V. Uninstinctively (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



He says he loves me
And I know he does
Truly does.


//


Giống như một cái máy đã được lập trình sẵn, Kang Seungyoon mỗi ngày đều thức dậy buổi sáng lúc bảy giờ, ăn sáng lúc tám giờ và đến công ty lúc chín giờ.

Làm công sở, thời gian lặp lại như một vòng quay khép kín, Seungyoon thường sẽ làm việc đến mười một giờ rưỡi, dùng xong cơm trưa lúc mười hai giờ. Ngủ một giấc nửa tiếng rồi đến ngân hàng, công việc cứ đến chiều năm giờ là kết thúc. Sáu giờ đi siêu thị, bảy giờ ở nhà.

Thế nhưng hôm nay có chút khác, Seungyoon lúc vừa ngủ trưa dậy thì nhận một tin nhắn.

Là tin nhắn của chồng cậu, là tình yêu duy nhất của đời cậu. Seungyoon nhớ là vậy, danh bạ cũng đề như vậy, thế mà hiện lên là một dãy số cảm giác như cậu chưa từng thấy qua.

Seungyoon mở ra, là một tin nhắn bình thường. Anh nhắc Seungyoon buổi chiều mua pho mát để dành cho bữa tối, nhưng Seungyoon đột nhiên thấy không đúng.

Theo như trí nhớ của Seungyoon, từ bé đến giờ, người cậu yêu chưa bao giờ thích ăn pho mát.

Thế thì là mua cho mình nhỉ? Seungyoon nghĩ thầm, rồi cậu sực nhớ bản thân cũng không thích.

Vậy hẳn là anh đổi sở thích lâu rồi mà cậu không nhớ, Seungyoon lắc đầu, để lại điện thoại vào túi.

Seungyoon buổi chiều lúc lái xe về nhà vẫn nghĩ mãi về những món cậu mua, trong đó có nhiều thứ lạ mà chính cậu cảm thấy vô cùng quen thuộc. Nhìn xuống pho mát, lại đến mì ý, khoai tây, cà chua... một tổ hợp rất quen nhưng Seungyoon không nhớ ra nổi.

Theo cảm giác, cậu rẽ xe vào một tòa nhà lớn, xuống hầm thứ ba rồi đi thang máy lên, tầng hai mươi mốt. Seungyoon không thấy đúng, nhưng cậu đi, cho đến khi bản thân ở trước cửa. Số nhà 2101

Seungyoon nghĩ nghĩ, chợt thấy rất lạ. Cậu nhìn qua hành lang thật dài, cảm giác như mình đã đến đây hàng ngàn lần, ký ức cậu đi cùng một người khác vẫn còn in sâu trong đầu cậu. Là một người da ngăm, tóc đen, những hình xăm nổi trải dài khắp cơ thể.

Đây là nhà cậu, Seungyoon nhớ như thế, nhưng cậu không làm sao nhớ được mật khẩu.

Mật khẩu chính là ngày sinh của chồng cậu.

Thế thì là, 05101994? Phải không?

Nhưng không đúng, Seungyoon thử mở lại thêm một lần bằng ngày sinh của cậu, cũng vẫn không đúng.

Seungyoon không hiểu, cậu nhớ đến ngày kết hôn của hai người, vẫn sai.

Seungyoon lẩm nhẩm, môi lần ra một đoạn mật khẩu.

03301993.

Đúng rồi.

Và Seungyoon cũng không hiểu sao.

Cậu lắc đầu, đóng cửa.

Hẳn là làm việc nhiều quá Seungyoon tạm thời bị đãng trí thôi.



//



Một ngày khác, Seungyoon đột nhiên cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó.

Cậu đi loanh quanh trong nhà, thấy thật trống vắng, nhưng không hiểu vì sao.

Seungyoon nhìn ra phòng khách, đi qua phòng bếp, leo lên giường.

Seungyoon nằm dài nhìn lên trần nhà. Cảm thấy trong lồng ngực tự nhiên rỗng đi một khoảng.

Đồng hồ trên tay cậu khẽ nhích từng chút đều đặn, tám giờ tối, chồng cậu vẫn chưa về.

Seungyoon mở điện thoại, nhưng đột nhiên cậu lại không vào được. Seungyoon không nhớ nổi mật khẩu.

Có phải là ngày kỷ niệm gì đó không? Seungyoon nghĩ mang máng như thế, nhưng cậu không nhớ nổi.

Seungyoon tìm mãi mới lấy ra được một quyển album, trên bìa có ghi rõ ràng kỷ niệm đám cưới của cậu.

Seungyoon nhập lại ngày kỷ niệm, điện thoại cậu tự động mở khóa.

Seungyoon mở album ra, mày bất giác nhíu lại.

Là ảnh Seungyoon và chồng cậu, mỗi tấm đều rất quen thuộc, Seungyoon còn nhớ bối cảnh phía sau từng tấm rất rõ ràng.

