Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây Hyomin có chút phiền não, chuyện là một bạn học nam của cô đã lâu không liên hệ bỗng nhiên cực kỳ niềm nở tìm cô tám chuyện, mà chủ đề ấy à, ba câu không rời đại mỹ nữ của công ty cô, Park Jiyeon.

Anh làm gì cũng đẹp trai: ''Bình thường Jiyeon thích ăn món gì?''

Hyomin cẩn thận suy nghĩ một lúc, hình như Jiyeon cũng không đặc biệt thích ăn món nào, nhưng bạn học cũ rất không thích cô trả lời không biết, đành chột dạ gõ "Sushi"

Nội tâm cô tự nói với mình, đây cũng không hẳn là nói dối nhỉ, vì mỗi lần mình gắp sushi cho Jiyeon, cô ấy cũng đâu từ chối còn ăn rất ngon.

Anh làm gì cũng đẹp trai: "Có rất nhiều người theo đuổi cô ấy đúng không?

Min Ngố: ''Ừm, quãng thời gian trước ấy, mỗi ngày đều có người tặng hoa, tặng quà nữa cơ''

Anh làm gì cũng đẹp trai: ''Thế giờ không có ai theo đuổi hả? Hay ý nói, cô ấy có bạn trai cố định rồi?''

Hyomin cách cả một cái máy tính cũng cảm nhận được sát khí nồng đậm của bạn học cũ. Cô nuốt nước bọt cái ực, nơm nớp lo sợ trả lời.

"Tôi cùng một nhóm với cô ấy, thường xuyên chạm mặt nhau, cũng không nghe cô ấy nhắc gì đến bạn trai. Tôi đoán hẳn là do Jiyeon quá cao lãnh, thủ đoạn từ chối cũng đặc biệt cứng rắn, chắc đã dọa chạy hết mấy anh chàng đó rồi"

(Cao lãnh: một ngôn ngữ mạng, nghĩa phổ biến là lạnh lùng quý phái. Nhưng cũng có một cách dùng không thường gặp, lúc này ý nghĩa là cao ngạo thờ ơ lạnh lùng, mang theo một màu sắc cổ điển riêng, có đôi khi sẽ có chút cảm giác miễn cưỡng)

Anh làm gì cũng đẹp trai: ''Haha, lá gan bọn nhãi con này cũng nhỏ quá nhỉ''

Min Ngố: ''Có điều, Park Jiyeon mỹ nhân thật sự rất cao lãnh, theo đuổi cô ấy hơi bị khó đấy, cái giá có vẻ cũng rất cao à nha''

Hyomin không nói dối, cô không chỉ một lần được chứng kiến thủ đoạn từ chối người khác không chút lưu tình của Jiyeon. Hơn nữa, nghe vài đồng nghiệp nói, bối cảnh nhà Jiyeon rất không vừa, thậm chí còn từng đánh tàn phế mấy tên cứng đầu theo đuổi. Nhưng mấy chuyện này, cô nghĩ mà nói ra cho bạn học cũ thì không tốt lắm. Dù sao hai người họ cũng không quen biết, dù nói đối phương cũng chưa chắc đã tin, ngược lại chính mình lại chịu cái danh nói láo.

Chẳng qua rõ ràng là bạn học cũ đã bị sắc đẹp làm cho choáng voáng, không chỉ không nghe lọt ẩn ý của Hyomin, lại còn khăng khăng bày tỏ bản thân rất thích khiêu chiến với độ khó cao.

Anh làm gì cũng đẹp trai: ''Ngày mai tôi đến đón bà tan tầm, nhân tiện cùng ăn một bữa cơm''

Min Ngố: ''Ôi chao, tôi cũng có giúp ông được cái gì đâu chứ, không cần mời cơm đâu...''

Anh làm gì cũng đẹp trai: ''Ôi, bà mơ à? Mục đích của tôi không phải mời cơm bà nhé, đó là để bà kéo Jiyeon theo thôi!''

Lúc này Hyomin có cảm giác mình như bị trúng vạn vết thương.

Min Ngố: ''Này, ông cầu tui giúp mà dùng thái độ này đấy hả?''

Anh làm gì cũng đẹp trai: ''Em gái Park* nói gì vậy, giúp anh làm việc, sao anh có thể để em chịu thiệt được?''

Lập tức, cậu ta gửi qua một tấm hình.

Trong hình là một anh chàng mặc âu phục, đứng thẳng trước cửa sổ, khuôn mặt tươi cười xán lạn, khiến cho ánh đèn sặc sỡ lóa mắt sau lưng trở nên lu mờ.

Đây là chàng trai mà Hyomin dùng cả tuổi xuân yêu đơn phương say đắm, Fu Xinbo.

Đây là người đàn ông đã sáu năm không gặp, như cũ để Hyomin càng không thể với tới Xinbo.

Min Ngố: ''...''

Anh làm gì cũng đẹp trai: ''Muốn hỏi sao tôi biết bà thích lão Fu đúng không? Khà khà, bà giúp tôi hẹn Jiyeon tôi sẽ nói cho bà biết''

Min Ngố :''Được''

Hyomin trịnh trọng gõ một chữ này trên bàn phím.

