21. Giải Mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au's Wattpad: juwee0309
Link fic gốc: https://bom.so/HR3nmZ

Dưới đây là câu chuyện khai thác về tuổi thơ không mấy hạnh phúc của Pete. Nếu bạn muốn tìm hiểu về tuổi thơ của Pete thì nên đọc nó, không muốn cũng nên đọc vì nó giải quyết khá nhiều vấn đề xuyên suốt bộ truyện.



Lời tác giả:

Chương này sẽ sắp xếp lại toàn bộ các hồi tưởng. Tôi đã ngẫm nghĩ có nên viết chương này không nhưng tôi tin nó sẽ giải mã được rất nhiều vấn đề. Tôi hi vọng các bạn sẽ không cảm thấy rối.
Enjoy!

-Joey

Revelation

.

Tôi thấy lo lắng khi ngồi đợi trong một nhà hàng vắng tanh. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến ngày hôm nay. Tôi đã ước tôi có thể quên đi nó và tiếp tục tiến lên nhưng sau tất cả, làm sao tôi có thể? Sự kết thúc là điều cần thiết để giúp một người tiếp tục bước đi.

"Anh gọi tôi. Bất ngờ thật đấy." Cô bước đến gần tôi. Tôi thấy khá ngại khi nhìn gương mặt cô ấy. Làm sao mà trước đây tôi lại không nhận ra cô ấy thế này.

"Cô thế nào?" Tôi hỏi.

"Tôi ổn." Cô ấy đáp và cúi thấp đầu. Tôi thấy rất tệ nhưng vốn dĩ tôi chẳng thể làm gì.

"Tôi nghe nói anh đã trở về từ quá trình trị liệu nên tôi đoán anh đã nhớ ra tôi?"

Đúng vậy.

"Tôi muốn nói tôi xin lỗi. Tôi ước mọi thứ sẽ không diễn ra theo cách này. Tôi chưa bao giờ muốn gây hại cho cô. Tôi không nên xuất hiện bên cạnh cô ngay từ đầu." Tôi thấy những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cô ấy. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ nhìn thấy cô ấy như thế này.

"Cô đã trở về để gặp tôi nhưng đổi lại tôi...tôi lại quên mất cô. Tôi xin lỗi."

Cô ấy là bạn hàng xóm của tôi khi còn ở đảo. Dì của cô ấy chăm sóc cô cho đến năm cô lên sáu.

Gần lên bảy, một người họ hàng xa không có con đã nhận nuôi cô ấy.

Khi tôi 15 tuổi và cô ấy 14, cô ấy trở lại Chumphon để nghỉ lễ và đó là lúc câu chuyện thật sự giữa chúng tôi bắt đầu.

HỒI TƯỞNG

PHÂN CẢNH 1

"Wow, cô ấy thật xinh đẹp!" Những cô gái chàng trai tụ tập quanh xe hơi vừa đỗ trước nhà tôi. Ai vậy?

Tôi lại gần để xem. Wow bạn tôi trở về rồi!

"Kiwi! Kiwi!" Tôi hét lên phía sau đám đông và cô ấy nhìn tôi.

"Pete!!!" Cô ấy chạy về phía tôi, bỏ qua đám đông. Chúng tôi rất vui vì gặp lại nhau, điều đó khiến chúng tôi nhảy cẫng lên.

"Cậu về rồi!" Tôi nói.

"Dĩ nhiên. Tớ về đây để nghỉ hè!"

"Wow, giờ cậu ốm như tờ giấy vậy!" Tôi nói mặc dù tôi nghĩ cô ấy thật sự xinh đẹp.

"Cậu vẫn lùn, Pete!" Chúng tôi phá lên cười. Và chúng tôi cùng chơi với nhau cho đến khi cô ấy trở lại Bangkok hai tháng sau đó. Cô ấy về Chumphon mỗi kì nghỉ hè kể từ đó.

