Chapter 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Marinette đứng trơ ra trước cửa vào hành lang Hội Đồng Thủ Đô. Ánh đèn nháy bên ngoài cửa sổ, từng bước đi của cô đều được in dấu và trải dài. Liệu cô có đủ dũng cảm để bước vào bên trong?

    Từ phía sau, Nathanael đặt tay lên vai cô.

     "Này, chúng ta có thể làm được."

    Cô quay lại nhìn cậu. Đôi tai cáo của cậu nằm quăng queo trên đầu, khiến cô không nhịn được mà khúc khích. Đối diện với cậu, cô cẩn thận đặt chúng trở về như nguyên trạng. Tóc cậu ấy thật mềm. Xong xuôi, cậu nắm tay cô.

     "Cùng nhau vào chứ?" Cậu hỏi.

     Ngón tay của cậu thật ấm áp, kể cả cậu đã đeo đôi găng màu đỏ, chúng vẫn truyền hơi ấm của cậu đến cho cô. Marinette mỉm cười tự tin và siết chặt tay Nathan. Nếu cậu có thể làm được thì cô cũng thế.

    "Cùng nhau vào nào."

    Cô quay sang đối mặt với cánh cửa. Nathanael đẩy cửa và âm thanh kẽo kẹt vang khắp lối đi. Như thể để mọi người không trở nên u ám khi nghĩ đến viễn cảnh chết chóc trong tương lai nên nhạc khiêu vũ được bật lên. Các Charm khác có người thì đang khiêu vũ, có người thì đứng nói chuyện ở bàn tiệc và đang bàn bạc với các nhà tài trợ tương lai. Marinette nuốt nước bọt, nhưng Nathanael đã dẫn cô đến một chiếc bàn tiệc được trang trí đủ màu. Cậu kéo ghế cho cô và khi thấy cô đã yên vị, cậu cũng ngồi xuống kế bên cô.

    Trong khoảng thời gian đó, Marinette nhìn quanh phòng. Chloe và bạn của cô ả đang đứng tán tỉnh nhóm Charm nam. Khung cảnh đó khiến Marinette phát bệnh mất. Chloe đúng là một cô ả ngu ngốc, và phô trương.

    "Hai người muốn dùng nước không?" Một phục vụ hỏi đầy lịch sự. Marinette ngẩng lên nhìn. Đó là một cậu trai trẻ tầm tuổi cô với cặp kính gọng dày và đôi mắt nâu nhàn nhạt. Cậu đang mặc một bộ trang phục rùa để phù hợp với chủ đề của bữa tiệc, một tấm bảng giắt phía sau lưng cậu như một chiếc mai rùa.

    "Ồ, có chứ, cảm ơn", cô đáp lại. Phục vụ rót cho cô một cốc nước, trong khi đó, Marinette vội nhìn bảng tên của cậu : Nino.

    "Cảm ơn Nino", cô nói. Cậu nhìn cô và nở nụ cười ranh mãnh.

   "Không có gì, Ladybug."

    Khi Nino rời đi, Nathanael huých khuỷu tay Marinette. "Tại sao mọi người lại gọi cậu là Ladybug?"

    "Đó là điều hiển nhiên, họ phải gọi chúng ta bằng tên động vật dựa trên trang phục của chúng ta", cô trả lời, nhìn khắp phòng. Cô chỉ về phía Chloe. "Thấy cô ả đằng đó không, cô mặc bộ đồ con ong đó? Dựa theo những gì ta thấy thì có lẽ mọi người sẽ gọi cô ta là Queen Bee." Nathanael khúc khích khi cô chỉ sang một người khác ăn mặc như chim công.

    "Và cậu ta hả? Chắc là-"

    Người đó quay lại. Marinette đột ngột ngưng lại.

    Đó là Adrien Agreste.

