Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ hôm đi chơi, Ân Tĩnh không có việc gì liền cấp không gian cho Cư Lệ cùng Trí Nghiên, với sự thông minh của Cư Lệ tất nhiên hiểu rõ Ân Tĩnh đã nhìn thấu tâm tư của mình, tuy là thẹn thùng nhưng đối với nàng cũng có một tia cảm kích, chỉ Trí Nghiên đầu gỗ không phát hiện có gì không ổn.

Chỉ là có một biến hóa, Trí Nghiên càng ngày càng không chuyên tâm luyện cầm.

Cư Lệ tự nhiên cũng chú ý tới điểm nàng, lúc Trí Nghiên lại một lần nữa thất thần, Cư Lệ trực tiếp hỏi nàng.

''Nghiên nhi, ngươi có phải là có tâm sự gì không? Gần đây ngươi thường xuyên thất thần...''

Trí Nghiên nghe vậy ngẩn ra, lập tức ngượng ngùng nói.

''Xin lỗi, ta là đang suy nghĩ một chút sự tình...''

''Không bằng như vậy đi, chúng ta tạm dừng một chút, chờ ngươi tâm trạng khá hơn, mấy ngày nữa lại tiếp tục''

Trí Nghiên tuy có chút không muốn, nghĩ Cư Lệ dốc lòng chỉ dạy như vậy, nhưng vẫn là đáp ứng.

Trí Nghiên muốn đi tìm Hiếu Mẫn, nhưng thấy nàng cùng Ân Tĩnh đang vừa nói vừa cười. Nhìn cảnh này, Trí Nghiên có chút chua xót, trở về thanh uyển ôm tiểu Nghiên dùng thời gian trống ra suy nghĩ thật lâu, rốt cục làm ra một quyết định.

Đêm đó, Trí Nghiên xách theo một bầu rượu, vài đĩa món ăn vào phòng của Ân Tĩnh.

Ân Tĩnh không phát giác Trí Nghiên có tâm sự, vui vẻ ăn đồ nàng mang tới, chợt nghe nàng thấp giọng nói.

''Tĩnh nhi, ta hỏi ngươi một vấn đề''

Ân Tĩnh sảng khoái nói.

''Ngươi hỏi đi''

Trí Nghiên châm chước hỏi.

''Nếu như ta nói, hai ta thích cùng một người, ngươi sẽ như thế nào?''

Ân Tĩnh cũng không ngẩng đầu, tiếp tục ăn nói.

''Hai ta với ai a, đương nhiên nhường cho ngươi''

Trí Nghiên nghe vậy có chút mừng rỡ, vừa có chút bất an, nàng từ trước đến nay đều biết Ân Tĩnh là một người nghĩa khí, nhưng nàng cũng không nguyện làm ra chuyện có lỗi với Ân Tĩnh, suy nghĩ hai nàng thật sự là lưỡng tình lương duyệt, tự mình buông bỏ, liền hỏi một câu.

''Ngươi cùng Mẫn nhi quan hệ tốt lắm a?''

Ân Tĩnh rất nhanh nói tiếp.

''Cũng không tệ lắm...''

Nàng tiếp tục ăn, đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nói.

''Ngươi thích nàng?''

Vẻ mặt Trí Nghiên đỏ chót, điên cuồng gãi đầu nói không ra lời.

Ân Tĩnh để đũa xuống hỏi một câu.

''Nghiên nhi, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, ngươi có đúng hay không thích Mẫn nhi?''

''Kỳ thực thì ta cũng không xác định, chỉ là trong khoảng thời gian này cùng nàng chung đụng hơi nhiều, dần dần ta phát hiện thấy nàng vui vẻ ta liền vui vẻ, thấy nàng nhíu mày ta sẽ lo lắng không yên, cùng nàng một chỗ, ta đều rất thả lỏng, tâm tình vui sướng, không thấy nàng, sẽ nghĩ đến nàng, thấy nàng cùng ngươi một chỗ, ta liền có cảm giác mất mác. Như vậy, rốt cuộc có thích không?''

Trí Nghiên nói có chút mờ mịt.

Ân Tĩnh cười trêu nàng.

''Nếu như ngươi không phải thích nàng, vậy ngươi hôm nay tới tìm ta làm gì?''

''Tĩnh nhi, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, ngươi có thích nàng hay không?''

Ân Tĩnh khoát khoát tay.

''Thôi đi, nàng như thế, ta cũng không dám thích a''

Trí Nghiên nghe vậy không nhịn được vui vẻ nói.

