Chương 1: Kết Thúc?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ừm..Truyện này được viết ra bởi vì tôi quá cay thằng cha Mikan nên là mọi người đọc truyện hoan hỉ nhá.

Nghĩ tới đâu viết tới đó nên chỗ nào sai sót mọi người nhớ nhắc nhở. Nhẹ nhàng thôi nhé, trái tim của người già này yếu lắm.
________

"Takemitchy.." Giọng nói bình thản nhưng cứ như kìm nén tên gọi đó thật lâu, cũng cứ như gọi một cái tên thật xa lạ.

Vừa cất lời, hắn liền cảm thấy hối hận..hắn muốn gặp em muốn nhìn thấy đôi mắt ấy long lanh lên vì thấy hắn, muốn nghe lại giọng nói ngọt ngào của em gọi tên hắn..

"Mikey-kun"

Khi giọng nói ấy gọi hắn không kìm được mà nở một nụ cười, đúng là chỉ cần ở gần em hắn liền không thể khống chế được hành động của mình, em cứ như là ngoại lệ vậy, ngoại lệ của riêng hắn, của riêng Manjirou này.

"ưm..Mày vẫn ổn chứ?? Cuối cùng cũng tìm thấy mày"

Em bối rối nhìn hắn, vẫn là gương mặt ngây ngô ấy, luôn thốt ra những câu thật sự ngốc, chỉ là hắn vậy lại đắm chìm trong sự ngốc nghếch của em.

"Ổn"

Hắn bình tĩnh trả lời, đôi mắt vẫn hướng về em không hề chớp mắt, như thể đây là lần cuối được nhìn thấy em.

Thấy từng giọt nước mắt rơi trên má, em muốn nói gì đó nhưng lại sụt sùi lau nước mắt miệng cứ liên tục nói xin lỗi, nhìn em ngố lắm, nhưng hắn thích, rất thích là đằng khác.

"Mày vẫn mít ướt như xưa nhỉ?" hắn cười, chả biết bao lâu rồi mới nở một nụ cười thoải mái như vậy, có lẽ khi gặp lại em.

Nhìn em cười híp cả mắt, những câu nói đang chực chờ trong cổ liền nghẹn cứng lại. Hắn đứng dậy mở miệng nói về những chuyện xưa cũ, những câu chuyện luôn ám ảnh trong đầu hắn, nói ra hết cho em.

Em nhìn hắn, ánh mắt tràng đầy hy vọng, nhưng có lẽ hắn lại để em thất vọng rồi.

"Takemitchy, sao mày lại rời Touman? Tao muốn mày ở bên tao"

Đừng bỏ rơi tao!

Câu hỏi hắn đã đắng đo hồi lâu, không dám mở lời nhưng lại muốn biết xem em sẽ phản ứng như nào, em sẽ làm gì??

"Tao muốn mày thay anh trai trách mắng tao"

Tao muốn mày ôm tao, hôn tao, tao muốn chúng ta mãi mãi ở cạnh nhau

Những câu từ muốn nói lại chẳng thể thốt ra được thành lời.

"Mikey,  mày nói vậy là sao?"

Nhìn em hoang mang, miệng lắp bắp muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì.

Hắn muốn lại ôm em quá!

"Khi tao cố ngăn mày rời Touman..bọn họ đã nói.." hắn nhìn em, nhìn gương mặt ngơ ngác của em, nhìn vào đôi mắt ửng đỏ vì khóc của em..

"Takemitchy, Touman không còn như trước nữa. Từng người trong số họ...Tao đã giết tất cả"

Em lại khóc rồi, hắn muốn chạy lại ôm em, lau từng giọt nước mắt đó. Hắn không muốn em khóc, hắn không muốn đôi mắt xinh đẹp đó lại tràng gập màu nước mắt nhưng có lẽ hắn lại là người làm em khóc nhiều nhất chăng.

"Thế nên tao nhờ mày. Tao muốn mày kết thúc mọi chuyện. "

Hãy ở bên tao Takemitchy, cùng nhau!

