Chapter 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Ánh đèn rọi đến chỗ các khán giả khiến họ hét lên vô cùng hào hứng. Sự phấn khởi trong phòng như trở nên hữu hình và có thể sánh ngang một con sư tử đi săn mồi. Những ánh đèn màu vàng, xanh lục và lam biểu trưng cho chủ đề Động vật chiếu khắp nơi trước khi tập trung về phía Alec. Cậu mặc một bộ đồ hươu cao cổ, nở nụ cười bề trên với người xem.

      "Đến lúc giới thiệu các Charm của chúng ta rồi!" Cậu thông báo dõng dạc.

      Đám đông trở nên điên đảo hơn, vỗ tay kịch liệt và hô hào cổ vũ đến rát bỏng cổ họng khiến cho chỗ ngồi của họ rung lắc theo.

      Tiếng cổ vũ từ đám đông vang lên inh ỏi bên tai Marinette. Cô ngồi sát bên Nathanael ở hậu trường, nắm tay cậu như thể tay cô đã dính chặt vào đó. Với tay còn lại, cậu chạm nhẹ vào vai cô. Suy nghĩ của cô trở nên rối bời và thâm tâm cô thôi thúc cô xách váy lên và chạy khỏi chỗ này. Trong lúc Juleka và Rose đang xoay sở để giúp cô mặc bộ đầm bọ rùa của mình, Marinette phải cố lắm mới không xé tanh bành chiếc váy và chạy ngay về phòng.

      "Nè", Nathan thì thầm, gạt một lọn tóc xoăn ra sau tai cô. "Đừng hoảng, được chứ?"

      Marinette nhận ra cô đang siết tay cậu chặt đến mức ngón tay cậu sắp tím tái lại vì thiếu máu. Cô thả lỏng tay và dịu dàng đan tay cậu. Bộ đồ màu đồng của cậu chắc chắn không hề ăn rơ với trang phục của cô tẹo nào. Tuy nhiên, cậu mặc lên rất đẹp. Nó hợp với cậu đến mức hoàn hảo, kể cả chi tiết áo khoác đuôi cáo điểm trắng ở phần ngọn. Ít nhất là nó đi đôi với cặp tai cáo trên tóc cậu, và đương nhiên cũng được điểm trắng.

        "X-xin lỗi", cô lắp bắp.

         Cậu mỉm cười. "Cậu đang làm rất tốt, Mari. Cứ nhìn thẳng vào mắt Alec và trả lời những câu hỏi một cách thành thật. Vả lại, nó cũng không tệ như cậu nghĩ đâu."

      "Sao cậu biết được? Lỡ như tớ vấp phải đâu đó và ngã dập mặt nữa thì sao? Lỡ nhe tớ bật ra mấy câu chửi rủa trước mặt mọi người thì sao? Lỡ như mọi người ghét tớ thì sao?" Nhiều ý nghĩ chạy dồn dập qua tâm trí cô. "Lỡ như tớ làm hư bộ đồ của Alec thì sao? Lỡ như cha mẹ quyết định từ mặt tớ thì sao?" Cô thở gấp. "Còn Adrien nữa?! Cậu ấy sẽ nhìn thấy thất bại thảm thương của tớ và sẽ ghét tớ kinh khủng rồi cậu ấy sẽ không bao giờ muốn—"

          Nathanael dùng ngón trỏ để lên miệng cô ngăn cô nói tiếp. "Marinette, bình tĩnh đi. Cậu sẽ ổn thôi."

         Cô gỡ tay cậu ra khỏi môi mình. "Cậu thì nghĩ thế, nhưng tớ—"

         Lời nói của cô lại bị cắt ngang, nhưng lần này không phải là Nathanael. Mà là bởi tiếng cười của Chloe.

         "Có vẻ như Bọ Rùa Thua Cuộc mất bình tĩnh rồi! Ha ha!"

         Kế bên Queen Bee, cô bạn Hummingbird của ả cười hùa theo câu trêu chọc. Marinette nghiến răng, và lườm Chloe sắc lẹm.

         "Tớ sẽ đá mông cô ta mạnh đến mức vòi chích của cô ta lòi ra luôn."

         Nathanael khúc khích, sửa lại cài đầu râu bọ rùa của Marinette. "Tớ sẽ bỏ tiền ra để được xem cảnh đó, nhưng chúng ta không thể làm thế. Rắc rối lớn đấy chứ đùa."