    Marinette không kìm được mà nhìn chằm chằm anh. Mái tóc của anh được vuốt ngay ngắn sang trái, và chiếc mặt nạ lông vũ khớp với đôi mắt xanh lục của anh một cách hoàn hảo. Bộ trang phục anh đang mang trông như một chú chim công. Màu sắc chủ đạo là màu xám nhưng những người thợ thiết kế đã điểm thêm bằng cách nhuộm loang màu, từ sắc xanh ngọc đến xanh lục ở phần trên. Phần đuôi phía sau của bộ đồ được đính rất nhiều lông công, và nó chỉ cách mặt đất gần nửa mét. Quanh vai áo và phần cổ còn được đính nhiều lông hơn nữa.

     "Chắc là gì?" Nathanael vô tư hỏi, không buồn quan tâm đến người cô đang mải mê nhìn ngắm.

    Marinette nuốt nước bọt và chỉnh lại chiếc mặt nạ của mình. Chắc anh sẽ không nhận ra cô trong bộ đồ này đâu nhỉ?

    "C-chắc là Adrien Agreste", cuối cùng cô cũng có thể nói ra. Nathan, nhận ra tại sao cô lại tỏ ra bối rối vì một đứa con trai khác, ngồi thẳng dậy.

    Sau đó, ánh mắt họ chạm nhau. Đôi mắt xanh lục hoàn hảo của Adrien đã bắt gặp đôi mắt xanh lam dịu dàng của Marinette. Cô ré lên và nắm chặt lấy tay Nathanael để tìm kiếm sự trợ giúp khi anh bước về phía cô. Nathan dịu dàng nắm tay cô, lần này không giống như lần họ mới bước vào đây.

     Bình tĩnh lại nào, Marinette nhắc nhở bản thân. Mày phải tự tin lên chứ. Mày không thể nào chiếm lấy tình cảm của anh ấy, hoặc thậm chí là chiến thắng Đấu trường Miraculous, bằng cách tỏ ra nhát cáy như thế được.

     "Xin chào", Adrien hỏi thăm, vừa vẫy tay chào Marinette và Nathanael vừa tiến về phía hai người. "Thật tốt khi thấy hai người thoải mái và vui vẻ."

     "Tất nhiên rồi, cảm ơn." Nathanael trả lời cứng nhắc.

     Ác ý ẩn trong giọng điệu của cậu khiến Marinette có chút ngạc nhiên. Tại sao cậu ấy lại nói năng gắt gỏng như thế với nhân vật có sức ảnh hưởng nhất của đất nước này? Thậm chí là đối với cả tương lai của họ nữa!

     "Mừng thật", Adrien đáp lại dịu dàng như thể anh quyết định lờ đi ngữ điệu không mấy vui vẻ của cậu chàng cáo. Anh nhìn thẳng về phía Marinette. "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy một lát, như thế có phiền không?"

     Nathanael không nói câu nào. Cậu đứng dậy, cúi đầu đúng phép tắc và rời đi. Marinette không thể không thấy rằng cậu có thể sẽ bóp cổ Adrien nếu anh nói bất cứ lời nào khiến cô khó chịu hay không vui.

     Ôi không, cô hoảng loạn. Mình được ở một mình với ADRIEN AGRESTE!

     "Tớ đã theo dõi cậu lúc diễu hành", anh nói đầy mơ mộng, gãi sau gáy mình một cách ngượng ngùng. "Thật sự là cậu làm rất tốt đấy."

     "Ồ, cảm ơn..."

      Hai người thầm xoay xoay ngón tay trong tâm trí, đợi đối phương nói gì đó, và Marinette chợt nhận ra Adrien vẫn còn đang đứng.

     "Ôi! Thất lễ quá, cậu ngồi xuống đi." Cô làm động tác mời anh ngồi xuống ghế mà Nathanael vừa mới ngồi trước đó. Anh cảm ơn cô rồi ngồi xuống.

      "Vậy, Ladybug", Adrien gợi chuyện. "Cậu có sở thích làm gì mỗi khi rảnh rỗi? Cậu có làm bánh không?"

