Chapter 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống đấu trường, sớm hơn so với mọi khi. Chat nhìn lên trời rồi lôi gậy của mình ra. Anh mở nó và kiểm tra giờ giấc.

"Lạ thật..."

"Sao thế?" Marinette hỏi, nhìn Lila đầy ngờ vực. Cô lập tức đổ mọi tội lỗi cho ả.

"Lẽ ra trời không nên tối như vậy."

Nathanael hừ mũi. "Họ đang cố đẩy nhanh tiến độ của trò chơi."

Lila cau mày và ưỡn hông một cái, "Tại sao họ phải làm thế? Vẫn còn ít nhất là tám người chơi cơ mà."

"Chắc họ phải tuân theo một khung thời gian nhất định", Marinette nói. "Hẳn là Quản trò và lũ tay sai của hắn có âm mưu gì rồi."

Chat gật đầu. "Có lẽ là như em nói, LB. Tôi sẽ đi..." anh vẫy vẫy tay nhằm điền vào chỗ khuyết mà anh không thể nói ra trong đấu trường.

"Từ giờ cho đến đó," Lila xen vào, "chúng ta nên dựng trại ở đây."

Ladybug khoanh tay. "Tại sao? Chúng ta vẫn đủ sức đi tiếp mà."

Chat cắn môi rồi nhìn cô. Mắt anh hết ngó lên rồi ngó xuống để xem xét mức độ nặng nhẹ các vết bỏng trên người cô. Nhờ có Nathanael và thuốc mỡ trị thương, chúng đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng vẫn chưa đạt đến mức độ mà Chat muốn.

"Không, tôi đồng ý với Lila. Chúng ta nên cắm trại qua đêm ở đây."

Nathanael hiểu Chat đang muốn ám chỉ đến điều gì. Cậu gật đầu. "Phải đó, tôi cũng nghĩ như hai người họ." Cậu quay sang Marinette. "Ladybug, tình trạng hiện giờ của cậu không thích hợp để đi bộ đường dài đâu."

Marinette nhăn mặt, rồi khoanh tay lại. Dù vết thương còn phồng rộp và đỏ tấy, và cô cũng muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng cô không nhượng bộ. "Tớ ổn. Tớ có thể đi tiếp. Tớ không phải con búp bê sứ mong manh dễ vỡ."

"Chúng ta đủ vật dụng để sống sót trong đêm nay", Lila nhấn mạnh. "Nghỉ ngơi một đêm cũng không phải chuyện gì to tát."

"Không!" Ladybug phản bác. "Chúng ta cần đồ ăn và vật dụng. Tôi đi tiếp được, nên chúng ta cứ tiếp tục di chuyển."

Chat liếc về phía Lila và Fox, rồi thở dài. "Hai người dựng trại đi. Để tôi nói chuyện riêng với Ladybug."

Sau khi hai người kia rời khỏi, Chat tiến về phía cô và đặt tay lên cánh tay cô. Anh quan sát xung quanh rồi dẫn cô đến phía sau một thân cây.

"Chat?" Marinette thì thầm. "Anh đang-?"

Anh quay sang đối diện với cô rồi đặt hai tay lên vai cô. Đôi mắt anh xoáy sâu vào cô.

"My lady, có chuyện gì sao?"

Marinette đưa mắt qua ngôi lều của họ và thở dài.

"Tôi không tin cô ta. Bầu không khí quanh cô ta có gì đó..." cô rùng mình. "Có gì đó kỳ lạ, Chat ạ. Ở cô ta gì đó không đúng nhưng tôi không tài nào nói rõ được."

Chat thở dài và thả tay xuống, đặt chúng lên hai bên hông. "My lady, thú thật là tôi thấy em lạnh lùng quá đấy."

"Lạnh lùng?" cô lặp lại, ngữ điệu trở nên sắc bén. "Đây là một cuộc thi sinh tử. Nếu phạm phải sai lầm thì chúng ta sẽ mất mạng đó!"

"Nhưng chúng ta không thể ngó lơ người khác khi họ cần được giúp đỡ."

