17. The Breakup Story

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au's Wattpad: juwee0309
Link fic gốc: https://bom.so/HR3nmZ


A/N
Heyy toàn bộ chương này kể lại câu chuyện chia tay của VegasPete.

-Joey

The Breakup Story

.

Một tuần sau tai nạn với Korn

"Vegas, cứ để em nói hết những gì em đã làm với Khun Kinn."

"Không, để anh. Anh sẽ để anh ta nghe đoạn ghi âm, Pete và anh ấy sẽ hiểu mọi thứ. Anh đã ghi âm từ đầu đến cuối."

"Không, Vegas để em đi. Để em làm đi! Tội lỗi đang nuốt chửng em rồi."

"Và để em chết? Pete, cứ nói cho họ biết những gì Korn đã làm hoặc là không nói gì với họ cả như em và Tankhun đã thỏa thuận!"

"Khun Nủ đã gánh tội cho em! Cậu ấy bảo tất cả mọi người là mình làm trong khi không phải! Bây giờ cậu ấy bị Khun Kinn nhốt trong phòng trong một tuần. Anh biết Khun Nủ làm điều đó vì cậu ấy không muốn các em trai mình biết ba họ là người xấu và bởi vì cậu ấy muốn bảo vệ em! Em không biết phải làm gì. Em không muốn phải thấy tội lỗi thế này cả đời!"

"Em không thể đến đó! Nếu em nói không đầu không đuôi, họ chắc chắn sẽ giết em, Pete và anh không cho phép điều đó xảy ra. Anh thà tự kết liễu mình hơn là nhìn em làm điều đó."

"Đừng có nói những thứ đó với em, Vegas! Sao anh dám để em nghe thấy anh nói anh muốn tự giết chết mình. Ngay cả chỉ là nói đùa. Anh có biết em đã hi sinh bao nhiêu để khiến anh được sống không." Tôi nói và thấy đôi mắt Vegas chuyển từ giận dữ sang đau buồn.

"Pete, em có đổ lỗi cho anh không?" Anh nói, một biểu cảm buồn trên gương mặt.

Không.

"Em không biết, Vegas. Làm ơn để em một mình." Tôi nói với anh. Tôi thấy tệ nhưng tôi không thể kiểm soát từ ngữ của mình.

Tôi không đổ lỗi cho anh. Tôi thật sự không nhưng tôi không bày tỏ cảm xúc của mình được. Có quá nhiều cảm xúc trong lòng tôi cùng một lúc.

Tôi thấy tội lỗi và có lỗi. Tôi không nên đến đó. Tôi không nên thuyết phục Vegas đến đó. Tôi nên chạy cùng anh ấy đến nơi nào đó mà gia tộc chính không thể tìm thấy chúng tôi.

"Hãy cứ đi ngủ đi, Vegas. Chúng ta làm được không?" Vegas gật đầu và kéo chăn trùm lên người cả hai. Anh hôn lên trán tôi và vòng tay bao bọc lấy tôi.

Tôi ngước nhìn mặt anh, khắc sâu vẻ đẹp ấy vào tâm trí mình. Vegas, xin lỗi. Em phải làm điều này. Tôi nghĩ mình có lẽ phải chết sau khi thú nhận rằng đó là tôi, người đã giết Khun Korn. Tôi biết Vegas sẽ đau nếu tôi chết. Tôi biết, nhưng tôi chỉ có thể hi vọng anh ấy sẽ yêu người khác và được ai đó yêu với một cuộc đời không thảm thương và phức tạp như khi với tôi. Tôi xin lỗi tôi phải đi khi tôi biết anh ấy yêu mình rất nhiều nhưng tôi đã quyết định rồi. Tôi đã giết một người từng mang lại rất nhiều điều tốt đẹp đến tôi, một gia đình đối xử rất tốt với tôi. Tôi chỉ có thể trả lại cho họ một thứ.

Cuộc đời của tôi.

Nếu đó là thứ họ muốn.

"Em yêu anh, yêu rất nhiều, Vegas. Rất rất nhiều." Tôi thầm thì vào tai anh.

"Pete, anh cũng yêu em. Hơn tất cả mọi thứ trên đời. Làm ơn. Làm ơn, đừng làm điều gì khiến anh phải mất đi em. Anh xin em." Anh trả lời tôi, tôi lau nước mắt của mình, cảm ơn bóng tối đã giấu đi nỗi buồn của tôi.

Tôi đợi anh ngủ và khi anh đã ngủ, tôi dời tay anh ra khỏi người, với lấy chìa khóa và xuống lầu.

Hai vệ sĩ nhìn thấy tôi khi tôi đi về phía cửa.

"Khun Pete, cậu đi đâu vậy ạ?" Một trong hai hỏi.

"Tôi đi uống một chút với bạn. Tôi sẽ về nhanh thôi."

"Cậu có cần chúng tôi đi cùng không ạ."

"Không, tôi sẽ ổn." Trước khi tôi đến được cánh cửa.

"Pete!" Tôi nghe tiếng Vegas và thấy anh chạy xuống lầu.