      Marinette thả lỏng một chút. Câu hỏi này thì cô có thể trả lời dễ dàng.

      "Đúng là tớ có làm bánh. Cha mẹ tớ làm chủ một tiệm bánh ở địa phương và tớ đã dần yêu thích việc này." Cô ngưng lại, sau đó quyết định sẽ nói tiếp những gì cô nghĩ. "Tớ cũng thích thiết kế quần áo nữa." Cô đỏ mặt, nhìn xuống đùi mình và nói tiếp. "Tớ luôn mong ước đến Thủ đô và ngắm nhìn những mốt thời trang điên rồ nhất. Nhưng không phải là như thế này." Cô khúc khích và nhìn quanh quất. Adrien mỉm cười và nhìn theo tầm mắt của cô.

      "Tớ đồng tình, Thủ đô đúng là có nhiều bộ trang phục kỳ quái thật."

     Marinette nở nụ cười. "Vậy, cậu làm gì khi rảnh rỗi?"

     Nụ cười trên môi Adrien dần tắt lịm đi, và biến thành một cái cau mày không vui vẻ mấy. "Tớ không có nhiều thời gian để làm những gì mình thích. Tớ phải học đấu kiếm, ngoại ngữ, chơi piano và hơn hết là tham gia những buổi gặp mặt chính trị của cha tớ."

    "Có vẻ như cậu phải trải qua nhiều khó khăn lắm", Marinette thốt ra mà không hề suy nghĩ trước. Cô che miệng lại vì bất ngờ, chắc Adrien sẽ ghét cô vì cô đã ăn nói lung tung quá phận của mình mất. Nhưng thay vào đó, anh chỉ nở một nụ cười thấu hiểu.

     "Đừng lo. Thật ra mấy buổi gặp đó là thời gian tuyệt nhất để ngủ gật như mèo tận mấy giấc". Một tia tinh nghịch ánh lên trong mắt anh. "Cái đó có được tính là hoạt động mỗi khi rảnh rỗi không nhỉ?"

     Marinette bật cười. "Cứ cho là vậy đi. Thế cậu có giỏi việc đó không?"

     "Hiển nhiên rồi", anh đáp lại mà không hề nghĩ ngợi. "Tớ có thể nói là một trong những kẻ ngủ trưa giỏi nhất đấy. Cậu có thể coi chúng như những giấc ngủ mèo cũng được." Anh rướn người tới và thì thầm. "Tớ chưa bao giờ bị bắt cả."

      Marinette giả vờ ngạc nhiên. "Quào, cậu giỏi thật đấy."

      Trước khi họ có thể bỡn cợt với nhau thêm, cuộc đối thoại của họ đã bị âm thanh đập bàn cắt ngang.

     "Adri-poo Peacock! Lâu rồi chúng ta mới được gặp nhau!" Chloe rướn người qua bàn, ấn vào ngực Adrien.

      "Ồ, ừm, Bee?"

      "Đúng ra là Queen Bee," ả nhắc. Marinette thầm đanh mặt lại. Sau khi nhắc nhở anh, Queen Bee nhìn qua nhìn lại giữa Adrien và Marinette. "Đừng nói với tớ là cậu sẽ làm quen với một kẻ thua cuộc như Ladybug nhé?" Cô ả nhìn khắp người Marinette như thế đang nhìn một con nhện tởm lợm nào đấy vừa mới chui ra khỏi cống rãnh.

     Adrien đứng lên, lườm Chloe. "Tớ đang làm quen với các Charm khác, Queen Bee."

     Vui mừng vì anh đã nói đúng tên mình, Chloe khoác tay anh. "Này, cậu có thể đi làm quen với tớ ở sàn khiêu vũ đấy. Đi nào!" Cô ả kéo anh đi trước khi Marinette kịp phản bác lại câu nào. Tuy nhiên, trước khi anh đi khuất, Marinette thấy anh quay lại nhìn cô và nói khẩu hình : Chúng ta có thể nói chuyện sau. Cô giơ ngón cái lên và mỉm cười.