Ladybug thở dài. "Nghe này, Chat, không phải tôi không muốn giúp, tôi chỉ muốn Fox và anh được an toàn. Nơi này rất nguy hiểm và tôi không thể, và sẽ không để những người mình quan tâm bị tổn thương."

Chat nhướng mày, ngạc nhiên trước câu trả lời của cô. "Tức là em quan tâm Fox và tôi?"

"Tất nhiên. Tại sao không?"

"Tôi tò mò thôi." Anh khoanh tay. "My lady, hãy hứa với tôi một chuyện."

Cô gật đầu.

"Hứa với tôi rằng ít nhất em sẽ đối tốt với Lila. Chúng ta không biết cô ấy đã phải trải qua chuyện gì, được chứ?"

Marinette nhăn nhó nhưng vẫn gật đầu. "Được, tôi sẽ lịch sự với cô ta, chỉ thế thôi."

Chat mỉm cười rồi ôm chầm lấy cô. "Cảm ơn em, bugaboo."

"Ladybug!" Raven kêu từ phía bên lều. "Tôi cần cô giúp tôi cái này!"

"Hai người đừng có làm chuyện gì ngu ngốc đó!" Nathanael đế thêm.

Marinette lùi bước, hít một hơi thật sâu và vén vài sợi tóc mai ra sau tai. "Tôi qua ngay đây."

"Và chúng tôi không có làm chuyện gì ngu ngốc hết", Chat hét to. Hai charm kia cười khúc khích nhưng không ai đáp lại anh. Anh hướng sự chú ý về phía Ladybug. "Tôi phải rời đi vài phút. Khi tôi quay về, em có thể ngủ một chút rồi chúng ta sẽ đi kiếm thức ăn. Tôi biết một chỗ, nói đúng hơn là một cái cây đặc biệt có trái ăn được. Em chịu khó ngoan ngoãn chờ tôi, nhé?"

Cô gật đầu, và ngay sau đó, Chat phóng mình lên tán cây rồi biến mất. Đằng hắng vài tiếng và sửa sang lại cái áo khoác, Marinette bước ra ngoài. Trên đường đi đến chỗ trại, cô nhận ra không có bóng dáng ai ở đó cả. Cô chớp mắt, nhìn quanh quất để tìm Fox và Lila. Họ đi đâu được cơ chứ?

"Chat?" Marinette quay người nhìn chỗ anh vừa mới rời đi, nhưng không thấy anh ở đó. Cô không thích điều này chút nào. Chắc chắn đã có chuyện xảy ra. Fox đâu? Không thể nào có chuyện cậu bỏ cô lại, phải không?

"Cậu đây rồi."

Ladybug giật mình và quay ngoắt ra sau, chộp vội bên thắt lưng và chợt nhớ rằng cô đã đánh mất khẩu súng móc câu trong đám cháy. Đối diện với sự hoảng loạn của cô, Nathanael và Lila bước ra từ phía sau thân cây, cả hai đều khệ nệ đống củi.

"Oa, Marinette. Coi chừng bị thương nữa bây giờ", Fox nhắc nhở, bước vòng qua cô và đặt đống củi xuống.

Marinette thở hắt ra, cô đã bất giác nín thở từ nãy đến giờ. "Xin lỗi, tớ không thấy cậu đâu nên đã vội nghĩ đến tình huống xấu nhất." Cô cẩn thận không nhắc đến Lila trong câu.

"Cô căng thẳng quá, bọ rùa", Raven nhấn nhá. "Thả lỏng nào. Cũng sắp đến giờ đi ngủ rồi."

"Cô định ngủ trên nền đất thế này à?"

Ả nhún vai. "Chúng ta có lều đâu? Bộ cô đang giấu một cái hả?"

Marinette nhăn mặt. "Không có, tôi làm mất hầu hết đồ cắm trại trong đám cháy rồi."

"Ây chà, tôi có nghe qua về vụ đó." Lila đặt củi xuống và phủi bụi trên tay. "Nghe bảo cô quấy khóc như đứa con nít."

"Cô thử bị lửa thiêu suýt chết rồi biết", Ladybug lẩm bẩm. May mà Lila không nghe thấy cô.

