#4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn mở mắt ra, hắn không thấy gì cả. Hắn không biết mình đang ở đâu cả. Sao thế này?Tại sao mọi thứ đều tối đen thế này?Hắn đưa tay ra xung quanh, hắn cảm giác được một hơi thở đang kề bên hắn, hắn nắm được một cái tay... cái tay bé bỏng này là người mà hắn muốn chở che cả đời đây mà...

- Minho à...cậu tỉnh rồi à?
- ừ, tớ bị sao vậy Yoon?
- cậu...
- tớ...bị làm sao?

Tiếng còi xe kêu lên inh ỏi giữa màn đêm tĩnh lặng. Trong chiếc xe ấy, một người nhắm mắt, còn người kia hai hàng nước mắt không ngừng tuôn, miệng cầu xin người kia tỉnh dậy.
Cậu vội vã chạy theo chiếc giường đang đưa hắn vào phòng cấp cứu. Cánh cửa phòng cấp cứu dần khép lại để lại con người kia thơ thẩn nhìn người mình thương qua cánh cửa phòng mổ. Cậu mệt quá, thiếp dần trên chiếc ghế bệnh viện.

Cậu tỉnh dậy, bác sĩ đi ra khỏi phòng
- bác sĩ...bác sĩ... cậu ấy...sao rồi ạ?- lòng cậu như lửa đốt
- chúng tôi đã cố gắng hết sức, cậu ấy chỉ còn một vài hơi thở cuối cùng, cậu ấy bảo rất muốn gặp mặt cậu. - nói rồi, vị bác sĩ ấy quay lưng, cất bước đi
Thế giới cậu sụp đổ ngay khi bác sĩ nói ra điều đau lòng ấy.
Cậu từ từ bước vào, ánh mắt kia liền nhìn thấy cậu.
- Yoonie à...cậu còn ...chưa trả lời...tớ kia mà... . Cậu có....yêu tớ..không??
- tớ.... tớ yêu cậu, yêu rất nhiều...
- với tớ..vậy là đủ với tớ rồi...cám ơn cậu.. Kang Seung Yoon - bàn tay nắm lấy tay Seung Yoon bỗng buông thõng xuống
- không...Song Minho...cậu..cậu tỉnh dậy đi mà!!!! KHÔNGGGGG....

- á....- Seung Yoon tỉnh dậy trong một căn phòng bệnh, mồ hôi chảy nhễ nhại...
- cậu tỉnh rồi ạ?? - cô y tá nói
- Song Minho... tôi phải... Song Minho? Cô... cậu ấy ở đâu?Cho tôi gặp - cậu khẩn thiết
- bệnh nhân Song Minho nằm bên giường kia, kế cậu đấy. Lúc nãy tôi thấy cậu nằm ở ngoài hành lang, trán sốt cao, mồ hôi tuôn ra không ngừng nên tôi mới đưa cậu vào đây.
- à,vậy hả, cám ơn cô.
- à mà... tôi hỏi chuyện này hơi tế nhị một chút... - má cô ấy đỏ lên
- sao ạ??
- hai cậu có phải...hí hí... đang hẹn hò không?? Lúc nãy hôn mê miệng cậu không ngừng gọi tên Song Minho, có phải :)) máu hủ nữ của tôi..ôi :))
- à... đúng vậy... tôi và cậu ấy là... người yêu
- áwwww .)) tim tôi :))

Cậu lặng lẽ bước xuống giường, qua bên giường hắn, nhìn ngắm hắn, khuôn mặt này...từng đường nét đẹp như tạc tượng, cậu chưa bao giờ quên..
Bác sĩ tới gần, nói cậu vào phòng làm việc.
- cậu Minho có một khối u lành tính nhưng lâu ngày chưa được cắt bỏ. Cậu ấy bảo với tôi là thường xuyên bị chóng mặt.
- vậy là không sao đúng không bác sĩ??
- ừ, đúng vậy, nhưng có điều...
- sao ạ???
- cậu Minho sẽ tạm thời bị mất giác mạc  trong một thời gian, khi vết thương lành có thể tiến hành mổ mắt.
- vậy sao bác sĩ.... - cậu hơi bồn chồn

Một lúc sau hắn tỉnh dậy...
- tớ...bị vậy cũng phải...
- sao cậu lại nói thế??
- vì tớ đã làm cậu buồn, làm cậu rơi nước mắt rất nhiều mà tớ không hay biết...
- cậu...
- Yoon à, tớ muốn đi dạo
- để tớ đưa cậu đi

- Mà này Yoon à - Hắn nói khi đang ngồi trên chiếc xe lăn
- sao ??
- tớ đã nói yêu cậu rồi...vậy cậu...
- Tớ yêu cậu.
Một câu ngắn gọn, đơn giản vậy mà làm khoé mắt hắn cay cay, lòng dâng trào nỗi niềm hạnh phúc khôn xiết.

Dưới cái sân đầy lá , có hai con người đang cùng nhau tận hưởng phút giây hạnh phúc. Thiết nghĩ rằng... họ sẽ hạnh phúc trọn đời.

1 tháng sau
- tớ thấy...tớ thấy ánh sáng rồi

* NHẬT KÍ NGÀY 4/4/2044 : Chúng tớ về chung một nhà*

The End
————————————

Thế là kết thúc bộ truyện bốn chương MinYoon đầu tay của Cám rồi!!! Mọi người nhớ vote nhé :)) Cám viết OE nên mọi người cứ thế tưởng tượng tiếp nhé!! Chân thành cảm ơn kem đánh răng P/S một hai ba trắng răng đã đồng hành cùng Cám :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC