Chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyến tàu như kéo dài vô tận và nhàm chán đến đáng sợ. Cô còn thấy rất ngượng ngùng khi Nathanael được xếp ngồi ngay kế cạnh mình. Marinette không khỏi không cảm thấy mình như bị kìm kẹp lại vậy. Với một cậu con trai ngồi bên tay trái và cửa sổ bên tay phải, cô sẽ khó có thể ra khỏi chỗ được.

"Vậy", Nathanael gợi chuyện. "Cậu thật dũng cảm khi đã giúp cho con gái của cô Chamach lúc đó."

Marinette nhún vai. "Không phải chuyện gì to tát lắm đâu", cô đáp lại một cách lãnh đạm.

"Không hề! Tớ dám chắc là hàng trăm người đã rất ấn tượng và cảm động trước việc làm đó của cậu đấy!"

"Không phải chuyện gì to tát cả", cô lặp lại bực dọc. "Làm ơn đi, Nathanael, tớ không muốn nhắc đến chuyện đó nữa..."

"Ôi...tất nhiên rồi. Tớ xin lỗi." Cậu ngồi rũ xuống trên ghế, quay mặt đi. Marinette cắn môi. Cô không muốn khiến người đồng đội của mình buồn, nhưng cô đang không có tâm trạng để nghe những lời như thế. Phải bỏ mặc mọi thứ mình yêu mến là một thử thách khó nhằn với cô. Cô dõi theo bên ngoài cửa sổ đến khi quận của cô biến mất nơi đường chân trời. Kể cả sau khi được nhận những cái ôm và lời cổ vũ từ gia đình bạn bè, cô vẫn cảm thấy hơi buồn khi phải xa nơi mình sinh ra và lớn lên ấy.

"Này, Nathanael", Marinette nói khe khẽ. "Tớ không muốn làm cậu buồn. Chỉ là mọi chuyện xảy ra nhanh quá và...tớ thấy hơi áp lực...Đừng coi những lời tớ nói ban nãy như một thứ gì đó nhỏ nhen hay riêng tư gì cả. Không phải lỗi của cậu đâu."

Cậu mỉm cười với cô. "Không có gì. Tớ mong chúng ta có thể giúp đỡ nhau những lúc khó khăn khi tham gia Trò chơi này."

Marinette nở nụ cười biết ơn. "Ừm, tớ thích ý nghĩ đó của cậu."

Hai người nói về những vấn đề khác nghiêm túc hơn, nhưng cuộc đối thoại của họ đã bị một giọng nói oang oang cắt ngang. Là Alec. Cậu ta đang nhướng nhướng lông mày của mình, máy quay ghi hình lên sóng TV lộ ra phía sau lưng cậu.

"Ố ồ, có vẻ như chúng ta đã có một cặp đôi rồi đây!"

Khuôn mặt của Nathanael đỏ ửng lên như một quả cà chua chín. Marinette đanh mặt lại.

"Tôi xin lỗi, Alec. Tôi nghĩ anh nhầm rồi. Bộ mấy người không hề cho người khác chút riêng tư nào sao?"

"Không", Alec trả lời với nụ cười rạng rỡ. "Bây giờ, cho tôi biết. Hai người mong chờ điều gì nhất?"

"M-mong chờ?" Nathanael hỏi lại.

"Đúng thế! Thức ăn? Những trận đấu nảy lửa? Hay là người hâm mộ đông đảo?"

"Ừ-ừm...chắc là thức ăn?"

"Một lựa chọn khôn ngoan!" Alec quay sang Marinette. "Còn cô thì sao, quý cô Dupain-Cheng?"

Cô đứng dậy và nhìn trực diện về phía máy quay với nụ cười trên môi. "Tôi hy vọng mình có thể đứng lên thay mặt cho gia đình và bạn bè, mang theo họ trong tim đến khi Trò chơi kết thúc."

Người quay phim và Alec chỉ thốt ra một âm thanh đơn giản : "Awww..."

Kéo tay Nathanael và mím môi đầy giận dữ, Marinette đẩy những người trong tổ quay phim để tạo thành lối đi. "Bây giờ, làm ơn tránh ra, chúng tôi cần nói chuyện với nhau một lát."

Trước khi ai có thể lên tiếng, cô đã kéo Nathanael đến toa tàu khác và đóng cửa lại. Cô thở hắt ra một hơi đầy bối rối. "Xin lỗi, tớ không định phản ứng quá lố như thế..."

"Không không, ổn mà. Cậu thấy như thế cũng không có gì là quá đáng cả."

Cô gật nhẹ. "Được rồi...Nhưng bây giờ ổn thoả hết rồi, chúng ta cần phải bàn về chiến lược."

"Chiến lược?"

