orange flavor; [Rein.]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pairing: Marinette × Chat Noir (?)
Warning: Out of character.

___

Marinette Dupain-Cheng thở hắt ra.

Hôm nay em đã có một tuần mệt mỏi. Đám công việc ở trường càng ngày càng trở nên hỗn độn, và Hawk Moth xem chừng đã tỏ ra hiểm độc hơn vào dạo gần đây khi hắn liên tục akumatize nhiều người và ban cho họ những năng lực khó nhằn. Marinette luôn phải xoay mòng mòng theo suy nghĩ của Hawk Moth, hoặc ít ra em cố gò ép mình làm thế, bên cạnh việc tránh để bản thân phát rồ lên trước những trò đùa nhạt nhẽo mọi khi từ Chat Noir.

Ôi Chat Noir, em thở ra tiếng nữa, dài thượt và não nề. Cái tên mèo lúc nào cũng nhăm nhe trêu ghẹo bên tai Ladybug, dù cô nàng (là em) đã cố giải thích với anh ta về tình hình khó chịu của những buổi tuần tra trước đó, nhưng có vẻ anh ta đã không để lọt tai một từ nào. Anh ta đúng là một người cộng sự tốt song lại là một kẻ để kể lể tệ hại. À, không hẳn. Anh ta rất giỏi lắng nghe: Vào khắc màn đêm trùm kín lấy kinh đô ánh sáng, ngồi cạnh em tại nơi ban công này tâm tình chuyện yêu đương. Ôi Chat Noir, em lắc đầu, giá như anh chịu dùng khả năng đó trong chiến đấu thì tốt.

Marinette Dupain-Cheng nhìn lên trời. Giờ này đã quá xế chiều, hoàng hôn đang từ từ kéo xuống hạ màn cho một ngày sắp lụi. Đáng ra giờ này em phải ngồi vào bàn học, nhưng do cái tính cẩn thận và lo lắng quá mức mà em đã hoàn thành hết công việc cho ba ngày sau. Nên hiện tại em rất rảnh. Paris thì yên bình, còn em thì không có tâm trạng để đi tuần tra như mọi hôm. Em chủ quan và biếng nhác tự thưởng cho mình một ngày nghỉ, với dòng suy tư đến vô tận ăn kèm với chút macaron mới nướng.

"Đến tối anh ta thể nào cũng sẽ đòi ít bánh cho mà xem.", em thầm nhủ. Và em chạy xuống nhà bưng một khay bánh lớn lên, nói dối bố mẹ là em học khuya rất đói. Bố mẹ em tin ngay, họ nghĩ con gái họ đêm nào cũng phải làm bài muộn. Họ đâu có ngờ rằng số bánh ấy đều sẽ chui vào dạ dày của một con mèo đen cỡ bự đi lạc có chủ đích.

Vươn tay mở nắp cửa sập, đánh mắt ra ngoài ban công, em ngạc nhiên rên lên một tiếng nho nhỏ khi nhìn thấy bóng Chat Noir đang ngồi vắt vẻo trên lan can. "Giờ mới có sáu giờ chiều.", em nhẩm trong đầu rồi cất tiếng thật nhẹ.

"Chat."

Marinette để ý thấy đôi tai mèo bằng da thuộc hình như hơi cựa quậy, cùng chiếc đuôi bằng thắt lưng rung lên khe khẽ. Chat Noir ngoảnh mặt lại, và Marinette thực sự hốt hoảng: Chat Noir đang khóc.

Kí ức ám ảnh về một màu trắng lướt qua tâm trí Marinette, giáng vào đầu em một cú đau nhói. Em vội đặt khay bánh xuống, chạy thật nhanh ôm cậu mèo từ đằng sau. Áp tai vào tấm lưng ấy, em nghe thấy từng tiếng nấc ghìm trong cổ họng, tiếng tim đập ghìm trong lồng ngực, và tiếng lòng của anh ghìm lại chẳng thể cất thành lời.

"Anh sao vậy, Chaton?"

Một khoảng thật lâu. Lâu đến mức em có thể thấy tấm rèm nhung đỏ đã kéo xuống quá nửa, còn mặt trời bị nhốt trọn dưới chân tháp Eiffel phía xa kia. Chat Noir cứ ngồi đó, nước mắt ngắn dài, chẳng nói chẳng rằng, mặc cho công chúa của anh càng lúc càng siết chặt vòng tay, và sự kiên nhẫn giống như dây kéo rèm tưởng chừng như sắp đứt.

"Em có thấy trời sắp mưa không?"

Chat Noir cuối cùng cũng buông được một câu. Không hiểu, Marinette Dupain-Cheng không hiểu, song vẫn thì thầm hỏi lại: "Anh nói gì?"

