Nhóm 1: Judas Kiss ( chap 3 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 3

Đến lúc này Eden không thể tự lừa chính mình được nữa, không có con người nào có thể tạo ra thứ đó. Cậu biết mình sẽ làm gì. Câu hỏi đã giằng xé hắng bao nhiêu năm nay, có thể bây giờ chính là thời khắc của sự thật.
Eden lấy giọng rồi lên tiếng hỏi, trong giọng nói chứa đựng một chút vội vã. Cậu đang thèm muốn sự thật "Judas, người có thể trả lời tất cả những câu hỏi trên thế gian chứ?" Eden nói nhưng Blaine có lại linh cảm không lành. Tựa như thần chết cũng đang đứng trong căn phòng này và tham gia trò chơi với bọn họ, chờ đợi. Miếng cơ di chuyển đến từ "Yes".

Eden hỏi ngay: "Người có thể nói cho tôi biết ai là người đã lái chiếc xe đâm vào mẹ tôi được chứ?"

Blaine giật mình. Cô hoảng hốt, muốn hất đổ bàn cầu cơ nhưng không tài nào cử động nổi. Nếu sự thật bị lộ ra ngoài thì sự nghiệp của cô sẽ tiêu tan vỉnh viễn thì cuộc đời Blaine sẽ chấm dứt tại đó. Cô cắn răng nghĩ cách.Khoan đã, cô là người ghi chép cơ mà. Cô có thể nói dối, có thể che đậy sự thật, chôn vùi tội lỗi xuống sâu dưới ngôi mộ quá khứ. Phải, cô sẽ làm thế.
Miếng cơ dừng lại rồi Eden nhìn cô "Thế nào? Linh hồn đó đã nói gì?"

"Blaine..." Từ đó tự động bay vụt khỏi miệng cô không kiểm soát. Gì thế này? Sao cô lại không thể nói dối được?
Không, không thể nào, chắc chắn là có nhầm lẩn! Cô muốn đính chính lại, nhưng lại không thể nói gì nữa. Hai môi dính chặt vào nhau, Blaine càng cố gắng thì lại càng đau đớn. Cô nhìn mọi người, nước mắt mặn chát trào ra. Con ngươi của cô khẽ run rẩy, sự im lặng kinh hoàng bao trùm lên lên căn phòng. Rốt cuộc sự thật, cũng đã được hé lộ.

" Blaine! Những gì linh hồn kia nói đều không phải sự thật đúng không?! "

" Tao... " Blaine cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Eden. Đầu óc cô rối bời, hoàn toàn không biết nên trả lời câu hỏi của thằng bạn như thế nào. Hàng đống các suy nghĩ chồng chéo lên nhau, nửa khuyên cô nên thú tội, nửa kêu cô đừng nhận lỗi. Nếu quyết định sai, cuộc đời của cô ắt sẽ đi vào ngõ cụt.

Eden bắt đầu nóng máu, cậu không kiềm chế được mà buông câu chửi thề "Chết tiệt, Blaine! Mau nói gì đi, nói ngay đi! Không phải mày đúng không?"

Cổ họng Blaine khô khốc, giờ đây từng câu chữ đều nghẹn ứ nơi đầu lưỡi, cô không thể nói cũng không muốn nói. Ánh mắt Blaine thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa, sấm chớp giật đùng đoàng như thể tố cáo tội ác cô đã gây ra, gió trời rít gào phẫn nộ như muốn bổ đôi trí não của cô.

Cô là kẻ giết người.

Cô đã tông chết mẹ Eden.

Cô đáng bị bắt!

Cô cần phải chuộc tội!

Cô cần phải chết!

" Không!!" Blaine uất ức gào lên. Cô điên cuồng bởi những lời cáo buộc của chính bản thân mình.

" Vậy tại sao linh hồn lại nói mày là thủ phạm?! Blaine, vậy là sao? Trả lời tao đi, Blaine! " Eden theo đà phẫn nộ, cậu gầm lên và đưa tay nắm chặt hai vai của Blaine khiến cô đau nhói. Eden lắc mạnh vai cô, kích động hỏi một tràng:

" Nếu không phải mày thì ai? Ai đã giết mẹ tao? Là ai? Khốn khiếp! Là ai hả Blaine? Nếu không phải mày thì là ai, Blain?" Cơ thể Blaine mềm nhũn dưới lực đẩy của Eden, từng thớ thịt gào thét trong đau đớn, thần trí cô không còn tỉnh táo mà đang bị bao vây bởi những câu hỏi của Eden và bởi những lời lẽ cay đắng của chính bản thân mình.

Cô là sát nhân!

Là kẻ giết người!

Mẹ của Eden, chết tươi dưới bánh xe của cô!

Blaine phải đi tù!

Blaine phải bị tử hình!

Không, không thể như vậy được! Cô không muốn bị bắt, cô còn muốn sống và muốn được ở bên Drew. Cô sẽ không thú tội, cô sẽ không vào nhà giam. Đây là cuộc đời của cô, với những đêm tiệc tùng, với những món ăn béo ngậy, với những cái hôn ướt át, với hương vị của tự do. Cô phải bảo vệ chúng! Eden sẽ không biết gì hết, và những người khác cũng vậy.

"Tao không làm gì sai! Tao không giết mẹ mày!" Blaine quắc mắt nhìn Eden, giằng mạnh hai vai ra khỏi sự kìm hãm của thằng bạn. Cô thở dốc, hằm hè nhìn Eden như một lời cảnh báo đừng động vào cô.

Hai mắt Eden long sòng sọc. Hắn điên. Hắn thực sự rất điên. "Con khốn nạn này! Mày không giết mẹ tao, chẳng lẽ bà tự sát? Nói mau,là mày phải không? Có phải mày không đồ hả chết tiệt! "

"Không phải tao! Khốn kiếp, Eden mày điếc à? Tao đã nói không phải tao rồi mà!! " Mặc kệ những lời chống chế của cô, Eden gần như lao vào xé xác Blaine, may thay Drew kịp vồ tới và ngăn cản và bảo vệ bạn gái.

Drew cáu. Thằng quỷ này đang nghĩ gì vậy? Chứng cứ còn chưa thấy đâu, sao có thể vội vàng sửng cồ lên với Blaine như thế? Drew chau mày nạt Eden: "Mày làm sao vậy? Tin một linh hồn lạ lẫm hơn cả đứa bạn mày thân gần chục năm sao? "

" Mặc kệ tao! Vậy mày có chắc là không phải con Blaine không?! " Drew điếng người trước câu hỏi của thằng bạn, hắn hơi bối rối nhìn bạn gái. Thực sự, Drew không hề biết gì về chuyện này, hắn không dám chắc rằng Blaine vô tội. Dù tối hôm mẹ Eden chết hai người vẫn thân mật với nhau, duy chỉ có lúc đầu sắc mặt Blaine hơi lạ. Từ từ đã.... không lẽ.... không lẽ Blaine....

Drew lắc đầu. Chắc chắn không thể có chuyện đó được, Blaine của cậu vốn trầm tính, suy nghĩ kín đáo và cô ấy sẽ không bao giờ gây ra những chuyện động trời như vậy. Tâm trí Drew không ngừng thuyết phục cậu về sự vô tội của Blaine, nhưng cậu vẫn hơi phân vân... Không, Blaine là bạn gái cậu và cậu cần phải đứng ra bảo vệ cô.

"Dừng lại đi. Tối hôm ấy, bọn tao ở cùng nhau, không thể có chuyện cô ấy giết mẹ mày. Có tao làm chứng." Dứt lời, Drew buông Eden ra, từ tốn khuyên nhủ: "Eden, bình tĩnh lại. Hãy bình tĩnh, đây có thể là trò lừa của những linh hồn. Mày cần phải tỉnh táo, Eden. "

Eden nghe vậy, hơi thở cũng dần bình thường trở lại, ánh mắt hắn dịu đi phần nào. Drew nói đúng. Hắn phải kiên nhẫn, không được để bị lừa. Trò chơi chỉ mới bắt đầu, hắn không thể tuỳ tiện gán tội cho ai đó chỉ vì một lời nói vô căn cứ.

"Tao sẽ hỏi lại nó, Drew mày ghi chép đi."

Trong căn phòng mập mờ sắc tối mong manh, thời gian tựa như ngưng đọng lại, từng tiếng tíc tắc vang lên như muốn kéo dài sự căng thẳng đang dần ăn mòn tâm trí bọn họ, chỉ còn lại tiếng xột xoạt của bút chì trên trang giấy. Drew tập trung nhìn con cơ đang di chuyển trên bảng gỗ, bàn tay cầm bút chì cũng nắm chặt hơn theo từng chữ cái. Cho đến khi con cơ dừng lại, cũng là lúc cây bút trong tay hắn răng rắc gãy.

Chết tiệt, vẫn là Blaine!

"Nó đã nói gì vậy, Drew?" Eden mở mắt, lại chứng kiến vẻ mặt Drew vặn vẹo đến khó hiểu. Anh đành rướn người lên nhìn dòng chữ trên trang giấy, ngay lập tức cau mày.

"Vẫn là Blaine sao?" Skyllar ngập ngừng lên tiếng, lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của Drew.

"Lần này để tao hỏi đi, cứ hỏi mãi về vấn đề này chỉ khiến sự việc tệ hơn thôi." Cho dù không cam lòng, Eden vẫn đứng dậy nhường chỗ cho Drew. Cẩn trọng nhắm mắt, hắn cất tiếng hỏi: "Liệu tôi và Blaine sẽ hạnh phúc chứ?"

Trong bóng tối, con cơ vô tri chậm rãi di chuyển về phía bên phải - "Không".

"Tại sao?" Nhẫn nhịn cơn phẫn nộ, tựa như đang bị trêu đùa như một con rối, Drew cắn răng hỏi lại. Lần này con cơ di chuyển rất nhanh, lên trái lại xuống phải, chạy ngang lại lướt dọc, cho đến khi nó dừng lại thì Eden mới chậm rãi lên tiếng: "Hắn chỉ nói độc nhất hai chữ phản bội..."

"Cái gì?!" Drew bực tức đập mạnh bàn, khiến mọi người xung quanh giật nảy mình. Rượu đổ lênh láng, sắc đỏ thẫm nhuốm dần từng khe gỗ, tong tỏng nhỏ giọt xuống sàn nhà. Hắn không hiểu ý con quỷ, lại còn có linh cảm xấu về điều này, càng không nghĩ mình muốn tiếp tục hỏi. Nhưng cái tính tò mò cứ thôi thúc hắn, tựa như con ong mật vo ve bên tai, mà hắn cũng từ lúc nào đã lại đặt tay lên con cơ.

"Tại sao?" Hắn lặp lại, hai câu chữ thật đơn giản, nhưng lại chẳng thể nói lên hết nỗi lo âu nghi hoặc cùng màn đêm rối như tơ vò. Hắn còn muốn hỏi thêm rất nhiều, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể bật ra hai chữ kia. Như không đợi hắn kịp hỏi thêm, con cơ đã bắt đầu di chuyển.

Lần này lại đánh vần bốn chữ "E-d-e-n"

"Không phải!" Blaine bỗng dưng nhảy dưng lên, hô hấp không ổn định mà ngực phập phồng. Bàn tay cô nắm chặt lấy khăn trải bàn rồi vò nó nhăn nhúm, méo mó y hệt như biểu cảm của Drew hiện giờ.

"Em làm sao vậy?" Drew khó chịu với sự đột ngột của Blaine, nhưng trước khi hắn có thể làm gì thì con cơ đã lại tiếp tục di chuyển, chỉ độc nhất ba chữ "n-g-ủ".

"Tao đã bảo là không phải mà!" Blaine cơ hồ rít lên, cô gạt phăng chai rượu trên bàn, xoảng một cái phá vỡ sự tĩnh lặng ma quái. Nhưng trái ngược với Blaine, Drew lại im lặng nhìn những con từ tiếp tục xuất hiện: "hoảng loạn", "chạy" và "đâm".

Những con chữ chạy nhanh đến mức Drew nghĩ mình sắp phát điên, hình ảnh Blaine hốt hoảng lao vào vòng tay hắn đúng vào hôm mẹ Eden xảy ra chuyện chỉ càng khiến hắn rối rắm thêm. Sợi dây của lý trí mỏng manh là thế, trong giây phút hắn xâu chuỗi sự liên kết của các từ, thì nó đã triệt để đứt đoạn.

"Mày đã ngủ với nó sao chết tiệt! Có phải vì thế mà mày đã lái xe trong cơn hoảng loạn không, chẳng lẽ mày thực sự đã đâm chết mẹ nó? Khốn nạn, nói đi có phải vậy không?" Hắn gào lên, tâm trí hoảng loạn lại điên cuồng gặm cắn, giờ đây hắn chỉ muốn xé xác Blaine ra thành từng mảnh.

Hắn không chịu nổi sự phản bội.

" Drew... Tao..." Ánh mắt Blaine ánh lên tia khiếp sợ, cả người cô run rẩy nhìn bạn trai. Thật sao? Drew vừa hét lên với cô, cô chưa từng thấy hắn giận dữ như vậy. Drew nghi ngờ cô, hắn không thực sự tin cô. Hắn không yêu cô sao? Không, không thể như vậy được!

" Blaine, mau nói đi! Là mày đã đâm chết mẹ Eden đúng không?! " Drew đang buộc tội cô. Blaine sợ, cô muốn phủi hết trách nhiệm của mình. Cô không hề có tội! Là bà ta đi đứng không cẩn thận, là bà ta tự ý lao ra trước mũi xe cô. Không, cô vô tội, cô không giết ai cả, Drew phải tin cô!

" Drew, mày bình tĩnh lại. Tao... Không..."

" Gì chứ Blaine, bình tĩnh? Mày bắt tao bình tĩnh khi nhận ra bạn gái mình giết người! " Drew gầm lên. Hai mắt cậu ta hằm hè nhìn cô, con ngươi như muốn lao đến đục khoét mọi điều đen tối trong tâm hồn cô đem ra trước ánh sáng.

Blaine hoảng. Cô không biết mình phải làm gì, phải nói gì. Nếu bây giờ cô tiếp tục chối cãi, Drew sẽ điên tiết và điều đó chỉ gây thêm bất lợi. Trong trường hợp cô nhận tội, Drew sẽ rời bỏ cô, hắn sẽ tống cô vào tù. Eden và những người khác tiếp tục sỉ vả và nguyền rủa cô phải chết trong mục ruỗng bởi tội lỗi mà cô gây ra, cuộc đời cô sẽ chấm dứt.

" Blaine! Khai thật đi, thú tội đi!" Drew tiếp tục gào lên. Hắn lồng lộn như một con thú, hất đổ những cốc ca cao nguội ngắt trên bàn làm chúng rơi xuống, bắn tung toé lên sàn. Mấy đứa xung quanh vội vã co người, tránh bãi đổ vỡ với những mảnh thuỷ tinh sắc nhọn.

Blaine đưa tay lên bịt miệng, ngăn tiếng thét chực lao ra. Không. Không. Drew đang chèn ép cô, hắn đang bắt cô nói ra sự thật. Trông hắn khác xa ngày thường, hung dữ hơn, mất kiểm soát hơn, điều đó khiến Blaine sợ hãi. Cô liên tục lắc đầu chối bỏ sự thật, nước mắt cứ trào ra, ướt đẫm khuôn mặt khả ái đang trở nên biến dạng vì sợ. Không, cô không muốn đi tù, không muốn bị tử hình! Không, cuộc sống của cô! Không!

" Khốn kiếp! Blaine, mau mở mồm ra và thừa nhận đi! Mày đã đâm chết mẹ Eden và mày đã giết người!" Giây phút Drew giằng lấy tay cô, Blaine tin rằng cuộc đời của mình sắp kết thúc, cô không tha thiết đến chuyện bỏ trốn hay phủi tội nữa. Drew đã biết sự thật, mọi người đều biết sự thật, rằng cô đã tông chết mẹ Eden. Cô sẽ phải chuộc lỗi, cô sẽ chết và chết trong đau đớn và tủi nhục. Không ai có thể cứu rỗi cô, không ai cả.