"Đúng. Nếu chúng ta muốn đánh bại những Charm khác trong Trò chơi, chúng ta cần phải có một kế hoạch."

Nathanael bất giác đưa tay vào trong túi của mình. "Được. Cậu đã có những suy nghĩ gì rồi?"

Marinette gõ cằm. "Đầu tiên, tuỳ coi Đấu trường Trò chơi như thế nào, nhưng tớ nghĩ chúng ta có thể chắc chắn một điều : chúng ta cần phải luôn đi chung với nhau. Không bao giờ đi một thân một mình."

"Chuyện đó thì dễ, tớ làm được" cậu nhanh chóng đáp lại.

"Vậy thì đó là những gì chúng ta sẽ làm. Vì họ nói rằng khả năng mất mạng khi tham gia Trò chơi năm nay khá thấp, tớ nghĩ tất cả chúng ta đều có thể về nhà an toàn."

Nathanael gật đầu, vừa nhìn xuống sàn nhà vừa gãi phía sau gáy một cách lo lắng. "Cậu biết đấy...tớ từng đọc một quyển sách. Câu chuyện ấy diễn ra trong chính thế giới của chúng ta. Nó kể về hai người được chọn để tham gia Miraculous Games, và để có thể sống sót, họ đã tỏ ra như thể họ là người yêu để có thể nhận được phiếu bầu." Tầm mắt của cậu chuyển từ đôi giày thể thao của mình sang mắt cô. "Cậu có nghĩ chúng ta nên làm theo không?" Trước khi Marinette kịp trả lời, cậu đã vội nói lấp liếm đi. "Tớ biết chuyện đó nghe thật điên rồ, nhưng chúng ta có thể nhận được kết quả khá tốt nếu chấp nhận nó." Cậu thở dài và nhìn ra ngoài cửa sổ. "Đó là cách tốt nhất và an toàn nhất để chúng ta có thể quay về đoàn tụ với gia đình."

Marinette không thốt nên lời. Nathanael có thể có lý. Alec đã hỏi rằng họ có phải là một cặp đôi không. Nếu họ thật sự diễn đúng như vậy...

Nhưng còn Adrien thì sao? Trái tim cô nhắc nhở. Cô lắc đầu trong thâm tâm của mình. Lý trí mách bảo cô rằng việc tìm cách quay về nhà an toàn cũng hấp dẫn không kém việc giành được tình cảm của Adrien.

"Đó là một ý tưởng tuyệt vời. Tớ nghĩ chúng ta nên thử xem sao. Hãy cẩn thận là được." Cô đưa tay ra, nở một nụ cười dịu dàng. "Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để quay trở về chưa?"

Nathanael, với khuôn mặt phơn phớt hồng, gật đầu và nắm lấy tay cô. Họ đan chéo ngón tay lại với nhau, hít một hơi thật sâu, sau đó họ cùng nhau quay lại toa tàu đầy máy quay phim lúc nãy. Marinette cảm thấy như mình đang đeo lên một chiếc mặt nạ giả dối. Hy vọng cô không phải mang nó mãi mãi...

Cô hy vọng và cầu nguyện bùa may mắn sẽ luôn ở bên mình.
* * *
"-và cậu có một cuộc hẹn làm tóc trước khi các Charm đến đây. Sau khi đã xong xuôi, cậu sẽ được đưa đến phòng thay đồ. Trang phục của cậu đã được chuẩn bị sẵn ở đó. Thợ trang điểm sẽ đứng chờ ở bên ngoài..."

Adrien quyết định lờ Natalie đi. Dù rằng anh rất biết ơn những gì cô làm cho mình, cô luôn khiến vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn. Anh đang đứng im như tượng để thợ may có thể đo đạc và may cho anh một bộ trang phục chuẩn từng milimet. Anh đã duy trì tư thế cứng nhắc này hai tiếng qua và anh sắp bỏ cuộc rồi.

Để quên đi cảm giác chán nản về những điều sắp tới, anh để cho dòng suy nghĩ của mình vô thức trôi về những Charm đã được chọn. Có rất nhiều người gợi sự hứng thú của anh, nhưng đầu anh chỉ in dấu một cô gái duy nhất.

Marinette Dupain-Cheng.

Hình như cô là con gái của đôi vợ chồng làm chủ một tiệm bánh địa phương. Thật khó để hình dung ra cảnh tượng một cô gái thanh lịch đến thế làm việc trong một lò nướng bánh nóng như nung. Bây giờ anh mới có thời gian để thật sự đào sâu và nhận thấy điều đó cũng có lý. Cách cô ứng xử, cách cô đối diện với máy quay. Càng nghĩ, anh dường như có thể thấy khung cảnh cô đang chùi phần bột trước trán trong khi đang cán bột hoặc giúp cha mẹ mình lấy bánh ra khỏi lò.

