một loại cảm xúc rất tốt để thu âm bài hát này . Hãy mong đợi nó nhé , mình sẽ trở lại sớm thôi .


















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net