I. In Emergency (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Seungyoon có mặt ở hiện trường muộn hơn một tiếng so với đồng nghiệp vì phải về nhà tẩu tán bộ quần áo quyến-rũ-nhưng-không-hợp-với-môi-trường-làm-việc mà chính mình đã diện lúc đến bar, cùng lúc tẩy sạch mùi rượu trên người. Vốn dĩ Seungyoon không mất nhiều thời gian đến thế, nếu không phải cậu ngại Jack để ý, và ngay lập tức trêu chọc gì đó thay vì cùng bắt tay vào điều tra. Seungyoon thường thích trêu người khác, chứ không thích bị trêu. Đằng nào thì nó cũng cần thiết để tập trung vào vụ án mà, việc nên làm, đặc biệt khi hồi chiều rời sở, Seungyoon đã nói chính mình sẽ đánh một giấc đến tận khuya chứ không phải chơi bar bọt gì đó cho đến tận nửa đêm.

"Cái xác được phát hiện vào lúc tám giờ rưỡi tối? Bởi một người giao pizza?" Seungyoon nói lúc ra khỏi phòng ngủ nạn nhân, nhìn quanh quất căn hộ có phần gọn gàng và ngăn nắp nằm trên tầng ba một khu chung cư giá rẻ. "Và người giao Pizza đó đã về rồi, sau khi thẩm vấn?"

"Ừ. Vì anh ta cũng không liên quan. Thời điểm tám giờ ba mươi tối, anh ta đến giao hàng nhưng bấm chuông mãi không có ai, dù vẫn có tiếng điện thoại vang ra từ trong nhà. Linh tính khiến anh ta nhìn qua cửa sổ và phát hiện một người đàn ông nằm ra sàn, cà phê đổ lênh láng bên cạnh." Jack, một gã người Mỹ, khá cao, ít nhất là cao hơn Seungyoon, mắt xanh, tóc đen đáp. Jack dừng lại một chút như đọc cái gì đó trước khi mở miệng tiếp, tất nhiên không phải danh tính hay nghề nghiệp của nạn nhân, vài năm cùng hợp tác với nhau cho Seungyoon biết, Jack quá thừa kinh nghiệm để ghi nhớ những thông tin cơ bản đó. "Sau đó anh ta gọi cảnh sát và tụi này có mặt. Nạn nhân tên Andrew Jr. Brown, bốn mươi tuổi, cũng là chủ nhân căn hộ, được tìm thấy trong tình trạng đã chết. Thời gian tử vong khoảng tám giờ, hẳn là sau khi ông ta gọi pizza cho chính mình."

"Nguyên nhân chết là vì trúng độc, trong lúc uống café và chờ đợi pizza?" Seungyoon nói, cúi xuống nhìn chăm chú chỗ phát hiện xác nạn nhân.

"Khả năng cao là thế." Jack đáp. "Trong trường hợp cậu muốn hỏi, bọn tôi không tìm thấy hóa đơn mua café trong khi những hóa đơn khác đều có đầy đủ. Ông ta có thói quen mang tất cả hóa đơn về nhà. Kể cả vé số các loại, cũ và mới đều không vứt, mọi thứ đều nằm trong ví."

"Đây là mua từ Gorgeous cafe nằm ở phố Queen?" Seungyoon nhìn qua logo chữ G trên ly café được tìm thấy. Ví và các giấy tờ bên trong được bày trên bàn bên cạnh, tiền bạc vẫn còn đầy đủ, các hóa đơn cũng thế.

"Cậu tới đó rồi à?"

"Chưa, nhưng đi ngang mấy lần. Có thấy bảng hiệu," Seungyoon đáp, khẽ liếc qua laptop còn đang mở trên bàn. "Ông ta là chủ quán?" Hẳn nhiên, ai mà tính tiền ông chủ cơ chứ, lý do cho việc không tìm được hóa đơn. Mà nếu không phải, ai sẽ yêu thích một quán café tới mức đặt logo quán làm hình nền máy tính.

"Ừ, đoán hay lắm. Tất cả giấy tờ liên quan đến Gorgeous đều nằm trong ngăn kéo bàn của ông ta. Các dữ liệu khác trong laptop đã được sao chép để phân tích, may cho chúng ta là ông ta có hồ sơ nhân viên quán trong máy, thông tin liên lạc, nên chúng ta không cần mất quá nhiều thời gian để tìm kiếm." Jack liếm môi. "Khả năng cao là ông ta bị đầu độc bởi chính nhân viên của mình."

"Và?"

"Dựa trên lời khai của hàng xóm, ông ta mỗi ngày thường về nhà sau bảy giờ, căn cứ vào lịch chia ca của hôm nay, khoanh vùng được ba nhân viên làm việc giờ đó. Tôi đã cho người liên lạc với bọn họ rồi, và để chắc ăn, cả những nhân viên còn lại luôn."