"Em chỉ đi uống một chút với Pol, Vegas. Em sẽ quay lại." Tôi nói dối.

"Để anh đi với em." Anh ấy nói.

"Không, anh vẫn đang mặc đồ ngủ và em đang đói." Tôi kéo cánh cửa lần nữa.

"Pete. Đợi. Anh biết em đang nói dối. Làm ơn. Cho anh 3 ngày thôi. Chỉ 3 ngày, Pete. Anh sẽ nghĩ cách." Vegas bào chữa.

"Vegas, em không biết anh đang nói về cái gì. Em thật sự chỉ đi uống."

"Pete, không! Anh không cho phép. Quay lại đây và đi ngủ trước." Anh ấy ra lệnh.

"Em không xin phép anh."

"Pete, một, hai---"

"Đếm đến một triệu thì em sẽ để ý."

"Pete! Pete! Ay, đừng để em ấy ra khỏi cửa. Trói em ấy lại nếu các người cần!"

Các vệ sĩ đàn áp tôi và bây giờ đang khóa cửa lại. Tôi kéo một trong số họ và vật người đó ra sàn. Một tên nữa cố gắng trói tôi và kết quả là như người đầu tiên. Không ai ngăn cản tôi được. Vegas bước lên và gọi nhiều vệ sĩ đến hơn. Tôi cứ chiến đấu với tất cả cho đến khi tôi kiệt sức bởi vì tôi đấu một mình với hơn 10 tên và vết đạn lưu lại trên cánh tay và vai tôi đang cản trở. Tình huống này khiến tôi nhớ đến những ngày mình bị Vegas bắt.

Không. Không phải, Pete. Vegas không còn là người như thế nữa. Không. Tôi cảm nhận được bàn tay mình đang bị còng lại và tôi không còn sức để đánh nhau hay quyết tâm đánh nhau nữa.

"Đưa em ấy vào phòng của chúng tôi."

"Anh nghĩ anh đang làm gì vậy?!" Tôi không thể ngăn mình gào lên khi chúng tôi về đến phòng.

"Pete, bình tĩnh, hãy cho anh một ít thời gian. Làm ơn đừng vội."

"Tại sao anh lại làm điều này với em nữa?" Tôi giơ hai cổ tay bị còng lên trước mặt anh.

"Anh xin lỗi, Pete. Anh sẽ thả em ra khi em đã bình tĩnh. Em biết anh không thể để em chết. Tin anh. Làm ơn." Hắn cầu xin tôi.

Phải, tôi tin tưởng anh. Tin anh bằng tất cả những gì mình có nhưng với những nỗi đau và tội lỗi đang bủa vây, tôi không muốn gì hơn cái chết. Tôi mong mình sẽ chết. Tôi chỉ muốn kết thúc nổi đau này.

"Để em đi, Vegas." Tôi lấy hết sức thốt lên.

"Pete, anh... làm ơn. Làm ơn..."

"ĐỂ TÔI ĐI! TÔI NÓI ĐỂ TÔI ĐI!" Tôi đứng dậy và đập cổ tay vào tường, vì không tìm thấy bất cứ vật nhọn nào để mở khóa.

"Dừng lại, Pete!" Anh lại gần để ngăn tôi lại nhưng tôi vẫn tiếp tục đập tay vào bất cứ chỗ nào cứng mà tôi với tới được.

"Pete, đừng như thế, cầu xin em." Anh đến bên tôi và ôm chặt lấy tôi để kiềm cánh tay tôi lại. "Đừng làm tổn thương bản thân." Anh thì thầm và tôi vẫn tiếp tục chuyển động điên cuồng, không bình tĩnh ngay cả khi được anh ôm chặt vào lòng.

Tôi thúc khuỷu tay vào anh để anh buông tôi ra.

"Ugh" Anh đã gây ra tiếng động gì đó khiến tôi phải quay lại nhìn. Tôi bất động khi nhìn thấy tôi đã thúc vào phần băng gạt ở bụng, nơi bị đạn bắn vào tối hôm đó.

Anh siết chặt vết thương trong đau đớn và máu vẫn không ngừng chảy, thấm ra chiếc áo phông trắng.

"Vegas." Tôi quỳ xuống trước mặt anh.

Anh tiếp tục nhăn mặt vì đau trong khi tôi lấy chiếc chìa khóa trong túi anh ra để mở còng. Tôi để bản thân tự do và đưa anh về giường.

"Vegas, em làm anh đau." Tôi bắt đầu khóc. Tôi thấy tội lỗi và thậm chí muốn chết hơn cả khi nãy.

"Anh ổn, Pete. Anh ổn." Anh cố gắng cam đoan với tôi nhưng tôi biết anh không ổn. Tôi vẫn nức nở. Tại sao tôi lại tổn thương tất cả mọi người? Khun Nủ bây giờ đang bị nhốt vì gánh tội thay tôi. Tôi biết cậu ấy chắc chắn sợ. Tôi được biết cậu ấy bị trói bởi dây thừng và tôi không muốn cậu phải chịu đựng lâu hơn nữa. Khi tôi cố gắng, tôi lại làm đau Vegas. Tôi chỉ muốn kết thúc tất cả nỗi đau này.

