Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Tôi chỉ muốn đến xem tiểu công chúa của tôi đã bị mê hoặc bởi kẻ hầu cận rồi chăng?''

Eunjung nhếch môi cười.

''Halm Eunjung, cậu dừng lại đi, đừng khiến chúng ta trở thành kẻ xa lạ''

Hyomin lạnh băng phun ra, nhìn vẻ mặt cợt nhã của Eunjung, khuôn mặt xinh đẹp, làn da ngăm đen khỏe mạnh, nụ cười tươi tắn hơn ánh nắng mai, tất cả đều là những thứ cô từng ôm ấp trong trái tim niên thiếu.

''Vậy cậu phải hỏi kẻ hầu cận hèn mọn của mình, cô ta xứng đáng có được cậu, có được tất cả hay sao? Nhìn đi, cô ta là một kẻ máu lạnh tàn ác, chính cậu cũng chỉ có thể là bước đệm trong cuộc đời cô ta mà thôi''

Eunjung đưa tay tháo hai nút áo sơ mi, cổ áo rộng mở, dưới góc độ của Hyomin hoàn toàn có thể nhìn rõ, đó là một vết sẹo dài. Tuy đã nhạt nhưng có lẽ khi đó rất đau đi, bao nhiêu năm cũng để lại một vết mờ mờ.

Hyomin cũng có phần kinh ngạc, nhưng không nói nhiều, chỉ lạnh lung xoay đi. Nàng bỗng thấy nực cười, năm năm tháng tháng tĩnh lặng qua đi, phần tình cảm như cũ cũng đã sớm phai nhạt. Vết sẹo này thì tính là gì? Trong lòng nàng, còn có vết sẹo sâu hơn, dài hơn. Chỉ là có thể chính là vì lý do này mà họ không thể ở bên nhau.

Nàng quá thờ ơ, đối nhân xử thế luôn lạnh lùng, còn Eunjung lại quá nóng vội, luôn thích làm trước nghĩ sau, tuy không cố ý nhưng lại vô tình làm tổn thương nhau. Thế mà Eunjung chỉ nhìn được vết sẹo nổi này, còn lòng nàng tơi bời tan nát, cô lại không nhìn ra. Ngẫm lại cũng không sai, giữa họ không phải không có tình cảm, mà là chưa đủ sâu.

Mười năm trước...

Park Hyomin khi ấy đã mười bảy tuổi. Nàng lớn lên vẫn như vậy, vẫn mang theo ánh sáng huyền ảo của một nàng công chúa, mà bên cạnh luôn là bóng dáng của kẻ hầu cận trung thành nhất Park Jiyeon.

Jiyeon lúc nào cũng có một bộ mặt nghiêm túc lạnh lùng, trên tay là quyển sách dày, gọng kính đen che khuất khuôn mặt xinh đẹp, lại khiến cho người khác không thể xem thường. Đi trước cô lúc nào cũng là nàng công chúa với váy áo xinh đẹp nhất, mái tóc nàng mượt mà xõa tung ra khỏi bờ vai, kẻ quỳ dưới chân nàng xếp hàng dài từ trong học viện ra đến tận quán cafe trước trường.

Hyomin luôn nhớ, ngày ấy là một ngày mùa hè nóng nực, vì thế môn thể dục của trường liền trở thành môn bơi lội. Nàng mặc một chiếc áo tắm một mảnh của học viện, đang ngồi trên bờ bôi kem dưỡng da, Jiyeon vì dị ứng với tia tử ngoại cường độ cao, được đặt cách không học môn thể dục, đang ngồi cạnh công chúa trong bóng mát, cô giở một trang sách chăm chú đọc. Đến khi cảm nhận được một người đang dựa vào vai mình, cô mới ngẩng đầu nhìn.

Dưới ánh nắng hè chói chang, cô thấy một cô gái có làn da ngăm đen đang sải tay lao về phía trước, làn nước xanh mát bao quanh cơ thể khỏe mạnh, động tác mạnh mẽ điêu luyện, chẳng mấy chốc đã bơi hết hai vòng hồ bơi. Tiểu công chúa bên cạnh cô lúc này đang nhìn chằm chằm cô gái đó, ánh mắt chăm chú ấy khiến Jiyeon cảm giác ngày hôm đó là ngày cuộc đời cô thay đổi vĩnh viễn.

Sau khi cô gái kia lên bờ, mỉm cười với bạn đi cùng, sau đó lấy khăn lông lau người, huấn luyện viên cũng vừa đến, mọi người đều tập trung làm nóng cơ thể. Tất nhiên tiểu công chúa lười biếng chỉ làm qua lọa đại khái, tất cả sự chú ý đều đặt lên người cô gái kia.

Jiyeon rút điện thoại chụp một tấm ảnh rõ mặt cô gái kia, sau đó bấm nút gọi. Đầu dây bên kia rất nhanh truyền đến tiếng trả lời, Jiyeon dứt khoát nói.

''Điều tra người này''

Sau khi hình được gửi đi, ba mươi phút sau đã có email gửi đến, toàn bộ lý lịch của người kia đều nằm trong email. Jiyeon chăm chú xem email, không để ý bên kia Hyomin đã xuống nước. Thật ra Jiyeon lơ là như vậy là do nghĩ Hyomin biết bơi và bơi cũng rất giỏi, nhưng cô không thể ngờ, một phút lơ là khiến cô hối hận cả một đời.

Do không là vận động trước khi xuống nước, Hyomin vừa bơi được vài mét, chân đã bị chuột rút. Lúc bấy giờ các học viên chưa biết bơi còn đang được huấn luyện viên hướng dẫn nên chưa ai phát hiện ra cô đang vùng vẫy dưới nước.

Eunjung đứng trên bờ là người phát hiện đầu tiên, liền lao mình xuống nước kéo nàng lên. Hyomin thế nhưng đã uống không ít nước, lúc này đã gần như ngất đi, chỉ lờ mờ thấy mình được một thân thể rắn chắc dẻo dai ôm lấy, cảm giác mềm mại ấm áp lần đầu tiên có được, khiến cô không khỏi lưu luyến.

Đến khi kinh động quá lớn, Jiyeon liền bất chấp dị ứng, dù cũng không che, lập tức lao đến chỗ Hyomin đang nằm. Eunjung vẫn đang sơ cứu cho nàng, đám đông vây quanh khiến không khí có phần khó chịu.

''Tránh ra''

Một câu nói không lớn lắm của Jiyeon, cũng khiến đám đông rùng mình tách ra. Cô gạt tay Eunjung ra khỏi cơ thể Hyomin, dùng khăn lông quấn quanh người nàng, sau đó bế Hyomin ra khỏi khu vực bể bơi. Một loạt động tác vừa lưu loát vừa thuần thục, khiến đám người vây xem còn chưa hiểu tại sao thì đã chẳng thấy bóng dáng Jiyeon đâu.

Nhà họ Park...

Hyomin mở mắt nhìn thấy trần nhà quen thuộc, đây chính là phòng ngủ của nàng. Cảm giác buốt nhức từ đỉnh đầu truyền đến, một bên cánh tay đang truyền dịch khiến cử động nhỏ của nàng làm kim tiêm lệch đi, máu rỉ ra. Nàng rên nhẹ, liền có một bàn tay giữ tay Hyomin lại.

''Đừng cử động, ngốc này, chảy máu rồi''

Jiyeon nhìn cánh tay gầy nhỏ của tiểu công chúa, thế nhưng lại bị chảy máu, từ nhỏ đến lớn cô luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng, nàng chỉ cần nhíu mày một chút là lòng cô đã đau, huống chi hôm nay xảy ra chuyện lớn đến thế. Jiyeon luôn tự trách tại sao lại lơ là không để ý đến nàng.

''Jiyeon hung dữ''

Hyomin trên giường bĩu môi kháng nghị, cô chưa từng nghe Jiyeon giận dữ với mình như vậy. Trong giọng nói dường như có một sự kìm nén cùng phẫn nộ.

''Em xin lỗi...''

Jiyeon liền giơ tay cố định kim tiêm cho Hyomin, sau đó lau vết máu cho nàng, vuốt ve mái tóc vàng óng của nàng.

Hyomin vốn định làm nũng với Jiyeon, nhưng nhìn khuôn mặt gầy gò kia tiều tụy, ánh mắt ngày thường đen thăm thẳm giờ đây lại đầy tơ máu. Trên khuôn mặt trắng nõn thường ngày lại nổi lên vài đốm đỏ, tình trạng này rõ ràng là dị ứng tia UV, liền lo lắng.

''Em sao thế này? Sao lại ra nắng rồi?''

Jiyeon lại vôi quay mặt đi, không muốn Hyomin nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của mình.

''Không sao, em hơi vội nên quên che ô thôi, mấy ngày nữa sẽ ổn mà thôi''

Sự thật thì Jiyeon bị dị ứng rất nặng, quanh người cô đều nổi lên vết đỏ, do thường ngày cô mặc quần áo kín đáo, nhưng khuôn mặt rõ ràng khó thể che dấu, thế nên cô không thể đi học một tuần. Bác sĩ đến khám cũng lưu ý, nếu tiếp tục không chú ý, có thể gây viêm da, tình huống nghiêm trọng hơn nhiều.

Hyomin hôm sau đã rời giường được, thế nhưng nhìn Jiyeon như thế lại có chút không nỡ. Jiyeon nhà nàng lớn lên xinh đẹp biết bao nhiêu, thế mà bây giơ khuôn mặt đầy vết đỏ hơn nữa còn sưng lên, nhìn thôi đã thấy đau.

Thế nhưng vẻ mặt Jiyeon vẫn trầm tĩnh như bình thường, như thể vết đỏ ấy không phải nổi trên mặt mình vậy. Đến khi bác sĩ đắp thuốc, cũng chẳng thấy cô nhíu mày lấy một chút, nhưng Hyomin ở bên cạnh đã rươm rướm nước mắt rồi.

''Ngốc này, khóc gì chứ...''

Jiyeon không cử động mặt được, cũng không dám vuốt tóc Hyomin nữa, sợ nàng nhìn thấy vết đỏ trên tay, đành trừng mắt nhìn tiểu công chúa thích khóc kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net