Hắn lấy khẩu súng từ trong người ra, vứt về phía em. Em đờ đẩn nhìn nó, không nhúc nhích, hắn chỉ thầm nghĩ không biết thứ đó có làm em sợ không. Cũng chỉ là suy nghĩ thôi, hắn không dám mở lời, hắn sợ em khi nghe những lời đó liền ghê tởm hắn, vứt bỏ hắn...

Một người như hắn, giết người không gớm tay lại chỉ vì sợ em không quan tâm mình mà không dám nói ra nỗi lòng.

"Takemitchy, giết tao đi"

Tao yêu mày, Takemitchy.

Hắn hiện tại cảm thấy có chút hối hận, hắn lại làm em khóc nữa rồi, sao bao nhiêu năm gặp lại hắn làm em khóc. Có lẽ em sẽ ghét hắn lắm, khi nghĩ tới từ ghét hắn không đành lòng, hắn không muốn em ghét hắn.

Nhưng mà một người như hắn làm gì có tư cách để nói thế, hắn đã giết đi những người bạn thân thiết của em mà, hắn không xứng có được tình thương của em, dù chỉ là 'thương' hại.

"Tao muốn kết thúc mọi chuyện ở đây, kết thúc giấc mơ của tao"

Kết thúc đoạn tình cảm không nên xuất hiện với mày, Takemitchy.

Nhìn em lắc đầu nguầy nguậy, làm cho mái tóc bông xù của em càng xù hơn. Bàn tay ngứa ngáy, hắn muốn xoa đầu em quá.

"Mày đang nói gì vậy Mikey, đừng nói như thế"

Giọng nói em run rẩy theo từng tiếng nấc nghẹn..

"Ngay khi tìm thấy mày, mày lại muốn bị tao giết? Tao đến chỉ vì muốn gặp mày thôi."

Nghe câu nói ấy của em trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác xúc động, em đến đây, vì hắn sao?..hắn không biết diễn tả lòng mình như nào nữa. Vui mừng, hạnh phúc vì biết em ở đây vì hắn nhưng mà hắn...

"Vì muốn gặp tao? Trước khi chết Hakkai cũng nói lời tương tự"

Không, đây rõ ràng không phải lời hắn muốn nói, hắn muốn nói là hắn rất hạnh phúc vì em đã ở đây với hắn, muốn ôm lấy gương mặt em mà xoa xoa vậy mà lời nói ra lại như nhát dao bén đâm thẳng về phía em.

"Lần đầu tao giết người..tao không cảm thấy gì cả" hắn nhìn em, nhìn vào đôi môi mấp máy muốn nói nhưng lại không thể mở lời, nhìn vào đôi mắt mở to vì kinh hãi của em hắn muốn in lấy hình ảnh của em dán vào trong đầu mình, mãi mãi không bao giờ quên..

"Rồi khi đó tao nhận ra, gần như toàn bộ vấn đề trong đời lại có thể dễ dàng giải quyết bằng việc giết người" một câu nói bình thường đối với hắn lại rất tàn nhẫn so với em, hắn đúng là quái vật mà, hắn không xứng với một người thuần khiết như em.

Khi nghe hắn nói lời đó, đôi mắt kinh hãi của em chuyển thành tức giận, em nắm lấy vai hắn gằng ra từng câu từng chữ.

"Sai rồi, Mikey! Mày không hề thay đổi! Mày vẫn là mày, vẫn là..."

Lại như thế nữa rồi, tại sao em của hắn lại cứ ngây thơ như vậy, tại sao cứ bám víu lấy một Mikey vốn đã đi vào chết 12 năm trước như thế.

"Dừng lại đi, Takemitchy"

"Tao có thể nhận ra khi nhìn vào mắt mày, mày..không thay đổi một chút nào cả"

Tại sao lại như vậy, đừng nói nữa, đừng nói những lời đó nữa..

"Dừng lại đi"

Hắn không muốn nghe, hắn không muốn hối hận về những việc hắn đã làm, dừng lại đi..

"Takemichi!!"

Vật em ra đất, cầm lấy khẩu súng chỉa vào mặt em, hắn hết đường lui rồi, hắn không muốn em nói những lời đó, hắn không muốn nghe.

"Mày là cái quái gì vậy hả" Đừng nhìn hắn mắt bằng đôi mắt đó, tại sao lại cứ nhìn hắn như vậy. Vào lúc này, vậy mà hắn lại nhớ tới lời nói cuối cùng của Chifuyu.