         Marinette gầm gừ trong cổ họng và ném cho Chloe một cái nhìn chết chóc trước khi Alec bắt đầu gọi tên Charm để lên sân khấu chung với cậu ta. Chloe là người đầu tiên đi ra cùng với Sabrina, và điều này khiến cô thấy nhẹ nhõm. Marinette chuyển sự chú ý sang màn hình TV được lắp ở hậu trường cho các charm theo dõi cuộc phỏng vấn các đối thủ của mình.

         Chloe bước ra ngoài sân khấu một cách vênh váo như một cô công chúa. Mái tóc vàng của ả được cột theo kiểu đuôi ngựa với bím tóc cầu kỳ kéo dài từ trước trán xuyên suốt qua đuôi tóc. Trên mái tóc hoàn hảo của cô ả là một cái cài đầu màu bạc được trang trí bằng kim cương màu đen và trắng được xếp ngay ngắn đẹp đẽ.

        Chiếc đầm có kiểu dáng khá đẹp và được may ôm sát, vừa in phần hông của cô ả. Chất liệu chủ yếu là vải sa tanh màu vàng với cổ tim mà rõ ràng là cố ý muốn ra vẻ quyến rũ. Quanh phần eo của ả, ba hoa văn hình chữ "V" được may ngay ngắn bằng vải ren màu đen. Khi cô ả xoay người để khoe bộ váy lộng lẫy của mình, Marinette nhận ra nó được nịt chặt lại ở phía sau bằng một chiếc coocxe. Tóm lại, đây là một cái đầm đậm chất "Queen Bee" Chloe.

         "Xin chào, Queen Bee." Alec cúi đầu, và làm động tác mời về phía ghế ngồi cho thí sinh. "Tôi phải nói là cô nhìn khá là rực rỡ trong bộ váy đó đấy."

         Ừ đúng rồi, cái phần cổ tim đó đã đập vào mắt cậu ta.

         "Tôi biết mà", Chloe nói một tràng dài. "Những nhà thiết kế của tôi thiết kế nó đúng ý tôi luôn ấy!" Ả hất tóc về phía sau một cách lố lăng và đó là khi Marinette quyết định mình đã coi đủ rồi.

          "Khi nào thì chúng ta lên sàn?" Marinette hỏi Nathanael.

         Cậu nhún vai. "Cậu đi trước tớ, tớ chỉ biết nhiêu đó thôi."

        Và trò chơi đợi chờ mốc meo bắt đầu. Các charm lần lượt duyên dáng bước ra ngoài sân khấu.

        Hummingbird Sabrina là một trong những người được các fan ưa thích. Chiếc váy của cô ta rất lộng lẫy, một màu xanh lá điểm xuyết theo kiểu bọt biển và cổ thuyền. Phần áo trước ngực lấp lánh những viên kim cương xanh dương và xanh lá đung đưa trên nếp gấp của chiếc đầm kiểu xoè. Một dải lụa xanh lục dày quấn quanh eo còn phía sau là vải sa tanh xoè ra. Điểm khác biệt ở bộ đồ của cô ta là khăn quàng vai bồng bềnh cột bên cổ tay. Khi cô ta bước ra sân khấu, nó được kéo tà tà trên mặt đất khiến cô ta trông như một con thiên nga thanh nhã.

          Khi Alec chào đón, cô ta vuốt tóc mái xoăn xoăn sang một bên và tặng cho đám đông một nụ cười đốn tim. Chloe dạy dỗ cô ta tốt thật.

         Eagle Kim cũng là thí sinh ưa thích, mái tóc thì có lẽ được nhận nhiều sự yêu thích hơn là tính cách của cậu ta. Bộ trang phục của cậu khá ấn tượng và nó khiến Marinette muốn đi hỏi các nhà thiết kế. Làm thế nào mà họ có thể may hết đống lông vũ đó vào bộ áo màu xám tro đó một cách phức tạp như vậy?

        Cuối cùng, đến lúc cô ra ngoài kia rồi.

        "Và bây giờ, là Ladybug Marinette!"

        Hít một hơi thật sâu, cô trưng ra nụ cười tươi nhất cô có thể làm được. Cô bước ra để gặp Alec giữa sân khấu, đôi guốc đen trắng của cô va chạm phát ra tiếng lộc cộc với mặt sàn. Đám đông hô hào trong phấn khởi vì những gì họ thấy và Marinette không kìm được mà thấy mình như một công chúa. Trong tâm trí cô, cô có thể thấy rõ được bản thân đứng trước gương. Ngay khi Juleka giúp cô mặc bộ váy thì cô lập tức thích nó. Khi cô nhìn lên hàng ngàn màn hình TV chiếu hình cô, cô thật sự có thể nhận thấy được vẻ đẹp của chiếc đầm một cách tổng quát.

