Thanh xuân cậu có gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Yun ơi, tui không ngủ được!!" Mingi lầm bầm trong tấm chăn.

"Em đã bảo bạn không được uống cafe mà, bạn có nghe em đâu" Yunho cựa mình qua dụi dui mắt, miệng trách móc ai kia vừa phá vỡ giấc ngủ của mình. Mới có 2 giờ 30 phút sáng thôi đó.

"Ứ ừ Yun ru tui ngủ đi" Mingi nhõng nhẽo mè nheo. Chẳng nhìn cũng biết cái người đang dụi dụi vào hõm cổ Yunho, tay bắt đầu sờ mó lung tung khắp người cậu muốn cái gì luôn. Tự dưng thấy hối hận khi không trả lời lúc đó ghê gớm. Thú thật nghe cái giọng đó Yunho chẳng muốn yêu chút nào cả đâu. Theo từ điển "Sống cùng công chúa" thì 'ru ngủ" ở đây có nghĩa là phải phục-vụ-con-sói-này-cả-đêm và có ai lại nghĩ người đang vòi vĩnh như trẻ con đi xin kẹo kia lại có thể đè được cậu xuống giường rồi mần cậu tới sáng đâu chứ. Ru cậu ngủ là xác tớ không còn tới sáng đâu nhé sói xám à, tớ đây đâu phải cừu- Yunho thầm nghĩ. Mà, không yêu thì cũng phải cố mà yêu thôi. Sống trong cái khổ, cún quen rồi, chiều sói riết đâm ra hư quá nhưng chẳng thể nào dứt ra được, tại con sói này quyến rũ quá nên việc kháng cự lại cũng khó. Nhớ lúc hẹn hò con sói này có thế này đâu ta, ngoan lắm mà, sao giờ cưới nhau về nhà lại thế này nhỉ?

Ngày xưa của đôi ta lạ lùng lắm cơ...

__________

Ngày xưa của Yunho và Mingi bắt đầu từ đoạn đường cùng nhau rải bước lúc rạng sáng hay lúc nhá nhem nhuộm màu sao trời. Phải thừa nhận thôi Song Mingi ơi, bạn đọc Google Map không chuẩn đâu nhé, không biết có phải cố tình không mà hai đứa cứ lạc suốt thôi, Yunho phàn nàn. Cùng là một quãng đường ấy mà quay đi vòng lại những bốn, năm lần, lần nào lạc cũng phải check lại xem đi đúng chưa. Đường về nhà em khi đi cùng Mingi sao lại xa tới vậy nhỉ, mà thôi em không quan tâm lắm đâu (tại Mingi bị thú vị đó).

Ngày xưa của đôi ta là những ngày xuân tháng Giêng, cùng nhau ngắm hoa (ngắm cả cậu), ôm ngủ tới chiều do rủ nhau cùng thức tới 1h đêm để đi chùa hôm đó. Một mùa thích hợp để tân trang nhà cửa, ăn bánh uống trà trước hiên cùng tiếng trẻ con ríu rít trên đường phố, những cặp uyên ương cùng nhau kết duyên và em tự hỏi thầm rằng bao giờ tụi mình được như thế. Một mùa chứa đầy sắc hồng và tình yêu, những lời chúc đẹp dành cho nhau cùng với những tấm thẻ Đại Cát. Mùa của những chiếc bánh mochi mềm mại như má em, nhìn muốn cắn, muốn nựng, muốn hôn, trắng trắng mềm mềm dễ thương như vậy chỉ để Mingi ngắm thôi chứ không để bán nhé (sold out từ lúc lọt lòng).

Và chuyện ngày đó cũng có thể là những ngày hè tháng 7, cùng nhau đi biển và cậu bị cháy nắng do không nghe lời em. Mùa của những buổi tụ tập đi chơi công viên mỗi tối trên chiếc đu quay, ăn kẹo bông và xem phim vui vẻ. Tiếng ve kêu oi ả trên những tán cây còn trong nhà là tiếng quạt gió phe phẩy, quay sang trái rồi quay sang sang phải, cứ lặp lại như thế. Bên cạnh em là một Song Mingi với chiếc kẹp tóc vàng em tặng hồi sinh nhật năm 18 vẫn còn giữ, ngồi than thở rằng trời lại nóng thêm một độ nữa rồi, song vì lý do nào đó mà Yunho lại thấy cậu bạn này còn nóng hơn cả mùa hè cơ ấy. Nóng cỡ vậy mà cứ thích sát lại người người ta rồi lấy cớ là "Do người Yunho mát", mát chỗ nào nhỉ Mingi nói Yunho biết đi, dính em chết đi được mà bày đặt ngại ngùng.

