36. nhớ ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Vì Mina chưa nhớ ra, nên cứ coi như chúng ta quen Nayeon unnie nên tới thăm thôi nhé?' Momo nhìn Jeongyeon và Jihyo.

'Unnie...thực ra thì...' Jihyo ấp úng.

'Làm sao rồi đúng không?' Sana nghi ngờ.

'Hôm trước, em với Jeongyeon unnie đi chơi thì gặp Mina. Cậu ấy biết là bọn em đã từng quen cậu ấy trong quá khứ.'

'Nà ní? Vậy Mina không sao chứ?'

'Không. Mina không sao.' Jeongyeon lắc đầu.

'Vậy thì may. Thôi tới thăm Nayeon unnie đi.'

'Mina! Unnie tỉnh rồi à?' Chaeyoung mừng rỡ.

'Sao thế? Chaeyoung sao em lại ở đây?' Mina xoa đầu sau đó ngồi dậy.

'Unnie sao vậy? Nayeon unnie gặp tai nạn unnie không nhớ sao?' Chaeyoung lo lắng.

'Nayeon?' Mina lắc đầu.

'Chaeyoung ah Mina tỉnh chưa?' Giọng Momo vang lên.

'Ớ? Momo unnie? Sana unnie? Jeongyeon? Jihyo? Sao tất cả cùng ở đây vậy?' Tất cả cùng nhìn nhau một cách khó hiểu.

'Mina cậu nhớ ra rồi à?' Jihyo mừng rỡ ngồi xuống cạnh giường.

'Hình như là vậy....nhưng tại sao tớ lại nằm ở đây?' Mina nắm lấy tay Jihyo.

'Chaeyoung sao trong này nhiều người thế? Tớ đã bảo là để yên cho Mina unnie nghỉ ngơi mà? Mina của tớ mà bị làm sao cậu chết chắc!' Tzuyu mở cửa, sau đó nhíu mày lại khi thấy 4 con người. Lại nhíu mày khi Mina cầm tay Jihyo.

'Tzuyu...em...em sao lại ở đây?' Mina há hốc mồm. Lòng có chút vui khi nghe Tzuyu nói.

'Hả? Mina unnie của tớ bị làm sao?' Tzuyu trừng mắt nhìn Chaeyoung sau khi kéo cô bạn ra ngoài.

'Tớ đâu có biết? Tỉnh dậy là thế này rồi mà.' Chaeyoung thì thầm.

'Đừng có nói với tớ unnie ấy lại mất trí nhớ đấy nhé?'

'Lạ là unnie ấy nhớ ra MoSa unnie với JeongHyo cơ.'

'Rắc rối thật. Unnie ấy nhớ ra trước đây rồi nhưng lại quên quãng thời gian vừa qua. Thôi đừng nói gì bây giờ. Để unnie ấy nghỉ ngơi thêm đi.'

'Rồi. Cậu sang cùng Dahyun đi.' Dứt lời, Tzuyu quay người đi.

'Tzuyu...' Mina gọi.

'Mina unnie...em yêu unnie.'

'Tzuyu....'

'Em thực sự rất rất yêu unnie.' Tzuyu nói xong và quay bước.

'Unnie cũng yêu em!'

'...'

'Chaeyoung! Tzuyu đi đâu vậy?'

'Cậu ấy bận chút việc. Sẽ trở lại sớm thôi.'

'Tzuyu sẽ không đi mất đâu đúng chứ?' Mina giương ánh mắt lo sợ nhìn tất cả.

'Yên tâm Minari à. Tzuyu sẽ không đi đâu hết. Em nghỉ ngơi đi' Momo xoa đầu an ủi.

'Tớ đảm bảo đấy!' Thấy Mina vẫn còn chưa tin, Jihyo nói thêm.

Dahyun nhìn Nayeon nằm trên giường mà buồn não lòng. Sao lại có thể éo le tới mức này cơ chứ? Huhu Nayeon unnie sao lại tốt tới mức này cơ.

'Xin lỗi.' Tzuyu nhìn Dahyun.

'Đâu phải lỗi của cô.'

'Nhưng chị ấy là cứu tôi.'

'Đấy là vì chị ấy quá yêu cô thôi.' Tim Dahyun lại nhói thêm cái nữa.

'Cái đó tôi biết. Nhưng trái tim của tôi đã dành cả cho người khác rồi.'

'Mina unnie ổn chứ?'

'Ổn thì ổn. Nhưng mà...' Tzuyu nhăn mặt.

'Nhưng mà làm sao?'

'Mọi chuyện vẫn đang rất khó hiểu. Tôi sẽ nói sau. Bố mẹ Nayeon unnie biết chưa?'

'Suốt ngày để bị thương, kệ nó. Khác bình thường lại thôi. Thứ đồ vô dụng.' Dahyun lặp lại câu nói một cách cay đắng.

'...' Tzuyu siết chặt tay.

'Tzuyu này...cô chắc cũng biết tôi yêu chị ấy nhiều như thế nào? Tôi không có tư cách gì, cũng biết cô yêu người khác rồi...nhưng nếu bố mẹ unnie ấy biết không cưới được thì sẽ chẳng coi unnie ấy ra gì mất. Coi như là tôi cầu xin cô đấy, cưới chị ấy đi...được không?' Dahyun quệt nước mắt nhìn Tzuyu.

Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu...

'Được.'

*******************************
Tình hình là chán quá ấy mà nên viết luôn.
Thề cứ tiếp tục nằm dài thế này tui sắp trở thành con tự kỷ òy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net