     Đằng sau cô, tiếng huýt sáo vang lên. Marinette xoay người lại, múa tay múa chân thành hình vuông ở tư thế phòng thủ. Nino đang đứng tựa vào ghế, nhìn Adrien bị kéo ra chỗ khiêu vũ.

      "Tội nghiệp, phải ở chung với con thú đó."

      Marinette đảo mắt. "Không phải là con thú nữa, cô ta là một con quỷ rồi."

      "Tôi không thể đồng tình hơn với cách nói đó nữa." Cậu nhìn Marinette và nhận ra cậu đang ăn nói không đúng vai vế của mình. Cậu lập tức đứng thẳng dậy. "Xin lỗi, Ladybug. Tôi có thể giúp lấy gì nữa không?"

     Cô gật đầu và làm động tác mời. "Sao cậu không ngồi nghỉ ngơi đi? Chắc phục vụ mọi người ở đây mệt lắm."

     "Cậu không hiểu đâu." Nhìn xung quanh đầy lo lắng, Nino ngồi xuống. Cậu chìa tay ra. "Rất vinh hạnh khi được gặp cậu, Ladybug. Cứ gọi tôi là Jade Turtle."

     Marinette mỉm cười và bắt tay. "Người nói phải là tôi mới đúng." Họ rút tay lại và Nino gác chân lên bàn. Marinette làm theo, cố phô ra đôi chân được bao bọc bởi legging từ vài spandex của mình. "Vậy, ai là người đưa ra ý tưởng trang phục động vật này thế?"

    Nino xoè tay. "Ai mà biết? Tất nhiên là tôi không biết rồi. Người ta chỉ ném bộ đồ cho tôi và bảo tôi mặc nó lên."

      "Thật tình thì tôi thấy nó hợp với cậu đấy."

      Cậu nhìn cô như muốn nói, 'cô đang nói đùa đấy à?'. Cô xoè tay bất lực và nhún vai.

      "Cậu làm tôi nhớ đến bạn tôi, Adrien", cậu đáp, đặt tay phía sau cổ và ngửa ghế về phía sau.

      "Khoan đã, cậu là bạn với Adrien?" Marinette hỏi lại.

      "Yup. Đủ thân thiết để làm người hầu bên cạnh cậu ta." Cậu đảo mắt. "Tôi thề chứ cha cậu ta điên thật rồi, nhưng tôi không được phép nói điều này với bất cứ ai." Cậu nhìn cô và cười xấu hổ. "Cho đến bây giờ."

      Marinette đặt chân xuống và nhích lại gần bàn tiệc hơn, bản tính tò mò của cô đang dần trỗi dậy. "Ý cậu là sao, bộ Tổng thống Agreste có làm gì lạ lắm hả?"

     Nino nhạo báng. "Ông ta chỉ là một tên tàn nhẫn, đặc biệt là với đám người hầu như chúng tôi. Tôi chưa bao giờ hiểu được ông ta và cả động cơ của ông ta, nên tôi chỉ đành học cách sống với lũ thôi." Mặt cậu hơi sầm lại. "Tôi thấy tội cho Adrien. Cậu ta phải sống với lão già đó vì cậu ta là con trai lão. Cậu ta gần như không có thời gian rảnh khi Lão già Hệ trọng đó xếp lịch cho cậu ta kín mít với những buổi học nhảm nhí."

      "Có lẽ Đấu trường Miraculous sẽ là buổi giải lao khá lâu cho cậu ta", một người phía sau Nino và Marinette lên tiếng. Họ quay lại và nhận ra đó là Nathanael, dáng vẻ khoanh tay lại của cậu trông thật đáng ghét.

     "Chưa chắc", Nino đáp, chỉnh lại mặt nạ màu xanh lục của mình và đứng dậy. "Adrien chắc sẽ phải chạy vòng vòng như một con gà mất đầu ấy chứ. Còn rất nhiều thứ trong kế hoạch chưa được thực hiện", cậu chĩa tay về những thứ trong bữa tiệc diễn ra xung quanh. "Và cậu ta còn phải rặn não để sắp xếp mọi thứ nữa."