        Màu chủ đạo là màu đỏ rượu từ trên xuống dưới. Cổ áo được may tựa tựa theo kiểu cổ tim một chút và được trang trí bằng vải ren màu đen che phủ xuống ngực cô trong khi tay cô được phủ bởi ống tay áo thanh lịch bó sát. Bộ đầm ôm sát người cô đến phần hông, nơi mà phần vải sa tanh đang được nịt chặt bắt đầu xoè ra. Các chấm đen được trải đều trên tấm vải, những hạt kim sa màu đen nhỏ lấp lánh phản chiếu ánh sáng. Chúng được xếp thành từng nhóm tạo ra những đốm đen lớn hơn, gợi cho người nhìn hình ảnh một con bọ rùa.

          Mái tóc đen bóng mượt được xõa qua vai và gợn sóng đầy tao nhã kẹp gọn lại bằng đồ kẹp hình bong bóng và một cái cài tóc được trang trí bằng cọng râu nhỏ.

         Alec thốt ra âm thanh "ồ" và "à" chung với đám đông.

         "Xoay một vòng cho chúng tôi xem nào!" Cậu quả quyết, đan những ngón tay vào nhau. Marinette đỏ mặt, nhưng vẫn làm theo. Cô xoay người trên đôi gót của mình, chiếc đầm của cô cũng xoay theo xung quanh cô như làn nước biển đỏ rực. Những hạt kim sa đen lấp lánh trước ánh đèn sân khấu. Thêm một tràng những tiếng "ồ" và "à" phát ra từ phía khán giả.

          "Đó quả là một chiếc váy tuyệt đẹp! Một trong những bộ ưa thích của tôi luôn, không phải bàn cãi."

          Marinette mỉm cười. "Cảm ơn, Alec. Tôi cũng thích bộ trang phục của cậu."

          Bây giờ đến lượt Alec đỏ mặt. Cậu chỉnh trang lại bộ đồ của mình. "À ừm, cảm ơn rất nhiều. Cô là người đầu tiên nói câu đó với tôi đấy."

         "Cậu xứng đáng được khen như thế", Marinette nhấn mạnh. "Không phải ai cũng có thể làm nổi bật được các dấu ấn đặc biệt của hươu cao cổ."

          Alec khúc khích, đám đông hùa theo. "Vòng vo chào hỏi thế đủ rồi. Chúng ta ở đây để nói về cô. Ngồi xuống đi và chúng ta có thể bắt đầu màn phỏng vấn." Cậu làm tư thế mời về phía chiếc ghế trắng độn bông kế bên. Marinette ngồi xuống, vẫn cố trưng ra nụ cười tự tin hết sức có thể.

           "Bây giờ, câu hỏi đầu tiên, họ tên đầy đủ của cô và nghề nghiệp của cô là gì?"

           "Marinette Dupain-Cheng, cha mẹ tôi và tôi mở một tiệm bánh ở quận mình."

          "Ồ! Có vẻ như chúng ta có một tay nấu ăn trong đấu trường đây!" Alec nói đùa.

          Marinette phá ra cười. "Tôi có thể làm ra cupcake ngon chết người đấy, Alec."

          " Ây chà, cố dụ dỗ để lấy phiếu bầu từ phía tôi hửm?"

          Marinette xoè tay ra nhưng không nói gì, điều này khiến cho khán giả bật cười. Alec lấy một tấm thẻ khác trong một xấp câu hỏi.

          "A, cái này hay. Cô nghĩ như thế nào về Adrien Agreste?"

         Mặt cô đỏ ửng lên. "À ừ-ừm," cô lắp bắp và bất giác co người lại, "nếu phải trả lời thành thật hết mức có thể, tôi phải thừa nhận cậu ấy có đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp." Đám đông huýt sáo và xì xào bàn tán. Không có cách nào để cô có thể che giấu được khuôn mặt đỏ như quả cà chua của mình, nên cô bắt đầu trả lời một cách lo lắng. "Tôi chỉ được nhìn cậu ấy ngoài đời một lần duy nhất, nên không thể kết luận cậu ấy là một người như thế nào, nhưng cậu ấy rất ngọt ngào. Cậu ấy là một người rất tự tin và biết phép tắc ứng xử."