"Này, đừng chọc cậu ấy", Fox nói. "Chuyện đó đáng sợ thật."

"Ôi cho tôi xin lỗi. Tôi không cố ý xúc phạm cô." Lila đặt tay lên vai Ladybug, nhưng cô gạt tay ả đi.

"Không sao. Chúng ta mau chóng dựng trại rồi ngủ thôi", cô nói.

Ba người đốt lửa trại và dựng một số bẫy để bắt những charm nào có ý định tập kích họ. Chat vẫn chưa quay về, và Marinette bắt đầu bất an. Anh ta đã hứa sẽ quay về sau vài phút, nhưng anh đã rời đi được ít nhất nửa tiếng đồng hồ. Thậm chí là hơn.

Lila, Nathanael và Marinette ngồi quanh ngọn lửa, sưởi ấm bàn tay và các chi đã lạnh cóng. Fox và Raven ngồi sát nhau trong khi Marinette ngồi đối diện họ, dõi theo từng động tĩnh của rừng cây. Chắc anh ta sẽ không đi trên mặt đất đâu nhỉ?

"Nhìn cô thẫn thờ ghê, bọ rùa", Lila nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của Marinette. "Cô đang bận tâm chuyện gì sao?"

Ladybug nhếch mép mỉa mai nhưng cô vội mím môi chuyển sang cười gượng. "Chỉ là tôi lo cho Chat thôi."

Lila rướn người. "Tôi có một câu hỏi liên quan đến anh ta; hai người đang quen nhau hả?"

Qua khoé mắt, Marinette thấy Nathanael cứng người lại, tỏ rõ thái độ bất bình với chủ đề này. Nhưng để giữ thái độ lịch sự với Raven, cô vẫn trả lời ả.

"Không. Anh ấy chỉ là một người bạn tốt mà thôi."

"Thế à? Mà người phía sau chiếc mặt nạ đó chắc phải đẹp trai lắm."

Marinette chưa từng nghĩ về điều này nhưng giờ Lila đã nhắc đến nên tâm trí cô không khỏi nghĩ ngợi về nó. Cô luôn xem Chat, à thì, Chat Noir là charm hộ vệ thích chơi chữ mà cô dần cảm thấy thân cận hơn và thú thật là cô cũng hơi thích anh. Thế nhưng, cô chưa từng tưởng tượng xem người đằng sau chiếc mặt nạ kia ra sao. Nghĩ về Chat như một người khác khiến cô thấy kỳ lạ. Bên ngoài đấu trường, anh chỉ là một chàng trai bình thường, hệt như cô. Một chàng trai có cuộc sống bình thường với trường học, sinh hoạt thường nhật và gia đình.

Marinette cau mày ngẫm nghĩ. Chat thật sự là người thế nào? Anh có tàn nhang không? Anh có chơi bóng đá, bóng rổ hay tennis không? Anh có bạn gái chưa? Anh được giao nhiệm vụ là theo dõi cô sao?

"A lô? Trái Đất gọi Ladybug."

Ladybug lắc đầu, cố kéo bản thân khỏi dòng suy nghĩ. Cô ngẩng đầu và trông thấy Nathanael vẫy tay về phía mình.

"Nào, chúng ta đi ngủ thôi."

Cô chớp mắt. "Được, nhưng ai sẽ thức để trông chừng?"

Cậu chĩa ngón cái qua vai. "Lila sẽ canh chừng vì Chat vẫn chưa quay về."

Marinette nheo mắt rồi khoanh tay. "Không được. Để tớ canh trước cho. Vả lại, cô ta cũng không biết cách chúng ta làm việc."

Nathanael nhún vai. "Ừm, nếu cậu thấy đó là phương án tốt nhất."

Cậu quay người và tiến đến gần Lila, người đang di chuyển để kiểm tra một cái bẫy. Ladybug dõi theo cuộc trò chuyện về sự thay đổi kế hoạch giữa Fox và Raven. Dù trông ả không vui về sự thay đổi này nhưng Marinette vẫn nghe ả đồng ý.

Hai người tránh không tiếp xúc gì suốt cả tối. Marinette chuẩn bị sẵn sàng cho việc thức khuya bằng cách dựa người vào thân cây, còn Fox và Raven cố chui rúc trên nền đất cứng khừ. Họ dùng áo khoác làm gối và nằm gần nhau để sưởi ấm. Không một lời chúc ngủ ngon, Lila và Nathanael thiếp đi.

Marinette thở dài, những ngón tay lần theo nền đất được ánh trăng nhân tạo len qua tán lá soi rọi. Mấy chiếc lá hệt như thuỷ tinh, tỏa sáng vô cùng rực rỡ. Nhưng Ladybug hiểu rõ sự thật đằng sau chúng. Đó chỉ là điểm sáng khổng lồ chiếu xuống những charm bị giam hãm nơi đây. Khi nghĩ về chúng như thế, vẻ đẹp trong khoảnh khắc ấy lập tức biến mất. Chỗ này là một cái bẫy nguy hiểm, bất kể nó có đẹp đến đâu.

Vài giờ đã trôi qua, và mắt Marinette bắt đầu trĩu nặng. Sắp đến giờ thay phiên rồi. Chàng mèo ngốc nghếch của cô đang ở đâu?

Ngay lúc cô định đứng dậy, có thứ gì đó ấn chặt cô lên thân cây. Hơi thở đứt quãng, Marinette chộp lấy cổ mình. Thứ gì đó đang siết chặt và ngăn cô hít thở. Cô vùng vẫy và đấm đá, nhưng có gì đó phía trên giữ cô lại. Marinette tròn mắt nhìn Lila đầy kinh ngạc. Charm mà cô định đối tốt đang giữ chặt cô trên thân cây không chút sơ hở, và một bàn tay nữ tính đang bấu vào cổ cô. Những móng tay của ả đâm vào phần da thịt bị phỏng của cô, Marinette không kiềm được mà kêu cứu.

Raven cười khúc khích, áp sát cô và nở nụ cười tàn nhẫn. "Ái chà chà, xem ra Ladybug quyền năng đã rơi vào bẫy của ta rồi."

Marinette há miệng nhưng cô không thể nói ra câu nào. Tầm nhìn của cô bắt đầu xoay mòng mòng vì thiếu oxy. Từng li trên cơ thể cô gào thét cô phải bỏ chạy, nhưng cô không tài nào nhúc nhích. Lila đã dùng chân giữ cô lại.

"À mà nếu ta là cô, ta sẽ thôi vùng vẫy. Đằng nào cô cũng không thoát khỏi thế gọng kìm này. Ta phải kiên nhẫn lắm mới đợi được thời cơ để đá cô khỏi trò chơi này." Ả nheo mắt, sự nham hiểm trước đó trong mắt ả đã biến thành sát khí. "Không ai được phép cướp Adrien của ta. Tổng thống Agreste đã hứa nếu ta thắng, ta sẽ nhận được không chỉ con trai ông ta; ta sẽ nắm quyền điều hành cả quốc gia này!"

Chat, sao anh luôn vắng mặt vào những thời điểm thế này?

Ladybug dùng một tay đấm mạnh vào quai hàm Lila. Kẻ tấn công cô bật ngửa ra sau, và Marinette có thể hít thở trở lại. Cô thở hổn hển, ho liên hồi và hít vào nhiều không khí hết mức có thể. Lila xoa má đầy ngỡ ngàng, rồi quay sang nhìn cô, mắt ả loé sáng.

"Cô sẽ phải trả giá!"

Ladybug cúi người vừa kịp lúc để tránh đòn tấn công của ả. Raven va phải thân cây và hét lên, sau đó ả phóng lên người Marinette. Hai người vừa cào cấu, đấm đá và la hét, vừa lăn lộn trên mặt đất lồi lõm. Lila cướp được áo khoác của Marinette trong khi Ladybug kéo giật tóc ả. Raven thét lên đau đớn, đánh rơi cái áo khoác nhưng trước khi Marinette kịp tóm lấy nó, đối thủ đã đẩy cô sang một bên. Cài áo của Ladybug bị phơi bày và không còn được cái áo khoác ấm bảo vệ nữa.

