Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Trí Nghiên trước tỉnh dậy, rón rén đứng dậy mặc quần áo, nhìn Hiếu Mẫn ngủ say trên giường, ôn nhu hôn trán nàng, mở ra cửa ra ngoài.

Sau khi tắm xong, phân phó nha hoàn đốt nước nóng, chuẩn bị xiêm y Hiếu Mẫn phải mặc để ở trên giường, cùng Phác Tín lên tiếng chào hỏi, tự mình đi bưng điểm tâm trở về phòng ngồi ở bên giường cứ nhìn vậy nhìn người trên giường ngủ say, chờ nàng tỉnh lại.

Hiếu Mẫn vừa tỉnh lại đã nhìn thấy Trí Nghiên đang nhìn nàng mỉm cười, trong con ngươi tràn đầy vẻ cưng chiều và yêu thương. Nàng mặt đỏ lên, không tự chủ nghĩ đến tối qua, ngượng ngùng ngay cả mang tai đều hồng lên, chôn ở trong chăn không dám nhìn Trí Nghiên.

''Ngươi tỉnh rồi''

Trí Nghiên đứng dậy mở chăn ra, xoay người lại, liền thấy bộ dạng Hiếu Mẫn, dở khóc dở cười nói.

''Ngươi làm gì vậy?''

''Ngươi mau quay chỗ khác, ta phải mặc y phục, không cho phép ngươi nhìn''

''Hảo hảo hảo, ta để cho nha hoàn cầm xiêm y, ngươi xem có hợp không, có muốn đổi lại không?''

Trí Nghiên biết Hiếu Mẫn ngượng ngùng, ngoan ngoãn mà xoay người.

''Không cần, cái này được rồi''

Nàng vội vàng mặc quần áo vào.

''Nghiên nhi, ta mặc xong''

Trí Nghiên lại đi làm ướt khăn, vắt khô liền trở lại bên giường, tinh tế lau mặt lau tay nàng, chăm sóc nàng rửa mặt mới lên tiếng.

''Ta ra ngoài thấy nhạc phụ đại nhân, chúng ta sớm trong phòng dùng điểm tâm mới đi thỉnh an''

Hiếu Mẫn an tâm mà hưởng thụ ôn nhu của nàng, một hớp lại một hớp ăn xong điểm tâm.

''Nghiên nhi, ngươi họa mi cho ta đi''

Hiếu Mẫn mong đợi nhìn Trí Nghiên.

''Tốt thì tốt, thế nhưng ta không biết a''

''Rất đơn giản, ta dạy ngươi''

Trí Nghiên dựa theo chỉ thị của Hiếu Mẫn mà vẽ mi, tay run, rất sợ vẽ sai lệch, cẩn thận cầm bút họa mi, làm thế nào cũng không dám động.

Hiếu Mẫn thổi phù một tiếng cười.

''Không cần khẩn trương như vậy a, giống như vậy''

Nàng đưa bút trong tay hướng Trí Nghiên nói, quay về gương vẽ đem bút đưa về tay nàng, ra hiệu nàng vẽ bên kia.

Trí Nghiên ngừng thở, nghiêm túc vẽ xong, chờ nàng phê bình.

Hiếu Mẫn hướng về tấm gương, quay đầu lại hướng Trí Nghiên cười một tiếng.

''Vẽ rất tốt a''

Sau đó hôn mặt Trí Nghiên.

''Đây là khen thưởng ngươi''

Trí Nghiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

''Ta nguyện suốt đời vẽ mi cho ngươi''

Hôn nhẹ trán nàng nói.

Nét mặt Hiếu Mẫn nhuộm hồng.

''Được rồi, tốt lắm, nên đi thỉnh an cha''

Hai người cùng dắt tay nhau ra ngoài.


------------------------------


Nghiên's pov

Tự ta cũng không biết được, đến tột cùng là khi nào bắt đầu, thích Mẫn nhi.

Không giống với Lệ nhi đoan trang lễ độ, Mẫn nhi hoạt bát hiếu động, yêu cười yêu nháo, hình như luôn luôn vô ưu vô lự, người bên ngoài bị sự vui vẻ của nàng bị lây đến.

Ta thích nhìn nàng cười, loại cười này phát ra từ nội tâm, rất thuần khiết, rất tự nhiên, thân ảnh của nàng, đều trong lòng ta.

Dần dần, ta phát hiện mình không tự chủ quan tâm nàng.

Thấy nàng cùng Tĩnh nhi đùa giỡn, ta dĩ nhiên cảm thấy trong ngực mất mác, ta mong muốn người kia là ta.

Ta tìm Tĩnh nhi, thậm chí ngay cả dùng lời dò xét nàng, khi biết nàng đối với Mẫn nhi không có chút ý tứ nào, ta liền thở phào nhẹ nhõm, mơ hồ cảm thấy cao hứng.

Nếu mình là nam tử, có thể dũng cảm theo đuổi nàng.

Nhưng là chính mình chỉ là nữ giả nam trang, không thể lấy thân phận này thích Mẫn nhi, cho nên ẩn trốn tâm sự, chỉ muốn gần nàng một chút, có thể mỗi ngày nhìn thấy nàng, cũng đã hạnh phúc.