"Ừ." Seungyoon ngẩng lên ừ hử một cái trước khi mở tủ lạnh, nhìn qua những thứ bên trong một lần trước khi trở về bàn làm việc trong phòng. "Còn con chó đâu?"

"Hmm?" Jack ngạc nhiên.

"Con chó ông ta nuôi." Seungyoon mở ngăn kéo bàn, nhìn vào trong, có phần quá mức chăm chú vì độ sáng trong phòng không hề đủ. "Cạnh tủ lạnh có một khay đựng thức ăn đã vơi một nửa và trên miếng lót đi vệ sinh cho thú cưng trong toilet vẫn đọng lại nước tiểu, có vẻ con chó vẫn còn ở đây thời điểm trước khi ông ta chết." Seungyoon sau đó lấy ra một khung ảnh, lôi tấm ảnh bên trong ra và xem ngày tháng ghi phía sau. "Giống poodle nhỏ, ba tuổi, lông màu nâu, hmm... có vẻ là ba tuổi rưỡi, sau tấm ảnh viết Kỷ niệm nhận nuôi Tony và một dòng đề ngày tháng,"

"Bọn tôi không tìm thấy con chó nào." Jack đáp, trao cho Seungyoon đám giấy mình cầm trên tay. "Nhưng thấy cái này, giấy tờ từ bệnh viện thú y, con chó đúng là tên Tony, ba tuổi rưỡi, chẩn đoán mắc bệnh về da. Bọn tôi cũng đồng thời tìm thấy thuốc bôi cho chó trong phòng."

"Hmm," Seungyoon ừ hử, nhìn sơ qua giấy tờ trước khi sờ đến cái điện thoại nằm trong túi zip nhỏ trên bàn. "Hàng xóm của ông Brown còn nói thêm gì không, như là các mối quan hệ của ông ta ấy?"

"Nhà phía bên trái đã không còn ai thuê từ tháng sáu, còn bên phải thì mới dọn đến một năm nay." Jack khoanh tay. "Theo như quan sát của anh ta thì nạn nhân không có mấy bạn bè, hay đúng hơn là không có, anh ta nói rằng chưa từng thấy ai ghé đến nhà ông ta."

"Và lời khai của cô ta thì sao?"

"Cô ta?"

"Tôi tưởng các cậu đã điều người đi lấy lời khai cô ta rồi chứ." Seungyoon nói, vẫn không rời mắt khỏi tấm ảnh. "Bạn gái của Brown, một cô nàng tóc vàng, xinh xẻo, quen cách đây ít nhất ba năm, mà tôi tin là đã xuất hiện ở nhà này trước khi nạn nhân chết. À không, hẳn là bạn gái cũ, vì bọn họ đã không còn đang trong một mối quan hệ nữa."

"Có sao?" Jack nhíu mày trong khi Seungyoon vẫn không lộ thái độ gì mấy. Seungyoon thừa biết Jack là một tay cẩn thận và cần mẫn, có thể thấy mỗi lần Seungyoon đến trễ, Jack luôn thu thập chứng cứ và đưa ra một lượng lớn thông tin cần thiết, nhưng chỉ thế thì chưa đủ. Kỹ năng quan sát là một thứ quan trọng mà để nuôi dưỡng nó, người ta phải luyện tập qua nhiều năm. Không phải Jack không giỏi, mà vì cậu ta tập luyện chưa đủ nhiều, đó là lý do mà hai người học cùng ngành, tốt nghiệp cùng năm mà Seungyoon lại có chức cao hơn. Đây không phải Seungyoon đang khoe khoang gì đâu.

"Cậu có thể thấy trên bức hình này là ảnh của ông ta và một cô gái tóc vàng khá xinh." Seungyoon đưa khung ảnh cho Jack. "Đây là ngày nhận nuôi con chó, thường thì khá thân thiết người ta mới làm việc này cùng nhau đúng không. Nhìn khung cảnh mà nói, tôi đoán đây là cửa hàng mà họ mua nó. Hẳn tấm ảnh là hàng tặng kèm để kỷ niệm." Ngón tay cậu chỉ vào mấy lồng thú ở phía sau. "Thời buổi này không mấy ai chưng ảnh nữa, nhưng nó lại ở đây, tấm ảnh khá bạc màu cứ như từng được đặt chỗ bị nắng chiếu vào, mà nơi duy nhất có nắng chiếu là cửa sổ trong phòng ngủ. Nó từng được đặt trên bàn cạnh giường, giờ lại bị nhét vào ngăn kéo, úp xuống. Bọn họ hẳn đã chia tay, thời gian ít nhất một năm, trước khi hàng xóm nhà bên cạnh chuyển vào."

"Còn việc cô ta tới đây?"