Nhưng Seungyoon vẫn cảm giác có gì đó không đúng.

Tiếng lò vi sóng ngắt Seungyoon khỏi dòng suy nghĩ của chính cậu. Seungyoon chợt nhớ đến hôm trước, những miếng pho mát còn lại trong tủ đã bị xử lý sạch sẽ. Rõ ràng là chồng cậu rất thích ăn pho mát.

Nhưng Seungyoon không hiểu sao cậu lại không cảm thấy vậy.



//



Seungyoon có lúc nhớ ra, lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh ấy là khi hai người còn nhỏ, đối phương có một đôi lông mày trễ rất buồn, thế nhưng nụ cười thật sự rất đẹp.

Seungyoon thích anh ấy từ khi đó, lớn một chút lại cùng học chung trường đến tận cấp ba.

Seungyoon nhớ rõ nụ hôn đầu tiên là dưới hiên nhà anh ấy, ngôi nhà cách nhà cậu chỉ vài bước chân.

Khi ấy hai má Seungyoon ủng hồng, hai tai người kia cũng đỏ.

Kỳ lạ là, Seungyoon không thể nhớ nổi nét mặt. Chỉ có cảm giác rất ấm lan ra trong lồng ngực, nghĩ lại vẫn còn thấy hạnh phúc.

Vậy mà nghĩ đến nụ hôn trong đám cưới, Seungyoon lại chẳng thấy hạnh phúc chút nào.

Đám cưới, ảnh nền điện thoại Seungyoon là ảnh cưới hai người. Biển xanh, cát trắng, Seungyoon mặc tây phục màu trắng, anh ấy mặc tây phục màu đen, mỉm cười ôm lấy eo cậu, khoe ra hàm răng trắng vô cùng đẹp.

Chỉ là, Seungyoon cảm giác đôi mày trễ ngày xưa đã mất rồi. Dù nụ cười đẹp vẫn không thay đổi.

Dù là Seungyoon vẫn nhớ tên anh ấy, Song Minho, rõ ràng cậu đã ghi nhớ bằng cả trái tim.

Seungyoon làm sao nhớ sai được, là mật khẩu vào laptop của cậu mà. Mỗi ngày cậu đều gõ như một thói quen, cảm giác bàn tay trên vị trí từng phím bấm chính xác không xê dịch.

"Yoonie."

Minho nói, nhấc máy tính khỏi tay cậu, khẽ hôn một cái lên má cậu, một cái lên cổ.

"Ăn cơm chưa?"

Seungyoon hỏi, cảm giác như đã được hai bàn tay này đã từng ôm cậu vô số lần.

"Chỉ muốn ăn em."

Minho vùi mũi vào hõm cổ cậu, tay trượt xuống dưới lớp áo. Da thịt Seungyoon tan ra mỗi nơi anh chạm vào. Minho lần nữa hôn cậu, bế Seungyoon đem vào phòng ngủ.

Đan lấy tay Minho giữa những tiếng rên rỉ nức nở, Seungyoon bất giác nhìn lên trần nhà.

Dù đây là cùng một nơi cậu từng ở suốt bảy năm, Seungyoon lại không hề thấy quen thuộc.



//



Chủ nhật, Seungyoon ở nhà cả ngày, đột nhiên cảm giác có thứ gì đó đang nhìn cậu.

Seungyoon mở cửa sổ, lập tức một con cú bay đến, đậu xuống trước mặt cậu.

Seungyoon còn lơ ngơ định xua nó đi, Minho đã kéo cậu lại. Con cú đáp lên tay anh, Seungyoon thấy Minho vuốt ve đầu nó, rút một cuộn giấy bên chân nó ra.

Minho nhìn qua, thấy ánh mắt ngơ ngác của Seungyoon liền xoa đầu cậu.

Seungyoon không hiểu con cú đó ở đâu ra.



//



Seungyoon dọn dẹp nhà, moi ra đường trong nhà kho một cây chổi cũ loại rất xưa cũ. Một cái vạc bằng đồng. Vài cái túi nhỏ đựng bột màu xanh.

Seungyoon nhớ cậu đã từng lướt qua thứ này hàng ngàn lần lúc dọn dẹp, nhưng không hiểu vì sao mình đến bây giờ cũng chưa từng hỏi Minho.

Minho.

Nhớ đến cái tên đó, hôm nay anh ấy lại đi làm rồi, thứ bảy mà cũng đi làm.

Nghĩ nghĩ đến bờ vai rộng lúc sáng nay mình thấy lúc đóng cửa, Seungyoon đột nhiên không nhớ Minho làm loại công việc gì.

Song Minho.

Một cái tên lạ lẫm vuột khỏi môi. Seungyoon tự hỏi, tay nhấc những thứ linh tinh kia xếp gọn vào một góc, có thật người kia đã kết hôn với cậu hơn bảy năm không?



//



Seungyoon nhiên muốn về nhà một chuyến.