Dù trời bên ngoài rất lạnh, nó vẫn không ngăn cô chiến đấu như thể mạng sống của mình đang lâm nguy. Cô đá Lila, khiến ả lăn vài vòng trên đất. Raven ho khù khụ, chùi khoé miệng để rồi nhận ra môi ả bị cứa đứt và đang chảy máu.

Tuy nhiên, ả chưa kịp bật dậy thì một bóng đen vụt qua tầm mắt của Marinette, và ngay kế đó, Lila đã bị treo lủng lẳng trên cành cây bởi chiếc áo khoác lấm bùn và cái áo thun đen của ả.

"Thả ta xuống!" ả ra lệnh, chân đá loạn xạ trước sau và ra sức kéo giật áo mình.

"Không bao giờ", một giọng nói lạnh lùng cất lên. "Cô dám đụng đến my lady, và cô sẽ phải trả giá vì đã làm cô ấy bị thương."

Marinette há hốc mồm trước cảnh Chat Noir đấm một cú toàn lực vào bụng ả. Lila khóc thét, co rúm người như con búp bê rách rưới. Ladybug hoảng hốt đưa tay lên che miệng trong khi charm hộ vệ của cô vung nắm đấm vào mũi ả. Raven hét toáng lên, máu bắt đầu chảy xuống môi và cằm ả.

"Chat! Dừng lại đi!" Ladybug gào to.

Anh ngoái đầu nhìn cô, đôi mắt xanh lục mở trừng trừng vì giận dữ. Cô không khỏi thất kinh trước dáng vẻ này của anh, nhưng cô buộc bản thân mình phải nắm quyền kiểm soát tình hình. "Hạ cô ta xuống và giữ cô ta để tôi lấy cái cài áo."

Dù cô không lập tức nhận được câu trả lời từ anh nhưng anh vẫn làm theo lời cô. Chat thu hồi baton đang treo trên cây và Lila kêu thất thanh khi ả rơi xuống. Ả va đập với nền đất, rên rỉ và ho mấy cái. Chat nhảy xuống, đế giày anh chạm nền đất với tiếng "bộp!" gọn ghẽ. Anh lườm ả, rồi đặt một chân lên ngực ả.

"Cô mà cố trốn thoát thì sẽ phải ăn thêm vài cú đấm đấy, hiểu chưa?"

Lila yếu ớt gật đầu, lau cái mũi đầy máu. Có vẻ ả đã bị gãy mũi.

Ladybug bước đi khập khiễng, cố vận động tứ chi và chịu đựng cơn đau từ vết xây xát từ trận chiến với Raven cùng những vết phỏng. Khi cô đến chỗ đối thủ của mình, cô cúi xuống và tóm lấy chiếc charm hình lông vũ màu đen quanh cổ ả. Tuy nhiên, trước khi giật nó ra, Marinette chạm mắt với Lila.

"Adrien Agreste không phải món đồ để tranh giành," cô nói đầy nghiêm túc. "Cậu ấy là một người bình thường và xứng đáng với bất cứ ai tốt đẹp hơn cô."

Raven mở miệng để trả lời, nhưng Ladybug đã giật cái dây chuyền của ả. Lila biến mất trong sắc tím mờ ảo và luồng sáng màu bạc.

Thở hắt ra một hơi đầy chán nản, Chat lùi bước và nhét cây baton vào túi đựng. "Xin lỗi đến trễ. Tôi chạm trán với một số charm."

Marinette hít thật nhiều ngụm dưỡng khí mà cô rất cần, rồi ngồi thụp xuống trên hai đầu gối. "Anh đừng lo. Không sao đâu."

"Có sao chứ."

Ladybug ngước lên vừa lúc Chat quỳ xuống và vòng hai tay quanh cô. Mới đầu cô giật mình bởi cử chỉ bất ngờ này, nhưng dần dần, cô thả lỏng và chìm đắm trong cái ôm.

"Tôi xin lỗi em, Marinette. Tôi không cố ý rời đi vào lúc em cần tôi nhất. Hơn nữa..." Anh vùi đầu vào hõm cổ của cô. "Tôi sai rồi... Tôi đã sai về Raven, là lỗi của tôi nên em mới phải chịu nhiều đau đớn thế này. Tất cả là do tôi..."