Anh thắc mắc rằng khả năng nướng bánh của cô có tuyệt hảo không. Đáp án hiển nhiên là có, nhưng câu hỏi thực sự đặt ra ở đây là cô sẽ như thế hay không? Liệu cô sẽ rời khỏi tiệm bánh để sống ẩn dật xa khỏi trần tục hay cô đã có một sở thích khác? Vài nghề nghiệp chưa chắc hẳn là sở thích của người đó nên Adrien không chắc chắn lắm. Cô sẽ làm bánh kem hay bánh quy? Bánh mì hay bánh quế?

Mmm...bánh quế.

"Adrien."

Suy nghĩ của anh bị đứt đoạn và cậu dồn sự chú ý sang Natalie. Cô đang nhịp chân trên sàn đầy bực bội. "Tôi vừa mới nói gì?"

Adrien đảo mắt và trả lời đều đều vô cảm. "Sau khi lấy số đo ở đây xong, cháu sẽ đi làm tóc. Xong xuôi hết, cháu sẽ thay trang phục. Thợ trang điểm đứng đợi cháu ở ngoài cửa. Buổi diễn tập cho nghi lễ bắt đầu lúc năm giờ và nghi lễ thật sự sẽ diễn ra lúc bảy giờ. Khi tất cả các Charm đến nơi, cháu sẽ giới thiệu bản thân và giao lưu chào hỏi họ. Cháu sẽ cứ tiếp tục làm như vậy cho đến khi—"

Lời nói của anh bị tiếng đằng hắng của ai đó xen ngang. Quay đầu lại, Adrien nhìn thấy có một người đang đứng ở ngay cửa ra vào. Anh cứng người lại, mà thật ra điều này là không thể vì anh đã đứng cứng ngắc từ nãy đến giờ để người thợ may có thể thi hành nhiệm vụ của mình.

Cha anh bước vào phòng, một trong những cái đèn phát ra ánh sáng phản chiếu lại thuỷ tinh trong suốt trên cặp kính của ông. Bộ com lê trắng của ông được điểm xuyết bằng một chút màu đỏ và tím khiến nó trở nên nổi bật. Kỳ lạ là những màu sắc ấy lại rất hài hoà và hợp với đôi giày đen sáng bóng của ông. Ông liếc nhìn Adrien mà không che giấu đi sự thất vọng của mình.

"Ta tưởng con phải sẵn sàng để đi rồi chứ."

"Con đang chuẩn bị đây", Adrien đáp, giọng anh cứng nhắc như gai nhọn.

Tổng thống Agreste nhìn chằm chằm con trai mình một lúc lâu rồi quay sang Natalie. "Kế hoạch có sự thay đổi. Nghi lễ bắt đầu lúc sáu giờ thay vì bảy giờ như ban đầu. Buổi diễn tập sẽ diễn ra trong một tiếng nữa. Cô hãy làm sao để con trai tôi có thể đến đó kịp giờ. Chúng ta không thể để lại bất kỳ ấn tượng xấu nào cho các vị khách."

Khuôn mặt của Natalie tái nhợt lại vì hoảng loạn. "T-tất nhiên, thưa ngài Agreste. Tôi sẽ theo dõi sát sao cậu ấy."

Cha cậu gật đầu với vẻ đồng ý và nhìn sang Adrien. Họ không hề nói với nhau trong suốt một lúc lâu. Adrien chuẩn bị tinh thần cho những lời phàn nàn về khuyết điểm của cha anh nhưng cuối cùng, ông chỉ quay lưng và rời đi. Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại phía sau anh. Cảm giác căng thẳng phía sau lưng Adrien dần rút đi và anh thấy như một con búp bê đã đứt chỉ và rách rưới vậy. Natalie bắt đầu cuống cuồng lên. Cô lật sơ qua đống giấy trên tay và lẩm bẩm về việc trang điểm cũng như làm tóc cho Adrien cùng một lúc.

Trong khi cô đang hoảng sợ lo âu và cố gắng xếp lại lịch trình cho Adrien, anh chỉ nhìn về phía cửa. Anh ước gì mình đã nói gì đó. Anh không thể tìm ra được thời điểm để nói với cha mình 'Con yêu cha', nhưng có lẽ một cái gật đầu là đủ rồi. Thôi thì, cơ hội đã qua đi, thời gian cũng không thể quay ngược lại được nữa.

Adrien để cuộc đối thoại giữa Natalie và thợ may ngoài tai, coi nó như gió thoảng qua. Anh cần giữ bình tĩnh và tập trung hết sức. Với lại, anh có thể có cơ hội để hỏi Marinette tất cả những thắc mắc của mình.

Đó là động lực duy nhất để anh đi tham gia Nghi lễ kia.
==============================================

Ngày 6 tháng 4 năm 2019
[Ký tên]
Fuya

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net