Hay là những ngày tháng 8 khi lá vàng rơi bên thềm nhà, tiếng chuông gió kêu leng keng, hai ta cùng nhau ngồi đó, vai chạm vai không nói lời nào, yên bình quá ha, mong rằng sau này em và cậu có thể có những buổi chiều nhẹ nhàng như thế. Yunho sinh vào mùa xuân tháng 3, còn Mingi sinh vào mùa thu tháng 8, cách nhau có 5 tháng mà Yunho cao hơn Mingi đó, vậy nên sinh ra trước lúc nào cũng có lợi, nhớ kỹ nhé cậu ơi. Bản thân em vụng về lắm, thừa nhận luôn, nhưng em không bỏ cuộc đâu, Yunho có thể không nhớ hôm nay ăn gì nhưng chắc chắn sẽ luôn nhớ sinh nhật Song Mingi, vậy nên em đã tặng Mingi một chiếc khăn tự đan, không phải một thứ gì đó dễ thương công chúa như mọi lần nữa. Yunho chỉ đơn giản nghĩ rằng bạn Mingi giờ đã lớn hơn, trưởng thành hơn và em cần phải làm gì đó để đánh dấu sự thay đổi ấy, rồi chiếc khăn ấy ra đời.

Ngày xưa của ta cũng có thể là những đêm đông dài tháng 10,11, 12 kéo dài lấn sang cả mùa xuân. Mùa mà chiếc khăn em móc tặng Mingi được vận dụng tối ta hết công lực, mùa của thứ gọi là skinship tăng lên đột biến đối với người có tính dính Yunho như Mingi. Ôm em mọi lúc mọi nơi, bất cứ khi nào Yunho lộ sơ hở là Mingi sẽ tận dụng hết để chèn vào khoảng trống. Mùa của tuyết rơi cùng câu nói "Tuyết xuống rồi tớ ngủ lại nhà Yuyu nha" quen thuộc vang lên. Mùa của sương giá kèm những cơn cảm lạnh mãi chẳng dứt, mùa của những buổi ném bóng tuyết, tớ thì làm hình tròn còn cậu thì mải mê làm hình trái tim(?) , mùa của những đêm Noel cùng gia đình và ánh nến, mùa mà tớ kể cậu nghe về chuyện tình yêu của bố mẹ, về những câu chuyện cổ tích công chúa hoàng tử chia xa rồi hội ngộ.

Ngày ấy của đôi ta là một buổi trưa đầy nắng, cậu nói lời yêu dưới tán cây, còn tớ thì nhẹ nhàng bước tới chỗ cậu mà ôm lấy tấm lưng đã đẫm mồ hôi ấy, tớ đồng ý mà cậu không hiểu sao? Rồi cả hai cùng đứng cười như hai đứa ngốc tự bảo với nhau rằng sao tụi mình không nói sớm hơn nhỉ? Nhưng mà cậu ơi, nếu sớm hơn chắc tớ sẽ chẳng có thứ gọi là dũng khí đáp lại câu "Tớ thích Yunho" kia của cậu đâu.

Ngày ấy của đôi ta là trận cãi vã, giận dỗi vô cớ cùng những chiếc hôn của em. Mingi hồi đó toàn dỗi thứ không đâu thôi khiến cho Yunho phải ngồi cười bất lực mà đi ôm bạn dỗ dỗ như trẻ con ấy. Nào là tại sao Yunho không nắm tay Mingi nữa, hay Yunho quên mất việc ăn sáng, không đi xem phim cùng Mingi vì bận đi chơi với Wooyoung do hẹn với bạn mèo trước đó rồi. Cậu giận thì kệ cậu, tớ đi thì kệ tớ, sau cùng Yunho vẫn phải dỗ Mingi bằng những chiếc hôn má, hoặc không thì môi những khi Mingi khóc những khi em lỡ lớn tiếng với bạn. Mingi dễ dỗi mà cũng dễ dỗ lắm, Yunho biết mà, bạn sói ấy sẽ chẳng bao giờ giận em quá 24 giờ đâu. Nhưng có một lần mà Yunho nhớ mãi, tới bây giờ vẫn nhớ, mà người giận không phải bạn sói, là Yunho cơ. Cả hai lúc đó rủ nhau đi công viên, song Mingi lại về một mình, bỏ cún lại tới tối mới sực nhớ ra để quay lại đón, và đó cũng là lần đầu tiên trong suốt 18 năm cuộc đời Yunho khi em phải nghĩ nhiều đến thế. Liệu có phải em đã gây ra chuyện gì không? Mingi cậu ấy tính trêu mình hay gì à? Hay Mingi ghét mình mà mình không nhận ra nhỉ? Rồi sao mình cứ phải ngồi đầy chờ người ta cơ chứ?- em đã nghĩ vậy. Yunho không nỡ giận Mingi đâu, Yunho chỉ buồn thôi, em đâu thuộc kiểu người thẳng tính như Mingi đâu, bởi em biết- sự thật thì mất lòng, còn Yunho thì chẳng muốn mọi người buồn phiền. Và cứ như thế, em đã không gặp Mingi khoảng đâu đó một tuần trời, mặc kệ cho sói có tới nhà đi chăng nữa, nhất quyết không tiếp, sau tuần đó mới chịu đi học cùng. Nhớ lại mà thấy ngày ấy mình trẻ con ghê gớm, tính ra Yunho có thể đòi Mingi một bữa arusoba cùng tệp đính kèm là một cái ôm buổi tối khi ngủ nhà bạn cũng được mà.

