[TƯỜNG LÂM] KHÔNG BIẾT THÌ HỎI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* tên khác: Bẫy ngàn tầng của Nghiêm tổng.
BGM: Tớ thích cậu - TNT Thời Đại Thiếu Niên Đoàn
Tổng tài Nghiêm x Phóng viên Hạ
* tác giả: cuộc sống ngày thường điên rồ của thỏ tai mềm Azusa /软耳兔梓的发疯日常
link gốc:
https://yzx1024.lofter.com/post/31043121_1cca9e25d
dịch: Đẩu

ngọt.

☑️BẢN DỊCH ĐÃ ĐƯỢC SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ!

Vui lòng không re-up, không chỉnh sửa,...
Không đảm bảo dịch đúng 100%
Không áp dụng lên người thật
Cảm ơn vì đã đọc!

Truyện chỉ được up trên Wattpad @beidou7xing và Wordpress của blog.


________

01.

Hôm nay Hạ Tuấn Lâm lại phải cùng một đồng nghiệp khác gấp rút đi đoạn đường 1 giờ đồng hồ đến trung tâm thành phố phỏng vấn Nghiêm Hạo Tường, người có giá trị hơn trăm triệu kia. Đồng nghiệp cũng đi phỏng vấn đếm không xuể, cậu mang theo một chiếc túi vải có in logo xấu xí do công ty phát, nhưng mà may mắn thay, cậu trông cũng đẹp trai, đeo kính gọng vàng, mặc một chiếc áo sơ mi trắng sữa đơn giản, trông cậu khá nho nhã.

Trong túi vải có một chiếc bút rollerball và một quyển vở, để nhìn không ra nó rẻ tiền, cậu đặc biệt mua vở và bút rollerball mới, bút rollerball không bán riêng, hơn nữa đều là các nhãn hàng bên nước ngoài, tốn mất gần trăm tệ của cậu. Hạ Tuấn Lâm cậu không tin đồ dùng mà mấy đứa nhỏ bây giờ hay dùng lại đắt như vậy, quá xa xỉ mà!

Hạ Tuấn Lâm có chút đau lòng, tiền lương mỗi tháng cũng chỉ khoảng 4000 tệ, còn chưa được trả đây này, vì điều này, cậu cảm thấy vô cùng, vô cùng đau lòng. Cậu chọn vị trí ở rìa hàng ghế cuối cùng nhưng đồng nghiệp lại chê chỗ đó quá hẻo lánh nên đã kéo cậu lên hàng đầu tiên ngồi.

Tiếng "tách, tách" vang lên, ánh sáng lóa mắt khiến Hạ Tuấn Lâm không thể không híp mắt lại, đồng nghiệp đưa cho cậu một tờ giấy, chữ đen chi chít trên trang giấy trắng, Hạ Tuấn Lâm thấy hơi kì quái:

"Cái gì đây?"

"Câu hỏi lát nữa cần hỏi Nghiêm tổng."

Đồng nghiệp nói.

"Ông chủ mới sửa lại ấy, mấy câu hỏi kia của cậu tầm thường quá, bản mới sửa này mới bùng nổ này!"

Đồng nghiệp vô cùng đả động lòng người nói.

Hạ Tuấn Lâm còn chưa kịp nhìn thì một trận kinh hô vang lên, Nghiêm Hạo Tường mặc bộ vest cao cấp được đặt riêng bước lên bục, Hạ Tuấn Lâm cất bản thảo lại, ngẩng đầu nhìn về phía người đó. Người đó vừa hay cũng đang nhìn cậu, đôi mắt to thâm tình nhìn chằm chằm khiến hai chân cậu mềm oặt như sắp bị hổ ăn thịt, cậu phản ứng lại liền liếc mắt sang chỗ khác, khóa chặt lấy thư kí bên cạnh Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường thuận theo ánh mắt của Hạ Tuấn Lâm nhìn sang, đồng tử anh tối đi vài phần, giơ tay ra hiệu cho thư kí rời đi. Nghiêm Hạo Tường diễn thuyết về sản phẩm mới rất đặc sắc, tất cả phóng viên đều không ngừng ghi chép lại, mắt cũng không chớp lấy một cái. Hạ Tuấn Lâm ngày thường rất cẩn trọng nhưng hôm nay lại bắt đầu ngủ gật, cầm trên tay một cuốn sổ đỏ ròng, bút rollerball quệt trên trang giấy dày cộp vẽ ra một đường cong nguệch ngoạc.

"Hạ Tuấn Lâm, cậu điên rồi?"

Đồng nghiệp khẽ đấy Hạ Tuấn Lâm đang gật gù kia.

Hạ Tuấn Lâm như tỉnh khỏi cơn mê, hai mắt cậu mơ màng nhìn đồng nghiệp, một hai giây sau mới phản ứng lại bản thân đang làm gì, cậu dụi mắt, ngại ngùng cười. Cậu gãi đầu, tượng trưng viết một câu:

"Bài diễn thuyết của Nghiêm Hạo Tường rất đặc sắc."