"Sắp sửa mưa rồi nhỉ?", Chat Noir động người rời khỏi cái ôm của Marinette. Anh nhảy xuống khỏi thành lan can, tựa lưng vào ban công, để mắt anh nhìn thẳng vào Marinette và để tấm rèm hoàng hôn lơ lửng trên đầu.

Marinette nhìn lên trời một lần nữa. Em thấy mấy đám mây đen ù ù kéo tới, thoáng chốc đã giăng đầy trên mái tóc vàng óng của Chat. Em thấy đôi con ngươi của anh dường như cũng phủ đầy những mây mưa, cả em, cả Ladybug, chưa từng thấy bộ dạng sũng nước của anh ta từ trước đến nay, khi mà anh luôn tỏ ra mình là con người mạnh mẽ. Xoáy sâu vào màu lục xám, em chợt nhận ra anh cũng đã phải gồng gánh quá nhiều, nặng trĩu thứ áp lực vô hình em chưa từng biết tới. Em thẫn thờ. Phát hiện muộn màng quá.

"Không, đã mưa rồi.", Marinette lắc đầu.

Chat Noir lặng thinh làm em cảm thấy bối rối. Thế rồi, một, hai, rồi cả ngàn tiếng lách tách đuổi theo bọn em, thoáng chốc đã chạm vào cậu mèo. Vai, lưng, rồi tóc, dù em có kéo như thế nào, Chat Noir vẫn tự dầm bản thân đến ướt nhẹp. Màn mưa và màn trời chồng lên nhau, gộp lại làm một, tạo thành cái chất màu đặc quánh như máu như thịt; những hạt nước đục ngầu chảy giọt, pha loãng chất màu ấy ra rồi phết kín cả Paris. Một cảnh tượng thê lương.

"Serein..."

Marinette thốt lên. Em đọc được từ này trong một cuốn sách, nhưng chưa bao giờ em thấy ngoài đời thực. Khung cảnh buồn bã gấp vạn lần những gì em tưởng tượng, nhất là khi lù lù trước mặt em là một bức tượng được đúc bởi đau thương. Chat Noir giũ người khỏi làn nước, xoay mình đứng kế bên cạnh em trên lan can, đăm đăm hướng mắt lên một vị trí vô định, nói như với chính mình.

"Em có biết giữa biển và trời là gì không?"

"Giữa biển và trời là mưa. Hơi nước bốc lên từ đó, ngưng đọng lại trên trời rồi đổ lại xuống biển. Một vòng tuần hoàn vô tận. Em không thể ngăn cản điều ấy xảy ra, bởi em không thể xen chân vào quyết định của Chúa. Dù muốn, nhưng em không thể. Em chỉ biết thầm lặng ngắm mưa tuôn."

"Tôi cũng vậy, công chúa ạ. Và nàng ấy cũng vậy. Nàng là ánh nắng, tôi cũng có biển và trời. Nàng chiếu vào tâm hồn tôi, vậy là hơi nước bốc lên, cột lại thành mưa, và rơi xuống. Bao nhiêu bí mật chất chứa trong lòng, chỉ cần nàng nhìn tôi một khắc cũng đủ làm trái tim này ấm lên, suy nghĩ viển vông gặp sự thật phũ phàng thì tan ra thành trăn trở.", Chat Noir vẫn tiếp tục. "Nhưng mặt trời duy trì sự sống. Thiếu nàng, tôi sẽ không còn là chính tôi. Em hiểu mà. Vậy nên khi màn đêm đến, mặt trời đi ngủ mất, tôi luôn tìm em như liều thuốc an ủi, tống hết mọi bộn bề ra nhiều nhất có thể, để không có gì bốc lên được nữa. Nhưng công chúa ơi, tôi thấy rồi.", Chat kêu, cao giọng xót xa. "Rằng kể cả khi mặt trời lặn, mưa vẫn rơi mãi như thế. Vì nó đã tích tụ đủ nhiều rồi."

Marinette im lặng nghe Chat độc thoại. Em chưa bao giờ nghĩ Chat sẽ giãi bày lòng mình theo cách như thế này. Em hiểu tại sao Chat luôn tìm tới em, nhưng đây là lần đầu tiên em nghe chính miệng Chat giải thích. Rằng có lẽ em cũng giống thế, biển và trời. Adrien là ánh nắng của em. Và rồi nếu không có Chat, em nghĩ bản thân sẽ không thể trụ nổi dưới những cơn mưa nữa.

Ngày hạ màn, tấm rèm cũng kéo sát kịch. Vào khoảnh khắc tưởng chừng như cuối cùng của hoàng hôn, Chat Noir quay sang nhìn Marinette, đưa tay chạm khẽ lên mái tóc em, nói vu vơ mà làm em in sâu cả đời.

"Đôi mắt gợn sóng dập dìu như biển. Làn tóc xanh mềm mại tựa bầu trời. Em giống hệt nàng ấy, Marinette ạ. Em giống hệt Ladybug của tôi."



(111021)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net