Blaine ngẩn người, nức nở. Mọi âm thanh đều trượt qua tai cô, hoà vào không khí và vỡ vụn. Sai lầm của tuổi trẻ, giờ đây với cô sẽ không bao giờ có thể sửa chữa.

Blaine!

Blaine!

Blaine!

Thần trí Blaine có chút dao động bởi tiếng gọi dồn dập của Drew, nhưng cô chỉ mở hé môi, lắp bắp vài từ không trọn vẹn: 'Drew, tao... không...không..."

Dòng máu nóng hừng hực cuộn trào trong từng thớ thịt, gân xanh nổi lên trên bàn tay đã nắm chặt lại của Eden. Đôi mắt xanh dương vằn vện những tơ máu chằng chịt đan xen, nhìn chằm chằm Blaine như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Và cậu bắt đầu điên cuồng đập phá, miệng không ngừng chửi rủa, nhiếc móc Blaine: "Con khốn này, mày đã giết chết mẹ tao! Bà ấy không làm gì nên tội cả, mày... mày là đồ rắn độc. Hôm nay tao phải giết mày, con đàn bà khốn nạn!"

Dưới cái khung cảnh nửa sáng nửa tối đầy quỷ dị được tạo ra từ cây nến nhỏ trên chiếc bàn gỗ, Eden trong cơn loạn trí đã vô tình quơ phải một chai bia vẫn còn chưa cạy nắp, hắn nở một nụ cười man rợ rồi bước từng bước về phía Blaine.

Blaine bắt đầu cảm thấy lo sợ, thay vì lắp bắp những câu từ tối nghĩa khi không thấy Eden gào thét như một con thú hoang dại nữa. Lý trí nhắc nhở Blaine nên đứng dậy và chạy khỏi căn phòng này trước khi quá muộn, nhưng dường như có một thế lực bí ẩn nào đó đang kìm hãm đôi chân cô.

Tiếng gió rít đập bôm bốp lên cánh cửa sổ như báo hiệu cho sự ghé thăm của thần Hades, tiếng thì thầm đầy ma mị của loài quỷ khát máu hay tiếng giày gõ nhịp lộp cộp trên sàn nhà như xoắn lấy màng nhĩ của Blaine và vặn vẹo nó thành những hình thù méo mó.

"Choang" một tiếng, chiếc chai bia vỡ vụn sau cú đập mạnh vào đầu mà Eden giành cho Blaine. Blaine thét lên tiếng kêu kinh hoàng, lôi kéo sự chú ý của những người ngồi trong phòng đặt lên mình. Máu và bia tuôn xối xả, hoà lẫn vào nhau tạo nên một thứ chất lỏng nhầy nhụa, nhớp nháp chảy thành những vệt dài trên mặt sàn. Một mùi tanh nồng nặc bắt đầu len lỏi trong căn phòng, lấn át cả vẻ ngạc nhiên tột độ và sợ hãi của bọn người còn lại. Blaine đã chết, vì sự ngu ngốc, dại dột của cô và vì chính con quỷ đáng sợ của trò chơi ma quái kia.

Và kìa, đôi mắt của Blaine, đôi mắt nâu tuyệt đẹp ấy đang lăn ra khỏi hốc mắt và chúng đang chạy lông lốc trên sàn và dừng lại dưới đôi chân của Eden - kẻ sát nhân đang cảm thấy mãn nguyện khi được tự tay giết kẻ đã hại chết mẹ mình.

Cậu ngửa cổ lên cười đầy sảng khoái rồi đưa mắt ngắm nhìn chai bia đã vỡ quá nửa bằng sự mê đắm, chất giọng trầm đục vang lên: "Con ả đàn bà đó, con khốn kiếp đó, nó đã giết mẹ tao và nó đáng phải bị lửa Thánh thiêu rụi. Drew, đừng quá đau buồn ! Tiếc gì một ả gái lẳng lơ đã phản bội mày và lỡ cướp đi một sinh mạng quý giá! Ôi, thật đáng đời nó, con đàn bà ngốc xuẩn!

------------------------

BÀI LÀM THUỘC VỀ NHÓM 1.

CHỈ CÓ TRONG WATTPAD 50.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#wattpad50