         "Nghe như cô đã tìm hiểu cậu ấy rất kỹ. Câu hỏi tiếp theo!" Alec nói tiếp, và ngăn cô biến mình thành một con ngốc thêm phút giây nữa. Cô rất biết ơn cậu vì điều đó.

         "Gia đình cô có bao nhiêu người?"

         "Ba, tôi và cha mẹ tôi."

         Alec tựa vào lưng ghế và bắt chéo chân. "Cha mẹ cô có ủng hộ quyết định đến đây của cô không?"

         Câu hỏi khiến cô hơi bất ngờ. Tại sao cậu lại hỏi cô câu đó?

        "Có", cô gần như đáp ngay tắp lự. "Trước khi tôi đi, họ đến thăm tôi và nói rằng họ rất tự hào vì tôi đã dám lên tiếng."

        "Đứa bé gái mà cô đã thay mặt tham gia là ai nhỉ?" Alec hỏi. "Con của cô Chamach đúng không?"

        "Đúng vậy." Marinette chần chừ, vò vò váy trong tay lo lắng trước khi nói tiếp. "Tôi đang cùng bạn tôi Alya trông cô bé khi cô Chamach bận chuẩn bị cho Đại hội Bốc thăm May mắn ở quận tôi." Đằng sau cô, những hình ảnh và đoạn phim về việc cô lên tiếng tham gia cho Manon xuất hiện trên màn hình. Marinette cố thúc mình kể tiếp câu chuyện. "Nghe được tin năm nay sẽ khác những năm trước thì tôi hơi bất ngờ, nhưng tôi không hề nghĩ đến việc tình nguyện cho tới khi..." Cô nói nhỏ dần. Sự chú ý của đám đông vẫn không rời khỏi cô. Sức nặng từ ánh mắt chăm chăm của họ bắt đầu khiến Marinette khó chịu, nhưng cô cố nói tiếp.

         "Khi cậu gọi tên Manon, Alec, tôi biết tôi cần phải làm gì đó. Tiếng khóc và lời năn nỉ của cô Chamach là thứ duy nhất lọt vào tai tôi lúc đó. Tôi không thể cứ đứng đó và không làm gì. Trước khi tôi kịp nhận ra chuyện đang xảy ra, tôi đã tình nguyện đi thay cho em ấy rồi."

      Không khí nghiêm túc bao trùm lên Marinette, Alec và tất cả khán giả. Alec rướn người về phía trước.

         "Cô có hối hận việc mình đã làm ở Đại hội Bốc thăm May mắn không, quý cô Dupain-Cheng?"

          Mọi người như nín thở.

          Marinette ngồi thẳng dậy. "Tôi sẽ không bao giờ quay về quá khứ và thay đổi quyết định của mình." Cô hơi cúi mặt xuống và nhìn Alec một cách nghiêm túc. Cô đã lựa chọn làm vậy, và cô sẽ không lui bước. "Tôi có thể nói với cậu, và mọi người ở đây, rằng tôi chẳng có may mắn gì cả. Tôi không tin vào nó. May mắn không tồn tại trong thế giới của tôi. Sự kiên định và cố gắng mới là sức mạnh thật sự đã giúp tôi." Marinette chuyển sự chú ý sang khán giả. "Thay vì tin rằng tôi được chọn một cách may mắn nhờ một cái tô nào đó, tôi thích tin rằng tôi đã quyết định lên tiếng cho Manon Chamach. Với tôi, thay vì tin rằng một trong các charm 'may mắn' hơn người khác, hãy để ý đến tài năng của họ nữa."

          Marinette đứng dậy, chìa tay về phía hậu trường. "Mỗi charm đã lên sân khấu và rời đi đều có những tài năng tuyệt vời. Tôi đã luôn được quan sát họ suốt hai tuần qua. Qua những trải nghiệm đó, tôi có thể nói rằng mỗi và tất cả họ đều có một thứ rất tuyệt vời để gửi đến nước ta."

          "Sabrina thông minh, luôn tự mình tìm ra câu trả lời cho những vấn đề khó khăn, như một con chim ruồi vậy."

         "Kim có lòng dũng cảm — một sự dũng cảm khó thể bỏ qua. Dù cậu ấy có thể tỏ ra lo lắng trước việc gì đó, nhưng cậu ấy có thể gạt nó qua một bên và làm những điều tuyệt vời. Điều này thật giống như một chú đại bàng dũng mãnh."