Tôi đứng dậy tìm sự giúp đỡ từ vệ sĩ ở bên ngoài.

"Em đi đâu?"

"Em sẽ bảo thuộc hạ giúp chúng ta gọi ai đó đến vệ sinh và xử lí vết thương của anh." Tôi nói với anh.

"Của em nữa." Anh nói và tôi nhận ra miếng gạt trên vai tôi cũng đang rỉ máu.

Tôi tiếp tục bước về phía cửa để gọi vệ sĩ nhưng một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.

Tôi chạy và mở cửa ban công, tôi bước lên, sẵn sàng nhảy xuống. Tôi sẽ kết thúc mọi thứ ở đây.

"Pete, dừng lại." Vegas đột nhiên ở ngay phía sau, nắm lấy vạt áo tôi. Tôi đẩy tay anh ra và tiếp tục nhảy. Anh lại nắm áo tôi lần nữa với tất cả sức lực và ép tôi vào tường.

"Pete, em nên biết. Em có thể nhảy xuống ngay lúc này nếu em cứ khăng khăng vì anh đang yếu nhưng em phải biết nếu em nhảy, anh sẽ nhảy theo ngay sau đó. Nếu em chết, anh cũng sẽ chết với em. Vậy nên nếu em muốn như vậy, tiếp tục đi và hãy nhảy cũng nhau. Anh sẽ gặp lại em ở địa ngục."

Ý tưởng Vegas sẽ chết khiến tôi yếu dần và ngồi thụp xuống sàn khóc lớn.

Tôi không biết làm thế nào cuối cùng chúng tôi lại nằm trên giường. Sự mệt mỏi kéo đến và tôi bị cuốn vào cơn say.

Tôi tỉnh dậy lúc gần trưa và tôi thấy Vegas ngồi nhìn mình không chớp mắt.

"Anh đã không ngủ." Tôi nói với anh.

"Anh có." Tôi biết anh chỉ nằm đó và thở thôi.

"Pete, đi hẹn hò với anh nhé." Quá bất ngờ. Tôi không muốn đi nhưng tôi nhìn vào mắt anh và tôi biết thâm tâm tôi bảo là không nên từ chối.

Chúng tôi đến nhà hàng và tôi cảm thấy không đúng. Tôi nuốt nhanh xuống khi nước mắt lại chực chờ chảy xuống từ khóe mắt.

"Vegas, em nghĩ chúng ta nên bắt đầu." Tôi nói.

"Em muốn ăn gì?" Anh hỏi, làm ngơ sự căng thẳng.

"Vegas làm ơn, em không nghĩ mối quan hệ của chúng ta sẽ còn điều gì tốt đẹp nữa. Có lẽ ta nên---" Chia tay.

"Chúng tôi sẽ gọi tất cả các món ăn phía bên phải của menu." Anh thốt lên trước cả khi người phục vụ đi tới bàn của chúng tôi.

"Vegas, nghe em nói." Tôi nói sau khi Vegas đã gọi món.

"Ăn trước đã." Chúng tôi ăn trong im lặng với ánh mắt của anh nhìn tôi và mỉm cười mọi lúc. Sau khi chúng tôi ăn xong, tôi định nói tiếp nhưng anh đứng dậy.

"Anh phải đi giải quyết nỗi buồn, anh sẽ chỉ vào nhà vệ sinh một chút, Pete." Anh đi về hướng ngược lại với tôi, ôm mặt tôi và đặt lên môi tôi một nụ hôn vội trước khi ôm lấy tôi. Nó không bình thường nhưng tôi đã vứt nó ra sau đầu. Anh ấy để lại cho tôi hai vệ sĩ trong khi những người khác đi theo anh.

Đã 30 phút trôi qua và anh vẫn chưa quay lại.

1 tiếng.

1 tiếng 30 phút. Có chuyện gì vậy?

2 tiếng.

Tôi đứng dậy để đi kiểm tra nhà vệ sinh.

"Pete." Tôi nghe một giọng nói quen thuộc và quay lại nhìn Porsche. Chuyện gì đang diễn ra?

"Pete, về nhà thôi." Tôi thấy các vệ sĩ và Porsche gật đầu với nhau. Một vệ sĩ của Vegas đưa cho tôi một phong bì khi tôi đi theo Porsche ra xe mà không hiểu gì hết.

Tôi mở phong bì ra và thấy nó là một bức thư. Tôi bắt đầu đọc nó trong nước mắt và tôi thấy Porsche quay mặt đi để tránh nhìn tôi.

"Gửi đến Pete, tình yêu duy nhất của anh." Bức thư bắt đầu.

-

Urluve

Trong tình yêu của người trưởng thành, hai từ "chia tay" là tối kị, ngay cả khi chỉ nói đùa.

Tôi rất thích chi tiết này của tác giả, chia tay, làm rõ mọi thứ, tất cả chỉ là suy nghĩ của Pete thôi. Lời chia tay chực chờ chưa thốt ra, VegasPete chưa từng chia tay nhau, chỉ là tạm xa nhau một năm mà thôi.

01/08/22


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net