Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vô luận Hoa Y hỏi thế nào, Cư Lệ cũng không chịu nói, cao giọng khóc xong yên lặng rơi lệ khiến cho Hoa Y không có biện pháp, chỉ có thể phụng bội tiểu thư nhà mình, vì nàng lau lệ, nhẹ giọng xoa dịu.

Hoa Y suy đoán chắc là Ân Tĩnh và Cư Lệ có mâu thuẫn, vốn muốn hỏi hắn rốt cuộc chọc tiểu thư như vậy thương tâm, nhưng không nghĩ ngày thư hai, hắn liền tìm lý do đi ra ngoài.

Cái này có chút nghiêm trọng.

Chuyện này không tốt kinh động đến Phác Tín, chỉ có thể đi tìm Hiếu Mẫn.

Hiếu Mẫn theo Trí Nghiên biết Ân Tĩnh tìm Cư Lệ nói hết, thấy hai mắt Cư Lệ sưng đỏ, cùng việc Ân Tĩnh ra ngoài, tất nhiên là đoán được chuyện gì, không cần Hoa Y tìm đến, nàng cũng phải cần đi an ủi tỷ tỷ.

''Tỷ tỷ...''

Nhìn Cư Lệ đối với nàng miễn cưỡng mỉm cười, nhớ tới chính mình ban đầu, càng xúc động.

''Mẫn nhi, có chuyện gì sao?''

Hướng Hiếu Mẫn miễn cưỡng cười, nàng đến gần, Cư Lệ quay mặt đi, cầm khăn lau lệ, mới quay đầu lại.

Hiếu Mẫn bên cạnh Cư Lệ ngồi xuống, nắm tay nàng, cẩn thận hỏi.

''Ngươi và Tĩnh nhi...''

''Đừng nhắc tới nàng''

Cư Lệ nghiêng đầu sang chỗ khác, nháy mắt nhịn xuống lại phải chảy ra nước mắt.

Hiếu Mẫn thấy thái độ Cư Lệ như vậy, biết nàng không cách nào tiếp nhận Ân Tĩnh là nữ tử, chốc lát cũng bình thời, không biết nói gì cho phải, chỉ có thể yên lặng phụng bồi nàng.

Sau một lúc lâu, Cư Lệ nhìn Hiếu Mẫn, đột nhiên có một suy đoán đáng sợ.

''Kia, vậy Nghiên nhi...''

Hiểu ý của Cư Lệ, Hiếu Mẫn gật đầu.

''Mẫn nhi, ngươi sao có thể hồ đồ như vậy...''

Cư Lệ quả thực không thể tin được người muội muội thích dĩ nhiên cũng là nữ tử, hơn nữa các nàng còn thành thân.

''Tỷ tỷ, ta cũng không phải hồ đồ, ta cùng với Nghiên nhi thật tâm yêu nhau...''

Hiếu Mẫn chân thành giải thích.

''Tỷ tỷ, ngươi còn nhớ có đoạn thời gian ta cùng với Nghiên nhi rất không vui không? Ta chính là khi đó biết nàng là nữ tử. Ngay từ đầu, ta cũng không tiếp thụ được, nhưng ta phát hiện, rõ ràng đã biết nàng không phải là nam tử, ta còn là nghĩ đến nàng, thấy nàng bị thương, ta ước có thể gánh chịu đau nhức, ta không thể rời bỏ nàng. Ta cũng suy nghĩ minh bạch, ta không muốn vì luân lý tự nhiên ủy khuất chính mình, cho nên ta còn lựa chọn cùng nàng một chỗ. Mặc dù sau này bị người phát hiện, không quá sống yên ổn, chỉ cần có thể cùng nàng bên nhau, ta cũng chấp nhận''

Cư Lệ vẫn bị kinh ngạc, Hiếu Mẫn nói những lời này càng làm nàng hoang mang. Lẽ nào hai nữ tử có thể bên nhau sao? Sau đó lại bị chính mình bác bỏ.

Không thể, vậy là không đúng, đây là ý nghĩ sai lầm.

Có thể nhìn gương mặt Hiếu Mẫn tràn đầy hạnh phúc, lời này làm thế nào cũng không nói ra miệng.

''Mẫn nhi, ngươi lớn, có thể tự mình làm chủ, như ngươi lựa chọn, ta cũng không biết rốt cuộc là đúng hay sai, chỉ có thể chúc phúc ngươi. Mà ta, lại không thể, không thể...''

''Tỷ tỷ, ta chỉ cần ngươi hạnh phúc''

Chỉ than ông trời trêu cợt

Mấy ngày sau, Phác Tín liền dẫn Chung Thành cùng mấy người hạ nhân ra khỏi thành, bảo là muốn ở nơi này ở một đoạn thời gian.

Như vậy, liền không cần trước mặt Phác Tín giả vờ vô sự, Cư Lệ thở dài một hơi.

Kia cây trâm, đã bị nàng thu vào.

Lại nhìn thấy, cũng chỉ là vật tăng thêm thương cảm thôi.