PHÂN CẢNH 2
Một năm sau

"Cậu muốn làm gì khi lớn lên, Pete?" Cô ấy hỏi tôi trong khi chúng tôi đang xây lâu đài cát.

"Tớ đã lớn rồi!" Tôi nói một cách bướng bỉnh.

"Không, cậu ước làm nghề gì ấy?" Cô ấy hỏi.

"Tớ muốn làm người bảo vệ hồ bơi và chỉ cần huýt mọi người và la lên NO RUNNING, NO DIVING! Cậu thì sao?" Cô ấy cười khúc khích vì câu trả lời của tôi.

"Tớ, tớ muốn làm cô giáo! Tớ thích trẻ con!"

"Nếu cậu thích trẻ con như vậy, tại sao cậu không làm mẹ?" Tôi đùa hỏi.

"Không, chúng ta còn quá nhỏ để nói đến điều đó, Pete!"

"Chúng ta?" Tôi hỏi.

"Ừ, chúng ta sau này sẽ ở bên nhau. Cậu đã nói như thế, không phải sao?" Cô ấy hỏi và bụng tôi thấy cồn cào.

"Sao cũng được." Tôi nói cố gắng lơ cô ấy đi trong khi cô ấy tựa vào vai mình. Tôi sẽ cưới cô ấy vào một ngày nào đó.

PHÂN CẢNH 3
2 năm sau

"Pete, nếu cậu là con vật, cậu muốn làm con gì và tại sao?" Cô ấy hỏi tôi. Cô ấy luôn hỏi những câu ngốc nghếch thế này.

"Có lẽ tớ sẽ làm con cún vì cậu thích cún." Tôi ôm vai cô ấy và cô ấy tựa đầu vào ngực tôi. Tôi cảm thấy lồng ngực mình đập nhanh khi nhìn cô ấy. Cô ấy quá xinh!

"Trong tương lai, cậu nghĩ con chúng ta sẽ giống ai Pete?" Cô ấy nói trong khi nhìn tôi qua khóe mắt.

"Cậu, tớ mong thế! Tớ không muốn nhóc ấy sẽ trông xấu xí như tớ!" Tôi thành thật đáp.

"Xấu xí? Cậu không có gương ở nhà à? Cậu cực kì đẹp trai, tốt bụng và mạnh mẽ. Cậu cũng đã cao hơn hồi xưa nữa vậy nên tớ nghĩ con chúng ta sẽ rất đẹp nếu chúng giống cậu."

"Pete! Pete!" Tôi nghe bạn bè gọi tên tôi khi các cậu ấy chạy về phía tôi và Kiwi.

"Có chuyện gì vậy, Pin?" Tôi hỏi.

"Cậu phải về nhà ngay! Ba cậu và bà cậu đang cãi nhau!"

Kiwi cùng tôi chạy về nhà tôi.

"Ba, ba đang làm gì vậy?" Tôi hoảng hốt thấy ba đang lấy hộp trang sức của bà trong khi bà đang cố lấy lại nó.

"Hãy để tao lấy nó! Tao muốn bắt đầu cuộc đời mới với Mead!" Ông ấy giật lại một cách thô bạo từ tay bà và bà bị đẩy ra với một lực rất mạnh. Tôi giúp bà đứng dậy và đối đầu với ba.

"Ba, trả lại trang sức cho bà đi! Tại sao ba lại làm vậy?" Tôi hỏi trong khó hiểu và cố giật lấy hộp trang sức từ ông ấy.

"Để tao đi, thằng khốn thất bại! Tao nói để tao đi!" Ông ta ép buộc tôi tránh ra nhưng tôi vẫn cầm chặt.

*Plak!

Một âm thanh vang lên và tôi thấy má mình đau nhói. Ông ta vừa đánh tôi. Và tôi ngã xuống đất nhưng tôi đã đứng nhanh dậy và giật cái hộp lần nữa. Ông ta đấm vào mặt tôi và tôi lại ngã.