        "Ivan là một trong những người khiêm tốn nhất tôi từng gặp. Cậu ấy có thể mắc lỗi, nhưng cậu ấy học tập từ đó, như một chú rắn vậy."

         Marinette mỉm cười và nghĩ đến hình tượng Queen Bee đáng yêu. Không thể tin được là mình lại nói điều này.

"Chloe là một người chăm chỉ. Có thể mọi người sẽ không thấy như vậy, nhưng khi cô ấy đã có mục tiêu, cô ấy sẽ làm bất cứ điều gì để có thể vươn tới nó. Tôi nghĩ tên 'nữ hoàng' ong vô cùng thích hợp với cô ấy hơn ai hết."

"Alix thì rất có bản lĩnh. Cô ấy có thể làm những điều mà người khác chẳng dám mơ ước. Với tôi, điều đó nghe như một chú báo tuyệt vời."

"Và cuối cùng, chàng trai luôn ở bên tôi suốt thời gian qua, Nathanael. Cậu ấy thật tốt bụng và luôn suy nghĩ thấu đáo, luôn biết an ủi để tâm đến tôi". Cô mỉm cười. "Cậu ấy là người giúp tôi bình tĩnh trong đống hỗn loạn này."

Nhìn đám đông một lượt, rồi cô chuyển tầm nhìn sang Alec, Marinette đứng vững hết mức có thể và nói.

"Tôi không biết năm nay ai sẽ chiến thắng Đấu trường Miraculous, nhưng tôi nghĩ chuyện đó không quan trọng. Thay vào đó, thứ quan trọng hơn là những bài học mà đấu trường đem lại cho chúng ta. Cho đến bây giờ, tôi đã học được rằng dù tôi có thể bị tương lai làm cho hoảng sợ, nhưng tôi sẽ giữ lớp bọc mà tôi đã lựa chọn khoác lên mình." Khoá tầm nhìn của mình với chiếc máy quay gần nhất, cô để mặc cho ngôn từ tuôn ra theo lẽ tự nhiên. Chúng không phải chỉ gửi đến cho cả quốc gia, mà còn thêm hai người đặc biệt nữa.

"Tổng thống Agreste", cô nói chắc nịch, "ngài có những người dân rất tuyệt vời, và tôi muốn chúc mừng ngài vì sự thành công đó. Tôi hy vọng chúng tôi, các Charm, sẽ làm nên bộ mặt đại diện cho ngài." Cô ngừng lại, sắp xếp suy nghĩ của mình trước khi nói tiếp. "Adrien, nên nhớ cậu cũng có lựa chọn của riêng mình." Marinette để tay ra phía sau lưng và cúi chào.

Đám đông thở gấp trong ngạc nhiên. Alec sững sờ không tin. Không ai lên tiếng khi cô dần đứng thẳng dậy. Cô đã phá vỡ luật bất thành văn nào đó rồi sao?

"Cảm ơn vì sự rộng lượng của mọi người", cô nói. Cô quay sang mỉm cười với Alec, "Cậu còn câu hỏi nào nữa không?"

Cậu nhìn cô như thể cô là một con quái vật 3 đầu. Cố kéo bản thân về thực tại, cậu đằng hắng và đứng dậy.

"K-không, tôi nghĩ chúng ta hết thời gian rồi. Cảm ơn cô, Ladybug."

Khán giả vỗ tay không ngớt trong khi cô bước ra phía sau hậu trường. Marinette hít một hơi thở lệch nhịp. Cô vừa mới làm gì vậy? Ai cũng nhìn cô như nhìn một sinh vật điên cuồng, méo mó. Cô đã nói gì sai à? Cô chỉ thấy mình đã làm một chuyện đúng đắn. Cô sai rồi sao?

Nathanael đứng ở mép màn sân khấu. Marinette không thể không để ý đến đôi mắt ươn ướt đẫm lệ của cậu. Cậu nhìn ngắm cô và khi cô đến gần, cậu chạy về phía cô và bao bọc cô bằng một cái ôm.

"Marinette", cậu thì thầm, "cậu thật sự là một anh hùng đấy."

Nước mắt bắt đầu dâng lên. Cô vòng tay quanh người cậu và vùi đầu mình vào vai cậu. Cậu nói đúng, cô đã làm việc rất đúng đắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net