Nàng sẽ lại nhớ tới Ân Tĩnh, Cư Lệ an ủi mình, chẳng qua là thói quen, thời gian dài có thể buông bỏ.

Cư Lệ vốn cũng không nói nhiều, trải qua chuyện này càng yên tĩnh, trên mặt cũng ít cười làm cho Trương Phinh Đình cũng nhìn ra có chút không đúng.

''Cư Lệ, ngươi thế nào không vui? Ân Tĩnh đâu? Thế nào không bồi ngươi đến?''

''Nàng có một số việc...''

Không biết nói như thế nào, chỉ đành lướt qua câu hỏi, đơn giản trả lời.

Biết Cư Lệ không muốn nói, Trương Phinh Đình cũng thức thời mà không hỏi, tiếp tục thay Từ Uyển lau tay.

Thấy Trương Phinh Đình đối với người yêu không tỉnh để ý, Cư Lệ cũng theo đó lộ vẻ cảm động, nghĩ đến chuyện của mình, nhẹ giọng hỏi.

''Phinh Đình, ngươi vì sao thích nữ tử?''

Không biết tại sao Cư Lệ lại nói về đề tài này, nhưng nàng vẫn trả lời.

''Cư Lệ, thích một người, không phải là mình được phép lựa chọn, cũng không có nguyên nhân, trong mắt của ta, thích là thích. Nàng là nam tử cũng tốt, nữ tử cũng được, ta đều thích nàng''

Nghe được Trương Phinh Đình không cố kỵ tuyên bố, Cư Lệ không mở miệng, dọn dẹp đồ đạc của mình, lại khôi phục trầm mặc.

Bên kia, Ân Tĩnh từ khi dời đến biệt uyển, ngoài đi y quán, thời gian còn lại đề ở bên trong phòng, nhìn sách y học vẽ tranh là chủ yếu.

Trí Nghiên lo lắng tâm tình của nàng, lúc rảnh rỗi sẽ đến tìm nàng nói chuyện lý thú, cố gắng trêu chọc nàng vui vẻ.

Ân Tĩnh hiểu rõ tâm ý của nàng nhưng gặp loại chuyện này, thật sự là không vui. Nàng vẫn là cố gắng cười, không phụ tâm Trí Nghiên.

Lưu Thiện trong lúc này hẹn các nàng, Ân Tĩnh đều lấy thân thể không tốt cự tuyệt. Nàng hiện tại không có tâm tình uống rượu tán gẫu, chỉ là Lưu Thiện hẹn là có việc, từ chối không tốt, đành phải đi đến nơi hẹn.

Vừa thấy được người, Lưu Thiện liền đối các nàng cười nói.

''Chúng ta rốt cuộc xem như là tìm đúng đường, các ngươi vẽ ta tìm người làm, không đầy mấy ngày đã bán sạch, một vài người không mua được các tiểu thư vẫn tiếc nuối, vẫn hỏi lúc nào mới có hàng a''

Đây là tin tức tốt duy nhất trong mấy ngày nay, nhắc tới chuyện đứng đắn, Ân Tĩnh lên tinh thần, hỏi.

''Đại ca, ta lúc rỗi cũng có vẽ tiếp một ít bản vẽ, chờ ta đưa cho ngươi''

''Đó là đương nhiên cực tốt, trước những thứ kia, ta nhờ người làm tiếp, hơn nữa lại mới, tất nhiên sẽ bán tốt hơn. Lần này ta muốn thử nước một chút, làm không nhiều, chờ sau này bán nhiều hơn, chúng ta có thể chính thức chia ra làm''

''Đại ca, chúng ta tin tưởng ngươi, chúng ta chỉ biết vẽ, còn lại phiền ngươi''

Nàng hướng về phía Lưu Thiện chắp tay.

Lưu Thiện khoát khoát tay nói.

''Lời này ta cũng không thích nghe, đều là huynh đệ, cái gì mà phiền''

Biết Lưu Thiện rộng lượng, Trí Nghiên và Ân Tĩnh không đa lễ nữa, cùng Lưu Thiện bàn bạc tình tiết.

Vì tình trường không được như ý, chức tràn tâm đắc, kể từ khi biết các nàng vẽ được hoan nghênh, Ân Tĩnh càng dụng tâm hơn, mỗi ngày cùng Trí Nghiên dùng nhiều thời gian vẽ, nàng thậm chí có mấy đêm suốt đêm không ngủ, chỉ vì sửa đổi để chính nàng bằng lòng.

Như thế này mới có thể làm cho mình không có thời gian suy nghĩ đến nàng.

Bản lĩnh không phụ lòng người, các nàng thiết kế nữ trang mới lạ, tiệm của Lưu Thiện từ trước đến nay không tiếc tích dùng liêu, giá cả lại vừa phải, đồ nữ trang đẩy ra, các nàng yêu mến, bắt đầu có sổ sách.

Nắm trong tay tài sản như vậy, nhưng không có hứng phấn trong tưởng tượng.

Có lẽ, thiếu có người chia sẻ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net