Thường thì dễ dàng hứa hẹn đều là kẻ lừa đảo.

Hyomin dùng hành động thực tế chứng thực câu nói này. Tối hôm qua, rõ ràng cô đã rất nghiêm túc vạch tốt kế hoạch ra giấy, chiến lược bằng cách nào dụ dỗ Jiyeon cùng ăn cơm tối. Nhưng cả một ngày đừng nói bắt chuyện với Jiyeon, ngay cả mặt cũng không thấy đâu. Mắt thấy sắp phải tan tầm, cô tranh thủ thời gian liên lạc với bạn học cũ, nói cho cậu ta biết cuộc hẹn tối nay có thể phải hủy bỏ, nhưng đối phương kề cà không trả lời, thế là định gọi điện thoại cho cậu ta, lại kinh dị phát hiện căn bản mình không có số điện thoại của người ta.

Cộp cộp cộp...

Hyomin căm hận đập đầu vào bàn, làm việc không suy nghĩ đau khổ quá đau khổ quá.

"Chị sao vậy?"

Vừa đàm phán xong một hạng mục, Jiyeon đẩy cửa văn phòng ra thì thấy Hyomin nằm bò trên bàn công tác, đầu lúc lắc một cách quỷ dị, cô còn tưởng rằng cô ấy bị bệnh nên mới bước đến hỏi thăm.

Giọng nói của Jiyeon y như tướng mạo của cô, lạnh lùng trong trẻo, độ nhận biết rất cao. Bởi vậy, tâm trí đang loạn cào cào của Hyomin vẫn biết được trước tiên người đến là mỹ nhân.

Cô nhanh chóng ngồi thẳng dậy, trong phút chốc cảm thấy mình như gặp được đấng cứu thế.

Tiếp đó...

Cánh tay trắng thon của đấng cứu thế cực kỳ tự nhiên vén tóc mái của Hyomin lên, áp tay lên cái trán bị cô đập đến đỏ bừng.

"Hừm, hơi nóng"

Đâu chỉ nóng, tim còn đập như hươu con nhảy loạn đây này.

Hyomin chớp mắt, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ thầm Park Jiyeon này đẹp đến mức thái quá rồi, sao có thể giống tiên nữ bước ra từ tranh vậy chứ, còn có làn da này nữa, trắng mượt như ngọc, ngay cả một lỗ chân lông cũng không thấy đâu. Cũng đều là phụ nữ sắp ba mươi, mà sao mình lại như mấy bác gái bán thức ăn ngoài chợ vậy trời? Ghen tỵ quá đi mất ghen tỵ quá đi mất, đố kỵ đến mức cô muốn đập đầu vào bàn tiếp đây.

Hyomin không biết, chút biểu tình xoắn xuýt của mình lại chọc cho Jiyeon vui vẻ, chỉ thấy người đẹp nhếch lên một nụ cười, ngón tay búng nhẹ xuống trán cô.

''Hyomin, tan tầm rồi, chị còn không định về sao?"

Cảm giác quái lạ kia lại đến nữa rồi.

Hyomin mất tự nhiên, thân thể cũng dịch từng chút sang bên cạnh kéo dài khoảng cách với Jiyeon rồi hơi khoa trương õng ẹo nói.

"Jiyeon, em đừng dùng ánh mắt cưng chiều ấy nhìn người ta, không gì người ta sẽ hiểu sai đó a''

Chút động tác nhỏ này cũng không thoát được mắt Jiyeon, nhưng cô cũng không định buông tha cho Hyomin, lại càng tiến gần hơn, truy hỏi.

"Sai đến chừng nào rồi?"

Câu hỏi này để Hyomin phải lúng túng một lúc, cô lờ mờ cảm thấy hôm nay Jiyeon rất khác lạ, người đẹp lạnh lùng băng giá của thường ngày đâu rồi sao phong cách lại đột biến thế này, thay đó lại như du côn đang đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng vậy?

"Jiyeon, hôm nay em không sao chứ?"

"Em đang rất vui"

"À"

Vui thì vui đi, em còn chọc chị làm gì?

"Chị thế mà lại mời em ăn cơm"

"Ừm... Hả?"

Hyomin nghĩ chắc lỗ tai mình hỏng rồi, lại thấy bộ dạng chắc chắn của Jiyeon cũng không giống như đang nói đùa.

Tự động bỏ qua thắc mắc tại sao người đẹp sẽ cảm thấy vui vẻ khi biết được cô mời. Hyomin bắt đầu suy nghĩ lung tung, mình đúng là muốn hẹn cô ấy ăn cơm nhưng đã thật sự mời đâu. Chẳng lẽ cô đã dùng suy nghĩ để mời người ta? Chẹp chẹp, đây có coi như là công năng đặc dị không nhỉ, nếu tiếp tục phát triển chắc cũng không tệ lắm, chí ít có thể giảm chút phí điện thoại.

Chờ đến khi Jiyeon lấy điện thoại ra mở nội dung tin nhắn cho cô nhìn, cô mới hiểu rõ, thì ra vừa rồi mình gửi tin cho bạn học cũ lại nhầm sang Jiyeon. Hyomin há miệng muốn giải thích, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây chả phải là ông trời đang giúp mình sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net