Thực ra một câu cậu cũng chẳng nghe, muốn trách thì phải trách tối qua lại thức khuya rồi.

Phần tiếp theo là mục các phóng viên đặt câu hỏi, Hạ Tuấn Lâm không nhanh không chậm lấy bản thảo ra, đợi đại tổng tài trên bục gọi tên.

Hạ Tuấn Lâm vẫn chưa đọc câu hỏi, vừa muốn nước đến chân mới nhảy rồi đọc qua câu hỏi một chút thì người kia gọi tên, xuất phát từ sự chuyên nghiệp, cậu điềm tĩnh đứng dậy, hắng giọng, dõng dạc đọc câu hỏi:

"Nghe nói Nghiêm tổng đã bí mật kết hôn vài năm... đối với... a, câu hỏi gì thế này?... kì kì quái quái."

Cậu nói, giọng đột nhiên nhỏ lại, đổi câu hỏi khác:

"Nghe nói Nghiêm phu nhân đã sinh cho ngài..."

Không phải, đổi câu khác:

"Nghiêm tổng ngài có phải từng nghĩ sẽ sinh thêm..."

Câu hỏi của Hạ Tuấn Lâm dấy lên một tràng chấn động, những câu hỏi này đều là họ muốn nhưng không dám hỏi, như này tốt rồi, để Hạ Tuấn Lâm chọc thủng lớp cửa giấy, mồm năm miệng mười từ sau lưng Hạ Tuấn Lâm ập đến.

Nghiêm Hạo Tường nhìn cậu, nụ cười không rõ tư vị, anh khoanh tay, giọng nghe không ra đang có tâm trạng gì:

"Thực sự muốn tôi trả lời sao?"

Hạ Tuấn Lâm vốn muốn nói là không cần nhưng những phóng viên khác sao có thể bỏ được quả dưa thế kỉ này? Trái tim bát quái cháy hừng hực, mắt họ đều đang phát sáng:

"Đúng đúng, trả lời chút đi, mọi người đều vô cùng tò mò."

"..."

Hạ Tuấn Lâm toát mồ hôi lạnh, cậu lau đi, nở một nụ cười thương nghiệp tiêu chuẩn, răng thỏ khiến cậu trông trẻ con vô cùng. Nghiêm Hạo Tường nhướng mày, giọng chuyển tone:

"Đúng là tôi đã kết hôn, nhưng mà vẫn chưa có con."

Hạ Tuấn Lâm "ha ha" hai tiếng, hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống ghế, ngốc nghếch không hoàn hồn, đồng tử mất đi ánh sáng thường ngày.

Cậu xong đời rồi.



02.

Chẳng dễ gì mà ngồi hết buổi, Hạ Tuấn Lâm chạy đi như thoát thân, nhưng vẫn bị thư ký của Nghiêm Hạo Tường cản lại, đồng nghiệp lo lắng Nghiêm Hạo Tường muốn gây khó dễ cho Hạ Tuấn Lâm, nhìn thấy biểu cảm xem cái chết nhẹ tựa lông hồng của cậu, vội vàng hòa giải.

Thư ký vẫn không bị lay động, dịu giọng mời Hạ Tuấn Lâm một lần nữa, đồng nghiệp nghe mà sợ đến rơi răng, ánh mắt thừ ra nhìn bóng lưng Hạ Tuấn Lâm dần dần biến mất.

Thấp thỏm mở cửa phòng làm việc của Nghiêm Hạo Tường ra, Nghiêm Hạo Tường đang khom người nhìn xe cộ không ngớt ngoài cửa sổ, Hạ Tuấn Lâm nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh hồi lâu mới hỏi:

"Tìm tôi có việc gì?"

Nghiêm Hạo Tường xoay người bước nhanh đến bên Hạ Tuấn Lâm, ánh mắt oán hận khóa chặt cậu, nhìn đến mức khiến Hạ Tuấn Lâm cậu thấy không được tự nhiên, cậu xoa tay nói:

"Nhìn em như vậy làm gì? Em còn chưa cằn nhằn anh đâu!"

"Anh làm sao?"

Âm lượng của Nghiêm Hạo Tường cũng to lên theo cậu.

"Không phải nói là không công khai rồi sao!"

Hạ Tuấn Lâm bực bội.

"Không phải em hỏi anh kết hôn chưa sao!"

Nghiêm Hạo Tường ủy khuất.

"Hỏi thì hỏi, anh lại trả lời thật luôn à!"

Hạ Tuấn Lâm khoanh tay nói, sau đó lại trợn mắt:

"Mọi ngày có thấy anh thành thực thế đâu. Để mấy fans tự dưng mà có của anh đào ra được thân phận của em thì biết sao hả, mắng em cũng chẳng sao, quan trọng là danh tiếng của công ty anh cũng sẽ chịu ảnh hưởng đấy, đâu phải anh không biết đâu!"

Nghiêm Hạo Tường đột nhiên bật cười, dang tay ra ôm chặt lấy Hạ Tuấn Lâm, ngón cái xoa gáy cậu:

"Lâm Lâm thấy xót anh?"