Ngày xưa của tớ với Mingi là ngày của những bức thư tình mà cậu nắn nót ghi được giấu dưới gầm bàn mỗi buổi chiều tan học. Cỡ Mingi hồi đó cũng biết viết thư tình rồi thẹn thùng liếc ngang liếc dọc để xuống ngăn bàn chỗ tớ ngồi dù hai đứa ngồi cách nhau có một dãy, tớ biết tỏng đó nhé. Mingi viết thư tình cho tớ như nhật ký ấy, buồn cười hết sức luôn, nhưng dễ thương vậy sao tớ nỡ lòng không nhận chứ.

Ngày ấy của tớ là nơi chứa tiếng thì thầm an ủi, ân cần vỗ về của cậu những khi tớ yếu lòng, mệt mỏi tới nỗi chẳng thể đứng dậy nổi. Ngày ấy của tớ là nơi chứa những chiếc hôn của cậu, trên má, trên môi hay mái đầu. Ngày xưa của tớ là màu mắt cậu, long lanh, rực rỡ và thuần khiết. Thanh xuân của tớ, tuổi trẻ của tớ là tháng ngày dài cùng cậu rong ruổi bên hồ, cảm nhận làn gió mát chạm nhẹ vào da, là chiếc kem mát lạnh mà cậu mua cho tớ mỗi buổi chiều hè tan trường, là chiếc ví tớ tặng lần đón sinh nhật đầu tiên cùng nhau, là những bản tình ca cậu viết tặng tớ về chuyện tình của chúng mình. Ngày ấy của tớ gắn liền với chiếc cà vạt của cậu, là những hôm Mingi cố tình để cà vạt lỏng rồi nhờ tớ thắt, là những hôm để quên ở nhà cùng trốn cờ đỏ, là những hôm ngủ nướng vớ nhầm thắt nơ của chị để rồi bị tớ cười trong bất lực, rõ khác nhau mà vẫn cầm nhầm. Ngày ấy của tớ là những chiếc băng cassette nhỏ xinh cậu tặng khi tớ nói cậu rằng tớ thích chúng. Ngày ấy của tớ là những buổi chạy mưa tới ướt hết áo quần, là những hôm hai đứa đi chung ô mà vai cậu ướt hết một mảng, là miếng urgo cậu dán vào những vết xước ở đùi cho tớ mỗi khi tớ bất cẩn, là túi chườm đá cậu đưa những khi tớ ốm vặt, là hai chữ 'Fix on' cậu hí hửng khoe như—

"Jeong Yunho ơiiii."

Ah. Giọng nói thân thuộc vang lên bất giác kéo em về thực tại, em lại mơ màng gì thế này, bận nhớ về ngày xưa quá quên luôn người đang nằm cạnh mất tiêu luôn.

"Nào, nào, bạn đang nghĩ gì vậy? Tui gọi nãy giờ hỏng thấy bạn có động tĩnh gì cả, do tui đòi hỏi nhiều quá khiến bạn khó chịu sao?"

Ôi, đồ overthinking chúa này nữa, Yunho không nói đâu có nghĩa là em không đồng ý chứ, thầm nghĩ cái tính hấp này của người yêu em có bao giờ bớt đi không, nhưng nghĩ lại thì bớt đi thì đó lại chẳng còn là người yêu em nữa. "Đâu có, em chỉ... em chỉ đang bận rộn với Song Mingi của ngày xưa một chút thôi bạn à"

"Vậy Jeong Yuyu không thích Song Mingi bây giờ à?"

"Không mà!!!" Em phản đối. 

"Vậy thì sao?"

Chết thật, chết thật rồi, cắn lưỡi giờ kịp không ạ. Thôi nào, tên hấp này là người yêu, là bạn thân, là người chung chăn chung gối, là người bước lên lễ đường hôm ấy của cậu đó, giờ lập đơn ly hôn cũng không kịp nữa rồi, phải tìm cách giải vây thôi. "Yuyu đâu có nói Yuyu không thích đâu, không thích đã không chuẩn bị ru bạn ngủ rồi."

"À há, cám ơn vì bữa ăn nhé, tui chờ nãy giờ rùi íii. Tui sẽ ăn thật ngon ạ."

"!!!!!"


"Ngày ấy của tớ là ngày mà thanh xuân tớ có cậu, cậu biết không. Ngày xưa của tớ là nụ cười, mái tóc, tiếng cười của cậu, là nơi tớ có cậu, là nơi mà trái tim tớ thuộc về. Và bây giờ vẫn vậy,"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC