chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo này cứ bị bơ như chưa từng được bơ !
________

Tiềm Thức run rẩy muốn quỵ xuống. So đang nổi giận chuyện gì đó
- tại sao ...?
Âm thanh từ miệng So phát ra thật khẽ .

- Sso ...
Ri ngồi cạnh So

So nhìn ngạc nhiên thốt lên
- Qri

- em làm gì ở đây ?
Phản ứng của So làm Ri thêm tò mò muốn biết tại sao So ở đây .

So chỉ cười nhẹ đáp
- chị biết ở đây ngoài là nơi để vui chơi thì ở đây còn có một chỗ rất đẹp nữa .

So đứng bật dậy bước đi
Dãy hành lang lộ thiên lát đá xám được thắp sáng bằng những bóng đèn ốp ẩn vào đá. Đây đó vài bụi cây trồng trong những chậu hình ống cũng bằng đá xám, một chiếc bàn kim loại rất tinh tế và vài chiếc ghế kê ở một góc khác.

So băng qua tất cả, bước lên vài bước và đến một bãi cỏ rộng mênh mông dẫn thẳng xuống vịnh... Ôi chao - tuyệt vời. Không ngờ phía sau quán bar ồn ào này lại có một nơi như thế đẹp lung linh , ở phía xa xa đường chân trời và vầng trăng tháng Năm mát lành, rạng rỡ ánh một dải sáng bạc xuống mặt nước trước cầu tàu, rọi sáng hai chiếc tàu đang neo dập dềnh. Kề bên cầu tàu là nhà thuyền. Quang cảnh như tranh, quá đỗi yên bình. Ri đứng ngẩn ra mất một lúc.

So kéo Ri lại bên cô, gót giày Ri dẫm lên làn cỏ mịn.

- Ôi, dừng lại đã.
Ri loạng choạng bước theo So

So dừng bước, quay lại nhìn Ri, vẻ mặt vẫn không thể đoán nổi.

- Gót giày. Để chị bỏ giày ra đã.
Ri nói

- Không cần.
So nói, nghiêng người xuống và bế thốc Ri lên vai.

Ri kêu ú ớ vì kinh ngạc, So đánh vào mông Ri thành tiếng.

- Nhỏ giọng thôi.
So gầm gừ.

So nhìn Ri cắn môi. Trời ơi, sao mà dễ cáu thế , Ri nghĩ thầm.

- Mình đi đâu đây Sso
Ri thở.

- Nhà thuyền.
So rít lên.

- ở đây cũng có nhà thuyền sao ?
Ri có phần hơi ngạc nhiên.

Ri bám vào hông So khi So vác ngược Ri xuống, sải những bước dài qua bãi cỏ, dưới ánh trăng.

- tại sao.. ?
Ri muốn tắt thở, đu đưa trên vai So.

- em cần ở một mình với chị

- Để làm gì?

- chi biết tại sao mà.
So thở gắt.

Ri im lặng nghe theo .
So mở tung cánh cửa gỗ của nhà thuyền rồi tìm công tắc đèn. Mấy bóng đèn huỳnh quang kêu lắc cắc và rì rì khi ánh sáng trắng tỏa khắp căn nhà gỗ rộng. Từ góc nhìn bị treo ngược, Ri thấy một chiếc du thuyền lộng lẫy đang bập bềnh trên làn nước tối đen bên cảng nhưng chỉ kịp nhìn một thoáng, So đã vác Ri bước lên mấy bậc tam cấp, vào phòng trên.

So dừng lại ở cửa, mở một công tắc - lần này, đèn halogen dịu hơn tỏa ra luồng sáng mờ mờ - vậy là cả 2đang ở căn phòng áp mái, trần dốc. Phòng bài trí theo kiểu hàng hải New England: màu xanh thuỷ thủ và viền đỏ. Ri thấy căn phòng hầu như không có đồ đạc gì, ngoài vài chiếc ghế dài.

So bỏ Ri đứng xuống sàn gỗ. Ri không có thời gian để quan sát chung quanh nữa - mắt Ri dán chặt vào So. Ri bị thôi miên... nhìn So như nhìn một loài thú săn mồi quý hiếm và nguy hiểm, chờ đợi cuộc tấn công. So thở dồn dập, dù chỉ mới vác Ri qua bãi cỏ và bước vài bậc thang. Mắt anh lóe lên sự giận dữ, thèm khát và đam mê.

Ôi. Ri tình nguyện tan chảy dưới cái nhìn của So.

- em nói đi em đưa chị đến đây làm gì ... không lẽ ?

Mày So nhíu lại, mắt mở to. So chớp mắt hai lần.

- chẳng lẽ ...
Ri ngập ngừng

Miệng So hé mở vì kinh ngạc. Lập tức, còn hơn cả can đảm, Ri nhón lên, thận trọng chạm ngón tay vào má So , rê theo khuôn mặt, xuống chiếc cằm hoàn mỹ. Mắt So từ từ khép lại, mặt So tựa vào những ngón tay Ri, hơi thở So rít sâu từ cổ họng. Tay kia cô lùa vào tóc So. Cô thích tóc So. So rên nho nhỏ gần như không thể nghe thấy rồi mở mắt ra, ánh mắt thận trọng, như thể So không hiểu cô đang làm gì.

Cô đỏ mặt tiến thêm một bước gần So hơn. Tay cô kéo nhẹ tóc So xuống, để miệng So gần miệng cô rồi hôn, cô đẩy lưỡi mình len giữa hai môi, vào miệng So. So rên khẽ, ôm riết rồi xiết cô vào lòng. Tay So cũng lùa sâu vào tóc Ri, rồi So hôn, quyết liệt và chiếm hữu. Lưỡi So và lưỡi Ri xoắn lấy nhau, hòa quyện. So có vị tuyệt diệu.

Bất ngờ So lùi lại, hơi thở của cả hai vẫn còn sâu và gấp. Tay Ri trượt xuống vai So, So nhìn Ri chằm chằm.

- chị đang làm gì em thế?
So hỏi, hoang mang.

- Hôn em

Hàng mi So rũ xuống tỏa ra một nỗi buồn bực trong lòng .

- em và cô gái lúc nãy là thế nào ?
Ri hỏi

So đổ mồ hôi lạnh ngắt , mắt đảo xung quanh
- em...

- trả lời đi !

So nhìn Ri lúng túng cực độ.
- không là gì cả

- vậy tại sao mọi người đều bàn tán về em hả ?
Nước mắt Ri rơi lã chã .

So hổn hển, kinh ngạc.
- em...

Mắt Ri tóe lửa.
- em nói đi ... từ trước đến giờ em không bao giờ đáp trả cho tôi một thứ gì cả ... bây giờ cũng vậy ...

Lúc nãy còn hạnh phúc nhưng không hiểu sao bây giờ Ri chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt , mắt cô đỏ ửng lên không hay biết .
Tim Ri như thắt lại khi nhìn thái độ của So ... nó xa lạ không còn như ngày hôm qua ..

Ri cắn chặt đôi môi , chậm rãi lướt qua người So , rời khỏi nơi mà So đang ngã quỵ , nước mắt chảy đầm đìa ướt đẫm cả áo .

Một góc nào đó tại nhà hàng .
- thế nào rồi ?
Giọng nói trầm trầm là Yun Bin

- So yeon nhất quyết không tha thứ cho tôi
Chẳng ai trồng khoai đất này chính là Na hyul.

- chẳng phải cô nói So Yeon sẽ nghe theo lời cô sao ?

- anh nghĩ việc đó dễ lắm sao ?... tôi đã dùng đủ mọi cách rồi
Na Hyul nhăn mặt nghiêm.

- cô có đầu không nếu có thì đến lúc sử dụng rồi đấy

- sao ?

Hắn chỉ nhếch môi cười , như hiểu được ý của Bin , Na cười nhạt đáp lại .
___

- Minie , dậy đi.
Giọng Ji tha thiết, dịu dàng.

- Không.
Min rên rỉ.

- Nửa tiếng nữa mình phải đến ăn với papa và mama rồi đấy !
Giọng Ji hài hước.

Min miễn cưỡng hé mắt ra. Bên ngoài trời đã sẩm tối. Ji đang đứng nghiêng người xuống Min âu yếm.

- Nhanh nào, heo ngủ ơi. Dậy thôi.
Ji lại cúi xuống và hôn Min lần nữa.

- em mang nước cho chị đây. Giờ em chờ dưới nhà nhé. Đừng có ngủ lại đấy, không thì liệu hồn.
Ji đe dọa nhưng giọng nói tràn trề yêu thương. Ji hôn nhẹ rồi quay đi, còn lại mình Min dấp dính cơn buồn ngủ trong căn phòng rộng rinh và tĩnh mịch.

Min tỉnh dậy sảng khoái nhưng giờ bất chợt lại thấy căng thẳng. Trời đất ạ, Min sắp phải gặp gia đình Ji dù đã ở chung từ nhỏ đến lớn nhưng cũng đã là một thời gian khá lâu mới được gặp ông bà Park . Min xoay vai. Vai Min cứng đờ. Giờ thì cô hiểu vì sao Ji đòi phải có huấn luyện viên riêng. Quả thật, nếu còn muốn tiếp tục chuyện này, nhất định cô phải làm thế. ( ý làm công @.@)

Min từ từ bước khỏi giường và nhận ra váy của mình đang treo trong tủ, áo ngực nằm trên ghế. tối qua Công vẫn là Ji .... Min ngượng không dám nhớ tiếp nữa, Ji thật là - dã man. Cô nhăn nhó.

Tắm táp thong thả và thoải mái xong, cô lau người.

- Pặc Hy Min ! ( Ji gọi )
Tiềm Thức cao giọng quở nhưng Min chẳng thèm nghe , Min thấy vô cùng vì khoái chí, chuyện này sẽ làm Ji cáu điên.

Min trở sang phòng ngủ, mặc áo rồi váy, xỏ giày vào chân. Cô gỡ bím tóc ra và cẩn thận chải lại tóc, mắt liếc nhìn thức uống Ji để lại. Nước có màu hồng nhạt. Gì thế nhỉ? Quả nam việt quất pha nước có ga. Chà... ngon tuyệt và giải khát nữa.

Vòng lại phòng tắm, Min nhìn lại mình trong gương: mắt sáng, má phớt hồng và đầy vẻ phấn khởi nhờ kế hoạch một ngày vui vẻ , Min hài lòng bước xuống nhà dưới. Mười lăm phút. Không tệ nhỉ, Min

Min vừa bước xuống nhà

________
-_- ( đập đầu cười khanh khách )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net