''Thật sự?''

Ân Tĩnh gật đầu, chăm chú trả lời.

''Thật, ngươi không phải là khẳng định có thích hay không thôi mà, vui vẻ như vậy làm gì?''

Thấy Trí Nghiên đỏ mặt xấu hổ đáp không được, không nháo nàng, chốc lát nữa lại hỏi.

''Thế nhưng Nghiên nhi, ngươi thích Mẫn nhi, vậy Lệ nhi làm sao bây giờ?''

Trí Nghiên nghe nói như thế đầu óc mơ hồ.

''Chuyện này cùng Lệ nhi có quan hệ gì?''

Ân Tĩnh bất đắc dĩ nói.

''Ta nói ngươi đúng là đại ngốc, Lệ nhi yêu thích ngươi a, ngươi mỗi ngày cùng nàng một chỗ cũng nhìn không ra được sao? Hại ta cho ngươi cơ hội tiến tới''

Trí Nghiên tựa hồ không tin nói.

''Không thể, nàng rất giỏi giang, cũng rất có tư tưởng, chúng ta chỉ trò chuyện, không hơn...''

''Cảm thấy vậy, không nhất định là vậy, ngươi tự mình cảm giác đi''

Trí Nghiên vẫn không tin, chỉ thuận miệng suy nghĩ đáp ứng, lập tức hai người hàn huyên một hồi, nâng cốc vui mừng.

Tuy là Trí Nghiên xác định tâm ý của mình nhưng cũng không tính theo đuổi Hiếu Mẫn. Dù sao hiện tại chính mình chỉa vào thân phận nam tử, vô luận thế nào đối với nàng cũng là lừa gạt. Sở dĩ, nàng chỉ muốn có thể mỗi ngày nhìn thấy nàng, nhìn nàng cười, đối với Trí Nghiên mà nói đã tốt lắm rồi.

Ân Tĩnh hỏi nàng, nếu không tính theo đuổi, vì sao phải lưu tâm đến nàng?

Trí Nghiên thở dài, nàng cũng không rõ. Có thể thích một người, sẽ gặp tư tâm, không hy vọng để cho người thích.

Nguyên nhân nhiều ngày không cần luyện cầm, Trí Nghiên cân nhắc hồi lâu, rốt cục lấy dũng khí mở miệng hỏi Hiếu Mẫn có được hay không cùng Ân Tĩnh học võ. Hiếu Mẫn suy nghĩ, dạy một người cũng là dạy, dạy hai người cũng là dạy, huống hồ có thể có hai đồ đệ, tại sao không làm, liền sảng khoái đáp ứng.

Một ngày, Hiếu Mẫn nhận được bồ câu đưa tin, đúng là đại sư tỷ cấp bách điều quân nàng trở về. Nàng tuy có một mình võ nghệ, nhưng dù sao cũng là nữ tử, lại là hòn ngọc quý của Phác Tín, hắn lo lắng nàng một người lên núi nên luôn để cho Chung Tấn đi cùng nàng, nhưng hôm nay Chung Tấn bị phái đi làm một số chuyện đến giờ chưa về. Hiếu Mẫn muốn một mình lên núi, Phác Tín cũng không cho phép.

Hiếu Mẫn đối với Ân Tĩnh nói.

''Tiểu đồ đệ, vậy ngươi theo ta lên núi đi''

Nếu như là trước đây Ân Tĩnh tuyệt đối đáp ứng, nhưng hôm nay có tình huống đặc biệt, liền cự tuyệt nói.

''Sư phụ, đồ nhi hôm nay thân thể không khỏe, hơn nữa ngươi không chỉ có một đồ đệ, không bằng kêu Nghiên nhi bồi ngươi đi đi''

Hiếu Mẫn nghe vậy hướng Ân Tĩnh dùng quả đấm uy hiếp nói.

''Cái đồ nhà ngươi, gọi ngươi làm chút việc liền trốn tránh ta, xem ta trở về giáo huấn ngươi thế nào''

Sau đó nhìn về phía Trí Nghiên nói.

''Vậy ngươi theo bồi ta đi?''

Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh ở một bên hướng nàng nháy mắt ra hiệu nàng đáp ứng, liền gật đầu đáp ứng. Nàng tỉ mỉ hỏi qua đường lên nùi cần mang theo những gì liền đi theo Hiếu Mẫn lên đường.

Hiếu Mẫn nóng lòng quay về, dọc theo đường đi bước đi như bay, chỉ khổ cho Trí Nghiên đem đồ đạc theo ở phía sau, đổ mồ hôi như mưa, chỉ có thể miễn cưỡng đuổi kịp.

Thật vất vả lên đến núi, Hiếu Mẫn không nghĩ, là tới gặp sư phụ một lần cuối. Nguyên lai là Hiếu Mẫn hôm đó sau khi xuống núi không lâu, sư phụ nàng bị nhiễm phong hàn, có lẽ là bởi vì lớn tuổi, bệnh thế nào cũng không ổn, càng ngày càng nghiêm trọng, qua nửa tháng cuối cùng không xoay chuyển được, chỉ kịp đem các đồ đệ triệu hồi, gặp mặt một lần, cùng các đồ đệ nói lời tạm biết cuối cùng.

Hiếu Mẫn từ bé đi theo sư phụ học võ, tình cảm thâm hậu, sư phụ lại đối với nàng phi thường tốt, nàng từ lâu đã đem sư phụ như người thân. Hôm nay đột nhiên mất một người thân, đối với nàng đả kích không nhỏ.

Hiếu Mẫn đã nhiều ngày cố nén bi thương, cùng các sư tỷ lo hậu sự, Trí Nghiên muốn giúp nhưng cũng không thể nào bắt đầu làm, chỉ có thể mỗi ngày nhàn rỗi lặng lẽ phụng bồi nàng, hy vọng có thể cho nàng một chút an ủi.

Cuối cùng đã tới ngày rời đi, Hiếu Mẫn ở trước sư môn dập đầu ba cái, cảm ơn sư phụ chi ân, biểu đạt đối với sư phụ vô cùng hoài niệm, sau đó không dám quay đầu lại, đi nhanh xuống.

Sau khi đi được một đoạn, Hiếu Mẫn cảm thấy trước đây thích xem phong cảnh, hôm nay phong cảnh đều mất đi ý nghĩa, nàng vừa đi vừa chạy một cái sơ sẩy đau chân.

Trí Nghiên khẩn trương tiến lên.

''Ngươi thế nào rồi?''

Hiếu Mẫn thử đứng lên nhưng cảm nhận mắt cá chân đau quá mức rõ ràng. Trí Nghiên kiểm tra, cảm thấy chân của nàng sưng lên, thoạt nhìn là không cách nào đi được, nhưng bây giờ sắc trời dần tối, trên núi lại không có bất kỳ một chỗ nghỉ tạm nào.

Trí Nghiên suy nghĩ một chút hỏi.

''Nếu không thì ta cõng ngươi xuống, thế nào?''

Hiếu Mẫn có chút chần chờ.

''Cách chân núi còn một đoạn, ngươi...''

Trí Nghiên gật đầu một cái, lập tức quay lưng lại.

''Yên tâm, ngươi lên đây đi''

Hiếu Mẫn vì vậy chậm rãi leo lên lưng của nàng. Trí Nghiên xác định phía sau không có việc gì bắt đầu đi xuống, nàng đi rất chậm, sợ sơ ý làm té Hiếu Mẫn.

Hiếu Mẫn dựa vào vai Trí Nghiên, cảm giác rất an tâm.

Đột nhiên nàng nghĩ tới sư phụ, lại vùi đầu vào vai Trí Nghiên khóc.

Trí Nghiên cảm giác y phục có chút ướt, là nước mắt của Hiếu Mẫn có chút vội vàng nói.

''Làm sao? Có phải hay không chân đau?''

Hiếu Mẫn lắc đầu, lập tức ý thức được Trí Nghiên nhìn không thấy, mở miệng nói.

''Không phải, ta chỉ nhớ sư phụ...''

Trí Nghiên thoáng yên tâm, nhẹ nhàng nói.

''Ngươi và sư phụ cảm tình rất tốt?''

Hiếu Mẫn vì vậy bắt đầu nói cho Trí Nghiên nghe sư phụ đối đãi nàng tốt thế nào. Trí Nghiên lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại một câu. Nàng đột nhiên nói ít lại, người cũng buông lỏng xuống, bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi.

Trí Nghiên cũng không lên tiếng nữa, chuyên tâm bước đi.

Chờ trở lại Phác phủ, tay của Trí Nghiên đã sớm sưng lên, chân cũng đang phát run, sau khi giao Hiếu Mẫn cho nha hoàn phía sau lập tức trở về phòng nằm ngủ.

Sau ngày hôm đó, Hiếu Mẫn liền cùng Trí Nghiên thân cận hơn, thỉnh thoảng cùng nàng tâm sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net