chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

khi đứa trẻ bắt đầu lớn hơn thì cơ thể tôi cũng bắt đầu quen với việc có nó. không ốm nghén xây xẩm mặt mày, không đột nhiên ngất lịm đi nữa.

nhưng điều đó đồng nghĩa với việc bụng tôi to lên và tôi không thể tùy tiện mặc những thứ mình thích nữa. quần áo lúc nào cũng phải thoải mái, rộng rãi một chút.

tôi không có ý định giấu việc mình mang thai hay cảm thấy xấu hổ về nó, chỉ là tôi không muốn đề cập nhiều với người khác thôi. vì thế mà những người tôi quen ai rồi cũng biết. bọn họ không còn gọi điện thoại đến í ới mitsuya à đi nhậu thôi nữa. có lẽ bọn họ thấy ngại ngùng với tôi. mà dù thiếu một người thì tiệc vui vẫn thế.

pachin và vợ cậu ấy đôi khi ghé qua hỏi thăm rồi cho tôi cái gì đó ngon mà bọn họ nấu cho bữa ăn hôm đó. thường hơn thì là cuộc gọi hoặc chuyến ghé thăm của takemichi, hay chifuyu, hay hakkai với câu nói thường trực trông anh xanh xao quá. có cần em giúp gì không?

là một omega mang thai, xanh xao?, theo lời của bọn hakkai, áo quần lôi thôi, nên tôi không muốn gặp ai lắm. tôi nằm dí trên căn gác mái vẽ bản thiết kế này qua bản thiết kế nọ rồi gửi cho các công ty thời trang. tôi cũng đôi khi ra ngoài mua vải hoặc nhờ hakkai mua giúp rồi may gì đó.

“những thứ anh cần nè.” từ ngày đó đến bây giờ hakkai nói chuyện lịch sự với tôi hơn hẳn. cậu ta sợ tôi lại chết giả vì bị gọi là này tên kia à?

“cảm ơn. mày vừa đi đâu về thế?”

“ăn cơm với chị dâu.”

“chị dâu?”

“ừa. taiju… anh ấy sẽ kết hôn vào năm tới. dù đã có chuyện gì đi chăng nữa thì bọn em vẫn là một gia đình.”

“anh biết đấy…”

“ừ, tao biết. nếu anh ta đã thật lòng thay đổi thì mày và yuzuha cũng nên cho người ta một cơ hội.”

“ừm… và chị dâu còn rất dễ thương nữa, mặc dù em đã không giao tiếp mấy với chị ấy…”

chúng tôi cùng cười về chuyện hakkai không giao tiếp với chị dâu cũng như những cô gái khác ngoại trừ hina và yuzuha.

“chị ấy chẳng có tội gì để bị xa lánh cả.”

“ừm này. mày mua thuốc lá cho tao nhé? ngay bên phải tòa nhà thôi.”

“nói gì thế? anh đã hứa là không hút nữa mà.”

“tao đâu có hút nhiều. đi, giúp tao lần này nữa thôi.”

“takachan muốn làm một người mẹ tồi hả?”

cậu ta làm tôi muốn khóc điên lên đi được. một điếu thuốc chẳng giết nổi đứa bé nhưng không có một điếu thuốc bây giờ chắc tôi chết mất.

bỗng nhiên yuzuha gọi và nói về chuyện hakkai đã tắt điện thoại và cô đã đợi ngoài đường tầm mười lăm phút rồi.

“cậu có biết nó ở đâu không?”

“chết cha, em quên đón chị ấy. em nghĩ chị ấy về taxi.” hakkai áy náy nói khẽ.

tôi nói đỡ vài câu rồi thúc hakkai mau đi đón yuzuha.

“nhưng mà em đi rồi takachan lại mua thuốc hút à? có gì không ổn à? cần em giúp gì không?”

“để tao trông chừng cậu ta cho.”

ai đó nói từ phía cửa. giọng này là… của draken!

“oa. lâu rồi mới thấy mày!”

“ừa tao đây.”

hakkai đi về phía cửa, chào draken rồi nói như thể tôi là một thằng ranh còn học mẫu giáo, “vậy mày ở chơi với takachan nhé. tao đi trước đây.”

draken cười rồi đến ngồi xuống cái ghế đối diện bàn làm việc của tôi.

“ê đó là đệm à? dạo này mày ngủ luôn ở đây sao?”

“ừa. mana và luna cũng lớn rồi nên ba người sống chung một nhà thoải mái hơn là bốn. chỗ này cũng dễ thở hơn với tao. chỉ có nhà vệ sinh phải đi xuống tầng dưới là hơi kinh thôi.”

“tao hiểu vì sao mày không muốn sống với họ nữa mà…”

cậu ta vô tình đưa mắt nhìn bụng tôi rồi chuyển chủ đề.

“mày có định tìm nhà mới không? kiểu một căn nhà hộp phía sau có phòng ngủ, bếp và nhà vệ sinh, ở trước bày mấy đồ này cũng được.”

“nghe hay đó, nhưng đợi tao kiếm thêm tiền đã…”

“ê nhìn lên đây nè.”

tôi đến cửa sổ bên bàn làm việc nhìn lên bầu trời phía trên. đêm hè trải rộng toàn sao là sao.

“đẹp ghê. chắc bên ngoài mát lắm đấy.” draken đến bên cạnh tôi, mắt cậu ấy cũng lấp lánh như ngàn ánh sao trên trời đổ xuống.

“tao chở mày đi chơi nhé?”

“ừa.”

tôi cùng draken xuống dưới tòa nhà. gió bên ngoài mát rượi nên tinh thần tôi khá hơn rất nhiều.

“ê lên đây!”

“ê khoan. đó là…”

“ừa.” cậu ta cười toe toét. “mày nhớ nó chứ?”

là chiếc kawasaki zephyr 400 mà draken chạy hồi chúng tôi còn ở toman!

“mày còn giữ nó luôn?”

tôi thấy nhớ em mèo impulse của mình quá… mấy năm trước tôi đã bán nó để sửa nhà. nó đã luôn chạy bên cạnh chiếc xe này của draken như tôi đã rong ruổi bên cạnh cậu và đồng đội của chúng tôi suốt những ngày ấy…

“mitsuya, lên đây nào.” cậu ta nổ máy. “mày yên tâm đi. nó còn chạy tốt lắm.”

lâu rồi tôi mới được gió mạnh cuốn lấy như thế này. chúng tôi không nói gì, chỉ yên lặng nghe gió thét gào, nghe tiếng màn đêm yên lặng đến vô tận, nghe những âm thanh đô thị tan dần sau lưng.

quá khứ bỗng hiện lên trước mắt. là chúng tôi. còn quá trẻ và điên khùng. vẫn còn vụng về học cách ôm lấy tổn thương và vùng vẫy vượt qua nó. vẫn khóc vì những điều nhỏ nhặt tưởng chừng như quá lớn lao đối với chúng tôi thời ấy.

“mày khóc à?”

tôi không thể nhịn nổi cười khi draken hỏi vậy. rõ ràng cậu ta cũng khóc mà.

“chết tiệt!”

draken hét lên rồi cười phá lên cùng với tôi.

qua rồi. chúng tôi đã đi qua những giây phút bùng sáng mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net