Cậu hỏi Minho lúc hai người xem truyền hình, anh gật đầu, nói vậy chủ nhật này hai đứa cùng về.

Seungyoon cười, tan vào lồng ngực vững chãi của Minho.

Chợt nhớ, chiều hôm qua cậu nghe hàng xóm nói tới Minho của cậu. Chỉ là chuyện những bà nội trợ rỗi rảnh hay nói thôi, là cái cậu da ngăm nhà bên cạnh cao thật, lại đẹp trai, nhìn còn có vẻ giàu có, nếu không phải đã lập gia đình thì tốt rồi.

Seungyoon đột ngột duỗi cổ nhìn Minho, anh cười hỏi cậu sao vậy.

Seungyoon lắc đầu, cậu thấy Minho rất đẹp trai.

Chỉ là gương mặt này, Seungyoon không quen được. Bất kể cậu nhớ rất rõ bằng ký ức, cậu đã yêu người này hơn hai mươi năm.

"Em... hình như lâu rồi không gặp bạn bè hay ra ngoài?"

Seungyoon hỏi anh, vô thức đan vào bàn tay ôm lấy mình.

"Em cần gì bạn? Không phải có anh rồi sao?"

Minho nói, và Seungyoon nhớ ra.

Trong điện thoại, ngoài số đồng nghiệp và số của Minho, cậu không còn lưu số nào khác.



//



Seungyoon về nhà, nhà cũng chỉ còn mỗi mẹ cậu. Seungyoon cười, cậu ôm lấy bà, cảm thấy thật ấm áp.

Mẹ trách Seungyoon không hay về nhà, trách cả Minho cũng không để ý nhắc cậu về.

Minho cười, Seungyoon cũng cười. Seungyoon nói cậu nhớ mẹ, rất là nhớ.

Buổi tối hôm đó cả ba người cười suốt, lúc về, mẹ kéo tay Seungyoon, siết tay nói cậu bảo trọng, dặn Minho phải chăm sóc cậu thật tốt.

Anh cười, nói tất nhiên rồi, Seungyoon là tất cả của con mà.

Lúc trở về, xe chuyển bánh rời khỏi khu nhà cậu, Seungyoon bất giác hỏi Minho có nhớ căn nhà ngày xưa anh ở là căn nào không?

Anh lại chỉ vào cậu, ngay giữa lồng ngực, nói anh ở đây. Luôn ở đây.

Seungyoon cười, cậu không nghi ngờ nữa. Còn lại, chỉ có cảm giác không quen được mà thôi.



//



Seungyoon thật sự nhận ra là cậu không có một người bạn nào khi đột nhiên gặp lại Seunghoon trên đường.

Seunghoon nói thật lâu rồi mới gặp cậu, anh đưa số điện thoại, nói cậu hãy giữ liên lạc.

Anh nói kể từ khi kết hôn, Seungyoon không còn liên lạc với ai, suốt bảy năm dài.

Seungyoon không nhớ rõ. Bảy năm dài thế nhưng lại giống như một giấc mơ. Bao nhiêu năm đó, Seungyoon tự hỏi bạn bè cậu đã đi đâu hết rồi?

Seungyoon về nhà, trong phòng vẫn tối om, không có ai. Minho nhất định chưa về.

Seungyoon chợt nhớ ra, Minho cũng không có bạn.

Lúc nhỏ Minho vẫn có mà, khá thân. Seungyoon thậm chí giữ vài hồi ức về bố mẹ của Minho, nghĩ nghĩ rồi tự so sánh, thấy ba người bọn họ chẳng hề giống nhau tí nào.

Seungyoon tự nhiên nhớ những năm đó, cậu thực sự yêu Minho đến mức mỗi lần nhớ đến là lồng ngực lại nóng lên.

Mà thật hay, năm đó bố mẹ Minho không thích cậu, lúc sau chẳng hiểu sao lại chấp nhận cậu rồi.

Cuối tuần, Seungyoon nhịn thật lâu mới nói hôm trước đã về nhà cậu, hay mai về nhà anh đi.

Minho siết lấy eo Seungyoon, không ngạc nhiên, chỉ nói em không nhớ là nhà bố mẹ anh ở nước ngoài sao?

Seungyoon muốn hỏi thêm, nhưng mà môi Minho chưa gì đã lấp kín môi cậu.

Rồi cơ thể Seungyoon tự phản ứng dưới va chạm của anh, cả những níu kéo, lẫn rên rỉ.

Seungyoon đột ngột nhận ra, tất cả những gì liên quan đến Minho trong mọi thói quen của cậu, tất cả đều là bản năng.

Seungyoon tối đó nằm vuốt ve mái tóc đen của người đang vùi mặt trong ngực cậu, suy nghĩ thật lâu rồi mới thiếp đi.

Trong giấc mơ cuối cùng trước khi thức, đầu cậuvẫn không ngừng lặp lại là Kang Seungyoon phải yêu Song Minho. Như một bản năng.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net