Marinette lắc đầu và đưa một tay lên vuốt tóc anh, phớt nhẹ qua cặp tai hình mèo của anh. "Này, không sao đâu. Không phải lỗi của anh. Lẽ ra tôi không nên lơi là mà phải đề cao cảnh giác và nhạy bén hơn."

Chat ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô. "Nhưng em đã đoán đúng ý định của cô ta. Đáng lẽ tôi nên nghe lời em, tôi xin lỗi..."

Marinette nhận thấy ánh mắt lướt qua bờ môi của cô mà anh tưởng cô không nhìn ra. Dù da cô đau đớn đến tột cùng, tim cô bắt đầu đập rộn ràng. Như thế thì sao đôi má cô không ửng hồng được, nhưng cô hy vọng anh không trông thấy.

Với một bên tay đang mang găng, Chat vươn tới và đặt nó ở phía sau hõm vai cô. Đáp lại, Marinette bất giác đưa bàn tay đang không len lỏi giữa mái tóc mềm mại của anh ra sau lưng anh. Đắm chìm trong ánh trăng nhân tạo phản chiếu trên mặt nạ của anh, anh cúi người về trước. Ladybug cũng thuận theo, cô hơi nghiêng đầu. Mũi họ thoáng chạm nhau, Marinette nhắm mắt lại, và ngay sau đó, cô nhận ra mình đang hôn charm hộ vệ của mình.

Chat vòng tay còn lại qua lưng cô, khiến nụ hôn thêm phần đậm sâu. Ladybug vùi những ngón tay của mình vào mái tóc anh, mặc nó len lỏi qua kẽ tay. Cô không nhịn được mà mỉm cười, và dù cô biết chốc nữa mình sẽ hối hận, cô lại cảm thấy tự do vô cùng. Không còn trò chơi nào cả, không phải trông chừng Fox, và không có Adrien. Chỉ có cô và Chat.

Chat từ tốn lùi ra sau và vuốt nhẹ má Marinette. Găng tay mượt mà của anh gợi Marinette nhớ đến vải lụa, dù có vẻ chúng được làm từ một loại da rất bền.

"Tôi xin lỗi, my lady. Xin hãy thứ lỗi cho tôi. Tôi không định làm chuyện bạo dạn đến thế."

Cô mở mắt, nở một nụ cười với anh. "Không sao. Anh ở đây là tôi mừng rồi, Chat ạ. Nếu không có anh thì tôi không biết mình phải làm gì nữa."

Anh cười, đuôi cặp mắt xanh lục cong lên. Anh kéo cô lại ôm thêm một cái nữa, không quên siết chặt vòng tay.

"Tất nhiên rồi, bugaboo. Tôi sẽ làm mọi thứ vì em."

Ladybug nhoẻn miệng cười, tuy nhiên lúc đó, có thứ thu hút sự chú ý của cô. Ngẩng mặt lên, cô nhận ra trời đang sáng dần. Đánh một tiếng thở dài, cô lùi ra sau.

"Anh nên đi đi. Sắp bình minh rồi."

Anh gật đầu, cầm lấy tay cô và giúp cô đứng dậy. "Tối nay tôi sẽ quay lại, tôi hứa đấy."

Cô bật cười. "Nên là thế đi. Hứa với tôi là anh sẽ không tự đâm đầu vào rắc rối nhé?"

Chat nghiêng đầu, nụ cười tinh ranh hiện lên trong khi anh lấy cây baton ra. "Em hiểu tôi quá mà, my lady."

Sau lời chào cuối cùng, anh kéo dài cây gậy và phóng vút lên trời cao, bóng dáng anh khuất dần sau rừng cây. Marinette cười vui vẻ, cắn môi và vén lọn tóc ra sau tai, dõi theo sắc trời chuyển từ đen kịt sang màu tím.

Mọi chuyện không thể hoàn hảo hơn nữa.

Thế nhưng, có một người đã chứng kiến tất cả. Với giọt nước mắt lăn dài trên má, Nathanael lăn ra nền đất rồi nhắm nghiền mắt. Chắc chắn đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net