"Ông ta thường về nhà sau bảy giờ đúng chứ? Và đó là giờ ông ta cho con chó ăn, thức ăn vơi đi cho thấy nó bị mang đi lúc đang ăn. Tôi thấy con chó khá dễ tính, dù thường ăn thịt hơn nhưng cho đồ khô thì nó vẫn ăn. Và loại này mới được mua đây thôi," Seungyoon đồng thời đưa hóa đơn trên bàn cho Jack, tên trùng khớp với vỏ giấy đã xé nằm trong thùng rác, số lượng đúng một hộp, loại nhỏ. "Dù thịt cho nó vẫn còn trong tủ rất nhiều."

"Sao cậu biết đó là thịt cho chó?" Jack nhíu mày, cầm lấy cả ảnh lẫn hóa đơn cùng lúc, nhưng ánh mắt vẫn tập trung vào Seungyoon là chính.

"Chúng được đóng vào các túi zip nhỏ, chia đồng đều về số lượng, còn ép khí ra ngoài, rất ít ai làm vậy để đóng gói đồ ăn cho chính mình phải không? À mà chúng ta đi quá xa chủ đề ban đầu, lý do tôi biết đã có người tới là đây." Seungyoon bước đến cạnh khay thức ăn, nhặt lên một sợi tóc vàng. "Tôi cũng thấy một sợi gần bậc cửa. Không thấy trên sô pha nên có thể vị khách duy nhất đã không ngồi lại, nhưng cô nàng chắc chắn đã mang con chó đi, đó là lý do mà Tony biến mất."

"Trong trường hợp như cậu nói, để tìm kiếm cô ta hẳn cũng sẽ mất chút thời gian." Jack nói, đặt cả hai thứ trên tay lên bàn trong khi Seungyoon tóm lấy cái điện thoại cục gạch của nạn nhân.

"Không cần đâu, hãy kiểm tra số được gọi đi và đến nhiều nhất gần đây, số có đuôi 853. Cả hôm qua và hôm nay, ngoài số gọi pizza, nó là số duy nhất được gọi đi và tới, tầm sáu giờ tối nay cũng có một cuộc. Thử tra cứu người dùng số này, nếu đó là nữ và tóc vàng thì, bingo, chính là cô ả." Với một cái điện thoại đời cũ, lịch sử cuộc gọi và danh bạ là hai thứ duy nhất Seungyoon có thể tìm được thông tin hữu ích. Tuy khá hạn chế về lượng thông tin lưu trữ, nhưng nó phản ánh nạn nhân rất ít mối quan hệ. Thật ra thời nay cũng ít ai tìm được một căn nhà có điều khiển tivi bị dùng nhiều đến mòn cả số, ông ta thường xem tivi hơn là dùng mạng. Seungyoon có thể tạm thời khẳng định thế dù nhà ông ta vẫn có thiết bị kết nối wifi, dùng trong công việc chăng, như là kiểm tra CCTV khi cần? Thời buổi này mà, ngay cả kiểm tra doanh thu hay xem dữ liệu của máy tính tiền, các ông chủ chỉ cần mở phần mềm liên kết là xong.

"Nhưng ông ta không lưu tên danh bạ cho 853, hẳn vì hai người đã chia tay và cạch mặt nhau." Seungyoon nhún vai khi xem lịch sử cuộc gọi lần nữa, trong lúc Jack cắm cúi nhìn điện thoại mình, sau một tiếng chuông báo có mail. "Mà đúng là ông ta không quen nhiều, điện thoại chỉ lưu số nhân viên và một vài người quen nhưng đã lâu không còn liên lạc nữa." Không quá khó để nhận ra số nhân viên luôn bắt đầu bằng ký tự G thay cho Gorgeous, hẳn để dễ tìm kiếm khi cần.

Seungyoon chuyển qua danh bạ, môi có hơi lẩm nhẩm những cái tên mình đang thấy.

G. Anna J.

G. Dean K.

G. John E.

G. Minho S.

...

Min-ho, người Hàn đồng hương với cậu? Còn S kia có phải họ Song hay không?

"Seungyoon, tôi nghĩ có tìm cô nàng cũng chỉ phí công thôi, cô ta chẳng liên quan gì." Jack đột ngột lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Seungyoon, rồi khi cậu ngẩng đầu lên, Jack đang môi đầy tự tin. "Vì tôi cho là chúng ta tóm được thủ phạm rồi."

"Một trong những người trực ca tối đó?"

"Phải. Có một nhân viên đã trực tiếp làm café cho nạn nhân, mà theo lời khai các đồng nghiệp khác, anh ta thường xuyên cãi nhau với ông chủ. Rất có thể là tiền đề dẫn đến vụ mưu sát bằng độc hôm nay."

Và lập tức Jack đưa cho Seungyoon điện thoại chính mình, màn hình hiển thị ngay khuôn mặt nghi phạm cùng tên tuổi.

Ảnh chụp lại từ hồ sơ thực sự rõ ràng, rõ tới mức khiến Seungyoon suýt thì há miệng trong ngạc nhiên.

Là gã điển trai mà Seungyoon vừa gặp trong quán bar khi nãy.

Minho Song.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net