"Dừng lại! Dừng..." Tôi nghe bà nói trước khi bà ngất đi. Bà ơi...tôi muốn đi về phía bà nhưng tôi không thể di chuyển.

"Pete!" Pin gọi nhưng tôi không thể đi nổi.

"Tớ sẽ đưa bà đến trạm y tế." Pin đỡ bà dậy và đưa bà đến trạm gần nhất.

"Bây giờ mày đang cố chiến đấu đấy à?" Ba tôi kéo cổ áo tôi và kéo tôi về phía vách đá gần nhà, phớt lờ đi sự thật rằng bà vừa ngất và được đưa đến trạm y tế.

"Để tôi đi, tôi phải đi chăm sóc bà." Ông ta tát tôi lần nữa và tôi ngã sụp xuống đất.

"Chú làm ơn dừng lại!" Kiwi chen vào.

"Mày không nên được sinh ra! Tao nguyền rủa mẹ mày vì đã đẻ ra một tên súc sinh vô dụng như mày!"

"Tôi vô dụng? Vậy ông là một người ba vô dụng! Ông chỉ quan tâm đến bản thân mình và con điếm ông gọi là Mead!" Tôi đánh ông ta, tức giận.

"Lại đây!" Ông ta giật tóc tôi và tôi thấy Kiwi khóc cố gắng gỡ tay ông ta khỏi tóc tôi.

"Đừng có nháo, con nhỏ xấc láo!" Ông ta đẩy Kiwi và tôi bắt đầu thấy màu đỏ. Tôi xô ông ta cho đến khi ông ta ngồi xuống sàn vẫn cầm cái hộp.

"Tại sao ông lại làm hại người khác, ba? Ông tổn thương tôi từ bé đến lớn và bây giờ ông lại muốn làm đau Kiwi? Cô ấy không làm gì ông cả! Đó là ông kẻ quá tham lam muốn cướp đi đồ của bà để chạy theo người đàn bà ông muốn cưới! Tôi ước gì cả hai đều chết đi! Ông vô dụng, tàn nhẫn và chỉ biết đến bản thân mình! CHẾT ĐI! ĐI CHẾT ĐI!" Tôi thét lên và thấy ông ấy đi về hướng này trước khi ôm lấy ngực mình.

"Ughkkkk" Ông ta thốt lên một âm thanh bất ngờ. Tôi nhận ra ông đang lên cơn đau tim và ngất đi. Ông ấy chết chưa? Là lỗi của tôi sao?

Tôi bắt đầu hoảng và đi giật lùi.

"Pete!" Tôi nghe Kiwi gọi tên mình và cố gắng kéo tôi nhưng tôi đi nhanh hơn cho đến khi tôi cảm nhận không còn bước đi được nữa.

"Pete!" Kiwi lại gọi tôi khi tôi thấy bản thân đang rơi xuống vách đá.

PHÂN CẢNH 4
Tại bệnh viện vì Pete đã hôn mê.

"Pete, con yêu con tỉnh lại chưa?" Pete nghe giọng của bà.

"Bà, chuyện gì xảy ra vậy? Ba đâu?"

"Con yêu con không nhớ gì sao?"

"Nhớ gì ạ?"

"Pete, cậu tỉnh rồi?" Kiwi đến gần họ.

"Uhm vâng, y tá, tại sao tôi lại ở đây?" Y tá? Bà của cậu và Kiwi sửng sốt trước hành động của Pete vì vậy bà của cậu đã đi tìm bác sĩ.

PHÂN CẢNH 5
Bà của Pete nói chuyện với Kiwi.

"Kiwi, bác sĩ nói rằng Pete sẽ bị chứng quên có chọn lọc và nó đã chọn quên đi chuyện đã khiến nó chấn thương. Buồn thay, có vẻ nó đã quay về khoảng thời gian trước khi nó gặp lại con."

"Bà, bà đang nói gì vậy?" Kiwi bắt đầu khóc nấc lên.

"Bà nói chúng ta nên để nó quên đi chuyện ba nó mất. Bà hi vọng con hiểu." Bà áy náy nói.

"Còn con thì sao bà. Chúng con chơi với nhau. Chúng con...chúng con đã hứa sẽ kết hôn!" Kiwi òa lên khóc.

"Bà, làm ơn, chúng ta phải làm cậu ấy nhớ lại!" Kiwi nài nỉ.

"Kiwi, nếu con thật lòng yêu Pete, bà hi vọng con sẽ để chuyện này qua đi. Nó đã trải qua rất nhiều chuyện và bà không muốn nó đổ lỗi cho bản thân mình về những điều xảy ra với ba nó." Bà bắt đầu vuốt ve tóc cô.

"Nếu nó nhớ ra con, vậy có nghĩa điều đó rất quan trọng với nó. Còn nếu không, vẫn ổn thôi, đúng chứ? Con trẻ và xinh đẹp. Con vẫn sẽ ổn." Kiwi hiểu lời bà nói nhưng cô vẫn cảm thấy phẫn uất. Tuy nhiên, cô ấy chọn việc mình có thể làm tốt nhất cho Pete và chịu đựng suốt nhiều năm trước khi họ gặp lại nhau

KẾT THÚC TOÀN BỘ HỒI TƯỞNG

PETE

"Kiwi, tôi xin lỗi."

"Tôi đã nghĩ anh sẽ không bao giờ gọi tôi bằng cái tên đó lần nữa." Cô ấy chua chát nói.

"Cô đã đổi tên." Tôi nói.

"Không phải lựa chọn của tôi. Một nhà tiên tri đã nói với mẹ tôi rằng tên của tôi không may mắn, đó là lí do tôi dễ bị bệnh. Họ không biết rằng đó là vì anh."

"Tôi không biết. Tôi xin lỗi, Pear." Tôi nói.

"Tôi chỉ muốn xin lỗi cô. Tôi ước tôi đã không quên mất cố. Tôi đã làm cô đau. Và tôi muốn hỏi về Peawee." Tôi nói với cô ấy.

"Anh vẫn nhớ nhóc ấy à? Pete, anh đã nhớ lại hết rồi sao?" Cô ấy nói, ngạc nhiên.

"Đúng vậy. Bây giờ, nó có lẽ đã sáu tuổi đúng không?" Tôi ngại ngùng hỏi.

"Bảy. Anh muốn gặp nó không?" Cô ấy hỏi.

Tôi chắp hai tay lại vì cảm thấy không thoải mái.

"Ừ. Nó ở đâu?"

"Nó đang ở nhà. Đi với tôi, tôi sẽ giới thiệu anh với con gái anh."

-

urluve

Vậy là hiểu tại sao Pete nói với Vegas "Ý nghĩa của mối tình đầu chính là không bao giờ đến được với nhau" rồi nha.

Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, ví như VegasPete, Pete là mối tình đầu tiên và duy nhất của Vegas đó hehe.

Không biết chương này có làm bạn thấy cấn không, nhưng hãy thả lỏng nhé, ai cũng có quá khứ. Tuy nhiên theo những gì tôi cảm nhận được, câu chuyện của PetePear là tình cảm đến từ một phía Pear. Còn Pete bấy giờ vẫn còn rất non nớt, đó chỉ là thích chứ chưa phải yêu. Bạn có thể thấy rõ qua lời thoại của Pete mà đúng không?

Tôi hi vọng điều các bạn chú tâm nhất trong chương này là tuổi thơ bất hạnh của Pete. Về những gì Pete đã trải qua để thấy rằng cậu không chỉ là ánh sáng của Vegas mà Vegas cũng là người đã chữa lành trái tim cậu. Họ sinh ra là dành cho nhau.

Nói chung là tôi rất thích fic này, cmt nhiều lên đi mà mọi người để tôi gửi bạn tác giả xem.

07/08/22


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net