Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại Phác phủ đã là giờ Tuất, vừa vào cửa, thấy sắc mặt Phác Tín tái mét ngồi ở đại sảnh, thấy các nàng trở về thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt hòa hoãn không ít nhưng vẫn còn chút tức giận.

Trí Nghiên và Hiếu Mẫn đứng ở một bên, Hiếu Mẫn liều mạng hướng hai người bọn họ chỉ chỉ Phác Tín.

Ân Tĩnh thấy vậy đã hiểu, các nàng về trễ khiến Phác Tín rất tức giận. Nàng nói khẽ với Cư Lệ.

''Như thế này, ngươi đừng nói chuyện, để ta nói''

Cư Lệ không biết nàng muốn làm gì, chỉ đành ra hiệu hiểu rõ.

Phác Tín nói.

''Cha tự có chừng mực. Tĩnh nhi, ngươi mang theo Lệ nhi ở bên ngoài trễ như thế mới về, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải làm sao bây giờ? Hơn nữa còn làm trái với gia pháp, phạt ngươi đêm nay không được ăn cơm, ở đốc tư đường một đêm, ngươi có thể nhận phạt?''

Ân Tĩnh cúi đầu hành lễ.

''Tĩnh nhi nhận phạt''

''Cha...''

Cư Lệ muốn xin tha, Phác Tín lại không cho nàng cơ hội này, nhấc chân đi.

Đốc tư đường là nơi cho phạm nhân của Phác gia, Phác Tín làm vậy cũng liền biến tướng cho mọi người Ân Tĩnh là người của Phác gia, cho nàng chính danh.

Cư Lệ áy náy nhìn Ân Tĩnh, nàng lại cười cười nói.

''Không có việc gì, một đêm thôi mà, rất nhanh trôi qua...''

Nói xong nàng liền đi theo Chung Thành đi đốc tư đường.

Vừa vào đốc tư đường, Ân Tĩnh liền rùng mình một cái, tứ phương vắng vẻ, chỉ có cái đài án, một cái bồ đoàn, quả nhiên là mặt vách tường.

Chung Thành đi rồi, Ân Tĩnh ngồi trên bồ đoàn, nhàm chán ngủ gà ngủ gật, lại rất đói bụng, làm thế nào cũng không ngủ được.

Đột nhiên nghe thấy cửa phía sau kẽo kẹt một tiếng, hình như có người tiến vào, nàng vội vàng lên tình thần sửa đổi tư thế ngồi ngay ngắn.

Phía sau người nọ nhẹ đóng cửa lại, đi tới bên người nàng, là Cư Lệ.

''Là ngươi a, ta còn tưởng rằng là Thành thúc tới giám sát ta chứ''

Vừa nói vừa ngồi xuống, ngáp một cái thật to.

Cư Lệ thấy nàng không chút hình tượng ngồi, khóe môi cong lên.

''Ngươi không sợ ta đi tố cáo sao?''

Ân Tĩnh liếc nàng một cái, hỏi ngược lại.

''Ngươi sẽ sao?''

''Cũng không dễ nói, ngươi còn không mau nịnh hót ta một chút đi''

Ân Tĩnh nghe vậy cười một tiếng, cũng không trả lời, đem bồ đoàn dưới thân đưa cho Cư Lệ ra hiệu bảo nàng ngồi, hỏi.

''Đã trễ thế này, ngươi không ngủ, chạy tới đây làm gì? Không phải là sợ một mình ta cô đơn nên đi theo ta a?''

''Tưởng đảo mỹ''

Sau đó Cư Lệ lấy từ phía sau ra cái giỏ, nói.

''Ăn chút gì đi, ngươi đói bụng rồi''

Ân Tĩnh nhìn mặt mày cong lên, đem thức ăn bưng ra cười nói.

''Thật tốt quá, ta đói đến muốn hôn mê rồi. Ngươi ăn không?''

Cư Lệ quay về nhìn nàng.

''Ăn rồi, cha không cho phép ngươi ăn tối, cũng không cho phép ai mang cho ngươi, ta không dám gọi Ngô thúc làm, liền tự mình làm, ngươi thử xem, có hợp khẩu vị...''

Ân Tĩnh nghe nói như thế, gắp một miếng củ sen đưa vào trong miệng, cười nói.

''Cũng không tệ lắm, không nghĩ tới ngươi còn có tay nghề này''

Sau đó cũng không lên tiếng nữa, chuyên tâm ăn.

Chỉ một lúc sau, Ân Tĩnh đem chén đũa ăn xong để vào giữa cái giỏ, hướng Cư Lệ đẩy một cái, mở miệng nói.

''Ta ăn xong rồi, ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi''

Sau đó hướng nàng cười một cái.

''Cảm ơn ngươi''

Cư Lệ lắc đầu.

''Ta nên cảm ơn ngươi mới phải, thay ta chịu phạt...''

''Được rồi, không khách khí, ngươi mau trở về đi, nếu không lại bị phát hiện ngươi mang thức ăn cho ta, còn ở lại đây bồi ta ăn a''

Cư Lệ cười một tiếng, cầm đồ vật rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net