Vờ muốn cùng nàng học công phu, khi nàng không chú ý liền nhìn trộm nàng, khiến ta không tự chủ được đập nhanh. Thỉnh thoảng lơ đãng tiếp xúc thân thể, càng làm cho ta khẩn trương không thôi, sợ bị nàng phát hiện, lại mơ hồ có chút mong muốn nàng sẽ nhìn ra tình cảm của ta.

Sư phụ Mẫn nhi qua đời khi đó, ta thấy được mặt khác của nàng.

Gặp phải chuyện thương tâm, nàng sẽ khổ sở, sẽ khóc, sẽ bởi vì nhớ sư phụ cả đêm không ngủ được, ngồi trong sân nhìn mặt trăng đờ ra, yên lặng rơi lệ. Ngày thứ hai nhưng lại lên tình thần chống đỡ xử lý hậu sự, ta nhìn bộ dáng nàng như vậy, khổ sở trong lòng, không giúp được nàng, chỉ mong nàng có thể hiểu được.

Khi cõng nàng, ta nghe tiếng tim đập của mình, rất sợ nàng té, lại làm cho nhất thời thân thiết không thôi, nhiều loại tâm tình đan xen nổi lên hầu như xém làm ta ngất xỉu.

Sau đó, Mẫn nhi lúc nào cũng tìm ta chơi đùa, nói cho ta bí mật, ta thực sự cảm thấy, ông trời đối với ta không tệ.

Nhạc phụ đại nhân nói muốn thu ta và Tĩnh nhi làm nghĩa tử, ta dĩ nhiên nghĩ tới Mẫn nhi. Nếu là nàng sẽ có phản ứng gì, sẽ vui vẻ chứ còn sao nữa, có hai người ca ca theo nàng chơi đùa, cuối cùng lòng ta có chút chua xót.

Không nghĩ tới nàng vậy mà kiên quyết phản đối, còn nói thích ta, không muốn ta làm ca ca nàng.

Đùa sao? Hẳn là phải vui vẻ, ta thích người cũng thích ta, đây là duyên phận a. Thế nhưng, nàng không phải chân chính thích ta, nàng thích nam tử Phác Trí Nghiên, ta khi đó nên nói cho nàng biết chân tướng, thế nhưng là ta còn ích kỉ nghĩ, khiến cho ta cảm nhận một trận yêu đương, tối nay sẽ nói nàng biết. Ta vì mình cảm thấy thật đê hèn nhục nhã.

Cùng Mẫn nhi lần đầu nắm tay, lần đầu hôn môi, nàng trên đầu môi với ta duy trì, đều được ta ghi nhớ, mỗi lần nghĩ đến, tâm liền xúc động không thôi.

Cuối cùng đến lúc thẳng thắn, nước mắt của nàng, nàng hận ta như một cây đao hung hăng đâm vào ngực trái của ta. Ta muốn nói rõ nguyên nhân, lại phát hiện nói thế nào cũng bù đắp không đủ thương tổn cho nàng, ta một bên hận chính mình, không nên quấy rầy nàng, một bên lại không tự chủ đi theo nàng.

Đứng ở đó một nam tử, ta kỳ thực không có tìm cách, ta tuyệt không cho Mẫn nhi gả cho tên thô nhân này, tuyệt đối không. Nếu như nàng phải lập gia đình, cũng phải là người nàng thích, người nọ không cần tài hoa hơn người, bề ngoài như Phan An, nhưng ít ra có thể đem đến hạnh phúc ho nàng. Nghĩ đến Mẫn nhi sau đó phải lập gia đình, cùng ta cắt đứt, thì có bàn tay như bóp nát trái tim của ta.

Chuyện kế tiếp làm cho ta kinh hỉ, nàng không lãnh đạm với ta nữa, trái lại mỗi ngày dốc lòng chiếu cố ta, thay thuốc cho ta, đút ta ăn cơm, mặc dù không giống trước đây thân mật nhưng đã khiến ta hạnh phúc rồi.

Sau đó, nàng nói, nàng yêu ta.

Nàng nói, không muốn trốn tránh, không muốn che giấu.

Nàng nói, muốn cùng ta một chỗ.

Ta nhìn nàng, nước mắt rơi xuống, không dám tin.

Nàng lại dùng hành động thực tế chứng minh mọi thứ

Nàng là yêu ta, nàng là yêu ta, nàng không so đo thân phận của ta, nàng nguyện ý cùng ta một chỗ, nhưng ý nghĩ này luôn khiến ta trong mộng cũng bật cười, nếu Tĩnh nhi biết, sợ sẽ cười ta.

Sau đó, nàng đối với ta càng quan tâm hơn, hạ nhân nói ta gặp may có thể được nhị tiểu thư để ý như vậy.

Ngày thành thân, khơi mào khăn hồng, Mẫn nhi của ta, khuynh quốc khuynh thành.

Sau đó da thịt gần gũi, cái loại cảm xúc này thập phần xúc động, khó có thể hình dung. Nàng tha thứ ta lừa gạt nàng, bao dung khuyết điểm của ta, thâm tình mà đợi, rõ ta là nữ tử vẫn muốn đi cùng ta cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net