Hạ Tuấn Lâm vịt chết vẫn cứng mỏ:

"Ai xót anh, em xót chính em thôi, lúc đầu không nên kết hôn với anh."

"Đúng, anh cũng thấy xót bảo bối của anh."

Hạ Tuấn Lâm đẩy anh ra, phồng má trợn mắt, làm ra vẻ không dễ chọc:

"Đừng đánh trống lảng, anh không sợ hả?"

"Sợ gì chứ, anh cũng đâu có dựa dẫm gì họ đâu."

Nghiêm Hạo Tường khí phách đáp.

Nói thì là như vậy, tuy Nghiêm Hạo Tường không phải minh tinh nhưng rất hay xuất đầu lộ diện, nhan sắc lại đánh bại cả đống minh tinh vậy nên mới hút được một lượng fan khủng, mà thân phận của Hạ Tuấn Lâm so với Nghiêm Hạo Tường lại chênh lệch quá lớn, khoảng cách giữa các tầng lớp dễ bị xã hội châm chọc và ánh nhìn không hay của mọi người, công ty của Nghiêm Hạo Tường chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Trước đây luôn không thừa nhận, cho dù mọi người bên ngoài có đoán như thế nào đi chăng nữa cũng không có cách nào xác thực, nhưng giờ thừa nhận rồi, vậy những gì đào được về Nghiêm phu nhân trước kia rất có thể là thật.

"Tiền anh kiếm không phải để em tiêu hay sao?"

Nghiêm Hạo Tường gật gù đắc ý trêu.

"Nghiêm Hạo Tường!"

Hạ Tuấn Lâm cau mày vờ tức giận.


Bầu không khí dần trở nên nhẹ nhàng hơn, Hạ Tuấn Lâm được dỗ dành, Nghiêm Hạo Tường biết cậu vẫn còn lo lắng nên chuyển chủ đề, để chú thỏ con lương thiện trước mặt tạm thời quên đi phiền muộn.

"Vậy nên, chuyện sinh em bé ban nãy Lâm Lâm hỏi anh..."

Đôi mắt ngây thơ vô hại của Nghiêm Hạo Tường bắt lấy tầm mắt của Hạ Tuấn Lâm như thể anh muốn nhìn thấu người ta luôn vậy. Nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm đỏ mặt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, anh nói nốt câu vừa rồi chưa nói xong:

"Lâm Lâm muốn có em bé rồi sao?"

"Không hề, mấy câu hỏi đó không phải em muốn hỏi đâu..."

Hạ Tuấn Lâm lí nhí đáp, bởi vì quả thực không tự tin, đúng là câu hỏi từ miệng cậu mà ra mà...

Nghiêm Hạo Tường thấy cậu thật đáng yêu, khẽ cười một tiếng, giơ tay lên nhéo má cậu, đỏ ửng lại mềm mại vô cùng.

"Lâm Lâm cũng là bé cưng của anh."

* 宝宝 /bǎobǎo/: bên trên nói về con cái nên tôi dịch là em bé, bên dưới Tường nói với Lâm nên dịch là bé cưng héng~





Bí mật nho nhỏ:

A. Câu nói khi Thư ký mời Hạ Tuấn Lâm đi gặp Nghiêm Hạo Tường trước mặt đồng nghiệp: "Phu nhân, chủ tịch tìm ngài, đừng làm khó tôi, ngài nói nếu như ngài không đi, ngài ấy sẽ đích thân mời, hậu quả ngài tự biết."

Đồng nghiệp: ???


B. Biểu hiện không thành thực của Nghiêm Hạo Tường: Anh chỉ hôn thôi, không thè lưỡi.

Tương tự như... ừm...!


C. Khi hôn Nghiêm Hạo Tường sẽ nhìn chằm chằm cậu, hai mắt dịu dàng tình cảm, lại không ảnh hưởng đến chuyện miệng đang làm, Hạ Tuấn Lâm lúc nào cũng bị hôn đến hai chân mềm nhũn.


D. Câu hỏi bị sửa trước khi phỏng vấn kia thực ra là do Nghiêm Hạo Tường liên hệ với ông chủ của Hạ Tuấn Lâm mà ra.

Không công khai thật ấm ức, không thể quang minh chính đại nắm tay lúc dạo phố, như đang vụng trộm vậy.

Không sinh em bé cũng rất ấm ức, không thể tiếp xúc trực tiếp với Lâm Lâm.


E. Nguyên nhân Hạ Tuấn Lâm buồn ngủ là vì tối hôm trước Nghiêm Hạo Tường đã kéo cậu làm những chuyện XX, đã nói là sáng mai cậu phải đi làm nhưng vẫn không nghe lời.

Tỉnh dậy thì Nghiêm Hạo Tường đã chạy đến công ty từ đời nào rồi, cậu không kịp cằn nhằn anh mấy câu.

Nhà bếp với phòng tắm bừa bộn chết đi được, cũng không tiện gọi dì tới dọn, chỉ đành tự mình chăm chỉ lau dọn thôi.

Nghiêm Hạo Tường thật quá xấu xa mà!



END.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net