     "Vậy, cậu ta là người đưa ra ý tưởng về chủ đề động vật này?" Nathan hỏi.

      Cậu lắc đầu. "Không, là cái ông Tổng thống cả đấy. Ông ta bắt Adrien phải nghĩ ra mấy thứ khác dựa trên chủ đề đó, cậu ta chỉ là làm theo thôi."

       Marinette nhìn quanh căn phòng tráng lệ, quan sát kỹ những chi tiết nhỏ nhặt mà Adrien đã chọn để trang trí. Thật ra, cô nghĩ nó thật kỳ ảo. Adrien đã chọn những chiếc bánh nướng trên bàn tiệc. Adrien đã chọn màu cho những chiếc khăn bàn. Adrien đã chọn bài hát cho bữa tiệc hôm nay.

       Trên sàn nhảy, cô thấy Queen Bee và 'Adri-poo Peacock' đang khiêu vũ một cách chậm rãi. Cô nhắm chặt mắt lại. Cảnh tượng đó khiến cô thấy phiền hà. Hít một hơi thật sâu, cô hỏi, "Cậu ấy có được chọn con vật cho mình không?"

         Nino lắc đầu thêm lần nữa. "Không hề, Thủ tướng Agreste cũng ra lệnh cho cậu ta phải mặc trang phục con gì luôn."

    "Ồ, nhìn cậu ấy cũng được..."

     Ối trời ơi, nhìn anh ấy đẹp đến hoàn mỹ luôn!

      Nathanael cau có nhưng cậu không nói gì cả.

      Trên sân khấu, Alec (một chú hươu cao cổ) gõ gõ vào chiếc micro để thu hút sự chú ý của đám đông. Marinette không thể không nhìn thấy Adrien đang đứng tách khỏi Chloe và lùi lại mấy bước.

     Cuối cùng cũng tống khứ được cô ta.

     "Xin chào, các Miraculous Charm và nhà tài trợ!" Alec tuyên bố, ngữ điệu của cậu vui vẻ quá mức cần thiết. "Chúng tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người đã đến dự bữa tiệc hôm nay. Trước khi các hoạt động khác trong buổi lễ được tiến hành, xin kính mời Thủ tướng lên phát biểu! Một tràng pháo tay cho Tổng thống Gabriel Agreste!"

     Đám đông vỗ tay khi Gabriel đi về phía micro. Bên cạnh Marinette, Nino đứng thẳng dậy và lắng nghe chăm chú. Cô có cảm giác như cậu không muốn bị bắt gặp đang ngồi cạnh hai Charm trong khi đáng lẽ ra cậu phải phục vụ họ.

      Tổng thống Agreste đứng chắp hai tay sau lưng đến khi tiếng vỗ tay dứt hẳn. Sau đó, ông nở nụ cười. Marinette thấy thật kỳ lạ khi ông không mặc trang phục như người khác.

       "Cậu có nghĩ là chính ông ấy đã đưa ra ý tưởng về chủ đề động vật, ít nhất ông ta cũng phải mặc như chúng ta chứ", cô lẩm bẩm với Nathanael. Cậu nhún vai.

      "Cảm ơn vì đã đến đây hôm nay. Ta chắc chắn rằng con trai ta, Adrien, cũng cảm thấy như vậy." Marinette bắt gặp tầm mắt hướng về sàn nhảy của anh. "Bữa tiệc sẽ kéo dài đến mười một giờ đêm, nhưng nếu Charm nào muốn quay về phòng nghỉ ngơi, ta đã sắp xếp cho lính canh đi theo hộ tống các bạn. Người hầu cũng đã ở sẵn trong phòng để phục vụ bạn." Ông nhìn quanh đám đông, một nụ cười giả tạo thoáng qua mặt ông. "Xin hãy tận hưởng bữa tiệc."

