Hope

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết đang dần vào thu, cái mùa mà không có nắng gay gắt như hè mà cũng không có lạnh cắt da cắt thịt như đông. Nhưng đối với Mikey, mùa thu không khác đông và hè là mấy, gã không có khái niệm về thời gian, thời gian đối với Mikey như một thước đo, bao lâu nữa gã sẽ rời khỏi cuộc sống tẻ nhạt này. Mikey năm nay vừa tròn 27 tuổi, ngoài bầu bạn với giường bệnh và xe lăn từ năm 15 tuổi đến tận bây giờ thì còn có thêm chiếc máy trợ tim và vài viên thuốc nhạt nhẽo đến đắng ngắt.

Ở cái độ tuổi 27, có người thì bắt tay vào xây dựng sự nghiệp, có kẻ lại gia đình đầm ấm. Nhiều lúc Mikey tự hỏi gã tồn tại trên đời này là một gánh nặng, gã là một kẻ vô dụng, vô dụng đến mức việc đi lại cũng phải phụ thuộc vào xe lăn. Mikey chán cuộc sống đến nỗi gã lấy cái chết làm niềm hi vọng, , trước đây gã cũng có ước mơ nhưng ước mơ của gã biến mấttừ tai nạn năm 15 tuổi rồi, càng tồi tệ, mất hi vọng hơn nữa, khi gã nghe tin phần đời còn lại phải phụ thuộc vào thuốc men và việc đi lại trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Suy sụp tinh thần, một đứa trẻ 15 tuổi, còn chưa kịp nhìn nhận thế giới mới mà đã bị dập tắt

Phòng bệnh bên cạnh mới có người chuyển đến, phải mất hơn 1 tuần Mikey mới gặp được người đấy. Một chàng trai với mái tóc xù màu đen, em rất đẹp, vẻ đẹp càng nổi bật hơn khi em cười, đôi mắt xanh híp lại, trong veo, đôi mắt làm Mikey liên tưởng đến không khí của tiết thu vào sáng sớm.

Em rất hay cười, mỗi lần Mikey vô tình gặp em ở hành lang bệnh viện, đều thấy nụ cười trực chờ trên môi em, kể cả khi gã nhìn em chằm chằm em vẫn rất lịch sự nở nụ cười chào lại. Cũng phải mất thêm một tuần nữa, Mikey mới làm quen được với em và biết tên em, Hanagaki Takemichi- cái tên rất đẹp. Hỏi ra mới biết em bị u ở não, một khối u ác tính, em nói mình chắc chắn sẽ không thể sống qua mùa xuân năm sau, nhưng em vẫn muốn điều trị, nhỡ ông trời thương cho em kéo dài cuộc sống đến mùa hè thì sao? Em muốn được ngắm hoa anh đào lần cuối trước khi tạm biệt với thế trần.

Mikey rất thích cảm giác được ở bên Takemichi, em hay kể cho gã nghe về cuộc sống của mình, hoặc là một vài câu chuyện trong cuốn sách nào đó em đã từng đọc. Có vẻ vì khối u kia mà trí nhớ em không tốt lắm, đôi khi em bất chợt kể lại một câu chuyện trước đó đã từng kể, Mikey cũng không nhắc, gã chỉ lẳng lặng ngồi nghe. Có hôm cao hứng em sẽ hát cho gã nghe, một đoạn ngắn của bài "Little star", em có một giọng hát trong trẻo, em nói ngoài bài " Little star" ra em không còn nhớ bài hát nào nữa cả, em nói trước khi bị bệnh em từng là một nghệ sĩ piano, lúc đấy em biết nhiều bài hát lắm, đợi em nhớ ra em sẽ hát cho gã nghe.

Bệnh tình của Takemichi nặng hơn Mikey nhiều, nhưng em lại chẳng có chút nào gọi là tuyệt vọng cả, nhìn em lúc nào cũng tràn đầy niềm tin và sự sống. Cả con người Takemichi đều mang theo một vẻ đẹp của mùa thu, một vẻ đẹp dịu dàng dịu dàng đến mê người.

Hôm nay là một ngày trời nắng đẹp, thật ra đối với Takemichi ngày hôm nào nắng cũng đẹp cả, còn hôm nay đẹp hơn là vì Mikey muốn rủ em đi cắm trại, ban đầu Takemichi không đồng ý, cậu làm gì có quần áo mà thay chẳng nhẽ lại mặc đồ bệnh nhân đi cắm trại, nhưng Mikey nói địa điểm cắm trại là trong sân vườn nhà gã nên em không quá cần phải lo lắng. Takemichi nào đâu nghe, lâu lắm em mới được đi chơi nào dám mặc một bộ đồ xấu xí được.