'Mày còn nhớ Hanagaki Takemichi không? '

'Ngày nào đó, cậu ấy sẽ đến tìm mày'

'Và khi tìm thấy, cậu ấy sẽ hệt như trước kia, như thể vừa du hành thời gian vậy'

'Nhìn kĩ vào mắt cậu ấy'

'Ánh mắt ấy không bao giờ biết nói dối'

'Xin mày...'

'Hãy tin tưởng cậu ấy'

"Đừng có nhìn tao bằng ánh mắt đó" Hắn sẽ không kìm được lòng, mà không nỡ kết thúc nó mất và tất cả mọi chuyện hắn đã làm sẽ tan vào mây khói.

"Cầm súng lên đi Takemichi...Hoặc mày giết tao hoặc mày chết."

Nước mắt không kìm được lại nhỏ giọt vào má em, hắn biết hắn yếu lòng rồi, chỉ vì đó là em, hắn lại chần chờ không thể hành động.

Bàn tay cầm súng đưa thẳng vào má em, em vẫn im lặng không nói lời nào, vẫn nhìn hắn bằng đôi mắt xanh biếc như đại dương, xinh đẹp lại rực rỡ. Ánh mắt em như một gương phản chiếu khuôn mặt hắn, nước mắt cứ trào ra như suối vậy.

Cứ khóc như thế có khi hắn lại cướp mất biệt danh vua mít ướt của Takemitchy mất.

"Chúng ta không thể quay về quá khứ được nữa"

Khi vừa dứt lời, tiếng súng lập tức vang lên, máu tanh bắn ra văng đầy trên mặt em nhưng  lại không phải của em mà..ở hắn.

Hắn gục người xuống, vẫn nghe thấy giọng nói run rẩy  của em đang sợ hãi gọi lấy tên hắn. Em ôm lấy hắn nước mắt cứ chảy ra liên hồi, hắn tự hỏi trong đôi mắt của em thật sự là đại dương sao?  Lúc nào cùng tràng gập nước, chỉ chực chờ chảy ra.

Hắn cảm thấy việc chết đi trong lòng em cũng không tệ lắm, được đôi bàn tay ấm áp ôm lấy là việc hắn đã mong ước cả đời, vậy mà chỉ có thể được một lần duy nhất, tiếc thật đấy.

"Cuộc đời tao chỉ đầy sự đau khổ"

Em ôm chặt lấy hắn, lớn tiếng đáp lời lại, trong giọng nói đầy sự gấp gáp.

"Đừng nói thế, Mikey. Tao có thể thay đổi được. Tao có thể quay về quá khứ.Tao sẽ làm lại mọi thứ. Tao thề sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Nên đừng nói mấy lời tuyệt vọng ấy."

Tai hắn cứ ong ong hết cả lên, lời nói của em cứ ù ù bên tai. Đừng nói ra những lời vô nghĩa ấy chứ. Hắn biết em rất ngốc nhưng mà cũng đừng vì thế mà nói ra nhưng lời ấy hắn không muốn hy vọng thêm một lần nào nữa.

"Cảm ơn, Takemitchy, vì đã an ủi tao. Dù là nói dối thì tao vẫn rất hạnh phúc" vì được ở bên mày lần cuối.

"Takemitchy, tay mày ấm lắm"

     
     Anh yêu em. Takemitchy

Khi chết đi hắn mới cảm thấy rõ sự tiếc nuối ăn sâu vào tận tâm can của hắn. Hắn muốn gặp lại em, muốn được em ôm lấy vuốt ve, âu yếm.

Hắn muốn nói hắn yêu em nhiều lắm, hắn không muốn làm em khóc đâu, hắn chỉ muốn lau đi những giọt nước mắt, hắn chỉ muốn em luôn mỉm cười thật tươi, thật hạnh phúc khi có hắn ở bên.

Giá như có thể quay người thời gian thì lúc đó hắn muốn quay lại ôm em thật chặt thủ thỉ những lời hắn chôn giấu trong lòng. Nhưng mà hiện thực tàn nhẫn.

Hắn và em mãi mãi không thể ở bên nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mitake