      Mọi người vỗ tay khi ông đi xuống khỏi sân khấu. Vừa vỗ tay, cô vừa dõi theo bóng lưng của vị Tổng thống rời đi. Bên ngoài cửa ra vào là hàng tá lính canh.

      "Này", cô nói với Nathanael, "tớ muốn đi ngủ."

      "Nhưng chỉ mới tám giờ rưỡi thôi."

      "Tớ biết nhưng tớ—"

     "Cậu có thể ít nhất nhảy với tớ một điệu trước khi đi không?"

     Khi cậu nói xong, Marinette xoay người lại nhìn cậu. Mặt cậu đỏ ửng như một trái cà chua chín. Marinette cắn môi và ngẫm nghĩ về lời mời.

     "Được, chỉ một điệu thôi đấy."

     Cậu gật đầu xấu hổ, sau đó cậu chìa tay ra. Có vẻ như cậu đang tránh ánh mắt của cô, nhưng Marinette quyết định lờ chuyện đó đi. Cậu dẫn cả hai ra sàn nhảy và một bài nhạc với tiết tấu chậm rãi bắt đầu vang lên. Họ vào vị trí của mình và đợi đến đúng thời điểm, họ bắt đầu khiêu vũ.

      Trong khi họ khiêu vũ đầy ngượng ngùng, Marinette nhìn qua vai Nathanael để tìm kiếm bóng dáng của Adrien. Cô không thể tìm thấy anh hay bộ trang phục của anh ở đâu cả. Cha của anh đã bắt anh rời đi rồi sao? Hay anh đang ở trong góc nào đó hôn hít ôm ấp Chloe? Chỉ thoáng nghĩ đến đó cô đã muốn đấm vào tường một cú.

      "Marinette", Nathanael nói, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ của mình và cô dồn sự chú ý lên cậu. "Tớ muốn cảm ơn cậu."

       "Cảm ơn chuyện gì?"

      Cậu im lặng một lúc rồi mới trả lời. "Cậu đã luôn đối xử tốt với tớ và tớ biết tớ sẽ chẳng có người bạn nào nếu cậu không ở đây với tớ. Cậu thật sự là vị cứu tinh của tớ."

     Cô trao cho cậu một nụ cười dịu dàng. "Đó là điều nhỏ nhất mà tớ có thể làm. Ý tớ là, có bao nhiêu người có thể giúp cậu chỉnh lại hai cái tai cáo đó chứ?" Cô búng nhẹ chúng một cái và Nathan đỏ mặt.

    "Ừm, t-tớ nghĩ thế."

     Hai người tiếp tục khiêu vũ. Và không nghi ngờ gì nhiều, bầu không khí ngượng ngùng giữa họ bị kéo căng đến hết cỡ. Bỗng một thứ gì đó vụt qua khoé mắt Marinette. Cô quay người lại và nhìn thấy một bóng hình màu đen bên ngoài cửa sổ. Cô cau mày, định nói về thứ mình thấy với Nathanael nhưng nhạc đã kết thúc. Cậu buông cô ra và lùi lại, một tay gãi phía sau gáy của mình.

    "Cảm ơn vì đã nhảy với tớ..."

    "Ừm, không có gì" cô đáp lại ngay tắp lự. "Bây giờ, ừm, nếu được, tớ sẽ đi kiểm tra—ý tớ là, đi nghỉ." Cô cúi đầu và chạy mất dạng. Cô hướng về phía cửa, và khi cô đã ra ngoài hành lang trắng tinh trống trải, cô nhìn xung quanh. Ngọn đèn chùm treo phía trên phát ra ánh sáng khắp nơi. Ánh đèn phản chiếu cánh cửa sổ cao đến tận trần nhà. Dán sát mặt vào cửa sổ, Marinette nhìn ra ngoài.

      Bóng hình màu đen ấy đã biến mất.
======================================

Ngày 11 tháng 6 năm 2019
[Ký tên]
Fuya

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net