Sau khi thuyết phục dụ dỗ đủ kiểu Takemichi mới chịu nghe lời mặc quần áo bệnh nhân đi cắm trại với điều kiện Mikey cũng phải mặc y như vậy, mà Takemichi cũng không biết là Mikey kiếm đâu được một chiếc cardigan rất đẹp màu be đưa cho em khoác ra ngoài

Sân vườn nhà Mikey rộng khủng khiếp, Takemichi ước tính chắc phải tầm bằng cái khuôn viên sau bệnh viện quá, mà đã thế còn trồng nhiều hoa và cây nữa, đặc biệt gần góc vườn có hai chậu hướng dương- loài hoa mà em yêu thích, hmm đầu bếp nhà Mikey cũng chuẩn bị bữa trưa đa dạng và phong phú, Takemichi ăn no đến mức cái bụng em tròn vo sau lớp áo bệnh nhân thùng thình.

- Em có muốn đi bộ cho đỡ căng bụng không

Suy nghĩ một lát, em mới gật đầu. Như chỉ trực chờ sự đồng ý từ em, gã vội nắm tay Takemichi một cách cẩn thận cảm giác như nắm hơi mạnh cũng đủ khiến Takemichi của gã vỡ tan. Mikey dẫn em vào cái nhà kính trồng hoa trong sân nhà gã, mắt Takemichi toả sáng, cả đời em chưa bao giờ nhìn thấy nhiều loại hoa đến vậy, thậm chí có những cây em chẳng biết tên cũng chưa gặp bao giờ.

- Anh ơi, trong này đẹp quá đi mất

- Ừ, một vài loại hoa không phù hợp với khí hậu Nhật Bản nên phải trồng trong này

Em của gã vẫn luôn xinh đẹp dịu dàng dù bệnh tật, những cơn đau về thể xác luôn đay nghiến dày xéo em đi chăng nữa.

Hôm nay vẫn là một ngày đẹp trời, Mikey đặt bút xuống kết thúc trang nhật kí của ngày hôm qua. Kể từ lúc vào bệnh viện, Mikey đã bắt đầu có thói quen viết nhật kí, trước đây thì nó giúp gã cảm thấy có ích hơn cho cuộc sống bằng cách đếm những ngày gã còn tồn tại trên cõi đời, còn bây giờ, quyển nhật kí của Mikey, dùng để lưu giữ tất cả những thứ gì đẹp đẽ nhất thuộc về Takemichi. Em của gã bắt đầu xạ trị, mái tóc đen vốn bồng bềnh của em, giờ lại bị đám bác sĩ kia nhẫn tâm cạo đi hết sạch. Không...không sao em lại khóc thế kia, ôi mặt trời nhỏ của gã, em đừng khóc mà, dù em như thế nào thì em vẫn đẹp đấy thôi.

- Mikey, em không có tóc, sẽ không xinh đẹp như ngày trước nữa đâu

-....

- Mikey, xạ trị đau thật đấy, em không muốn tiếp tục nữa đâu

-.....

- Mikey, em thích Mikey nhiều lắm đấy

Gã lẳng lặng ôm em vào lòng, hoàn cảnh của em bây giờ, bao nhiêu lời an ủi mới có thể vực lại tinh thần cho em đây? Nhìn em tiều tụy, gã cũng đau lắm chứ, nhưng hãy để bản thân gã ích kỉ một chút, thật sự tình cảm gã dành cho em nhiều lắm, nên là xin em, xin em hãy cố gắng tiếp tục sống, đừng từ bỏ...

Ngày hôm nay trời âm u khác thường, Mikey nghe loáng thoáng tiếng bác sĩ nói, cuộc xạ trị của Takemichi có tiến triển tốt. Trời ngày hôm nay cũng không tệ lắm, Mikey thấy yêu đời đến lạ, cơm trưa cũng ăn nhiều hơn một chút.

- Mikey, hôm nay anh có muốn đi dạo không

Vẻ buồn bã của hai ngày trước đã hoàn toàn biến mất trên gương mặt em. Ừ, mặt trời thì vẫn luôn toả sáng, sao lại vì chút chuyện cỏn con mà lụi tàn. Gã chầm chậm gật đầu biểu thị cho sự đồng ý. Mikey luôn cảm thấy bệnh tình của gã chưa là gì đối với những cơn đau mà Takemichi phải chịu, mặc dù bác sĩ có nói gã nên hạn chế về hoạt động thể chất nhất có thể, nhưng gã vẫn mặc kệ, rời khỏi chiếc xe lăn, ngồi dậy đi bộ với em.

Tưởng chừng như mọi việc sẽ cứ thế mà yên ổn trôi, cho đến một ngày, một ngày tầm thường, nhưng bản thân Mikey lại có một dự cảm bất an, nỗi bất an khó tả ập tới. Takemichi của gã hôm nay không còn cười nữa, em chỉ trầm tư ngồi cạnh gã, đôi lông mày nhíu lại vì suy tư, hiếm khi lại thấy Takemichi nghiêm túc như này....

- Mikey, em muốn làm một bông hoa hướng dương

- Một bông hoa đẹp đẽ luôn hướng về phía mặt trời...

- Không phải bản thân em đang làm một bông hoa hướng dương sao?

- Không, không có bông hoa nào vừa ốm vừa xấu như em cả...nếu có chắc chắn nó sẽ là một bông hoa đang chết dần mòn trong sự thối rữa

- Sao em lại bi quan thế Takemichi, không phải em vẫn đang có tiến triển sao?

Em không trả lời gã, đổi lại chỉ là một nụ cười nhẹ nhõm, nhẹ nhõm đến phát sợ....

Mikey đâu biết, ngày hôm đó là buổi nói chuyện cuối cùng, tất cả những lời em nói đều có ẩn ý, nhưng gã ngu ngốc không nhận ra...Em của gã vốn không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, gã đặt kì vọng, kì vọng nhiều đến nỗi gã quên mất em là một con người... Cái ngày mà Mikey nghe tin Takemichi trút hơi thở cuối cùng trên bàn phẫu thuật, cả người gã như rơi vào hố sâu, ừ cái cảm giác đau, đau đến hơi thở cũng ngưng trệ. Mikey đã từng trách cứ cuộc đời đã ban cho gã một quả tim yếu ớt, nhưng ngược lại, chính vì Takemichi xuất hiện mà gã lại thầm cảm ơn định mệnh sắp đặt. Mẹ nó, giờ đến thứ hi vọng cuối cùng gã cũng bị cướp mất, gã còn gì? Còn gì nữa? Không, gã chẳng còn gì ngoài cái cơ thể yếu ớt và thứ tình yêu bị đời bỏ rơi đến tàn lụi... Em để lại cho gã một lá thư duy nhất, đôi ba dòng tâm sự ngắn ngủi. Em nói khoảng thời gian gặp Mikey, được trò chuyện với Mikey là niềm vui của em, em nói Mikey không cần cảm thấy đau khổ hay áy náy về quả tim em tặng gã

" em thích dáng vẻ Mikey khi kể cho em về những giấc mơ lắm, em thích đôi mắt lấp lánh của anh khi nói về chúng. Nhưng em lại chẳng thể chịu nổi khi đôi mắt ấy xụ xuống vì căn bệnh quái ác kia đâu. Trí nhớ của em không tốt, nhưng mọi ước mơ của Mikey em đều nhớ hết đấy nhé. Em phải nói sao nhỉ, cảm ơn Mikey nhiều lắm, anh không cần thấy áy náy hay mang ơn em gì đâu, em chỉ là cho anh 1 quả tim coi như là trả công cho những giấc mơ đẹp đẽ anh chia sẻ cho em..."

Em nói trí nhớ của em không tốt rất mau quên, em nói để nhớ tên của gã, ngày nào em cũng phải nhẩm đi nhẩm lại, em nói em muốn được mạnh mẽ như hoa hướng dương...

Em nói, em thích gã nhiều lắm
Nhưng em ơi? Không có em gã sống sao đây?

Gã khóc, gã khóc cho em, cũng như thứ tình cảm chết yểu của gã...

_______________________________

Hmm truyện này không có kết, kết HE hay SE tùy vào trí tưởng tượng của các cậu.
Tớ kể chuyện dưới góc nhìn của Mikey...nên mới có đoạn thư cuối cùng tòi ra để cho mọi người biết 1 chút về tình cảm của Takemichi dành cho Mikey nhé

Truyện chưa được beta kĩ, còn lỗi chính tả, câu cú lộn xộn hi vọng sẽ không làm mất hứng của cậu, camon vì đã đọc truyện nhaaaaa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net