MIYA 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Original work:

Author:

Translated by An

Pairing: Miya Atsumu - Miya Osamu

Rating: G (T cho những từ chửi thề)

Category: Family, nghiên cứu mối quan hệ nhân vật, time skip, làm ơn hãy biết rằng đây là spoiler manga nên hãy chú ý khi đọc nó.

Summary:

Atsumu dậm chân xuống sàn như một đứa bé đang giận dỗi. Nó muốn khóc, chỉ một chút thôi, khi Osamu đứng đối mặt với nó - dù xen lẫn trong tâm trí Atsumu là cả sự tự hào lẫn nỗi sợ hãi, và Atsumu mặc kệ luôn cả nguồn cơn của những cảm xúc này.

"Khi nào mày 80 tuổi và lúc đó mày tự tin rằng mày hạnh phúc hơn tao ấy..." Osamu rít từng chữ qua kẽ răng, siết cổ áo Atsumu đến nhăn nhúm. "Thì hẵng đến đây và cười vào mặt tao đi, hiểu không?"

Chuyển ngữ dưới sự cho phép của tác giả với mọi tác phẩm

Notes:

một bức thư với chút tình yêu gửi tặng miyas. dù chúng không như ý cho lắm.

tặng khadija và marcela, vì đã cùng tớ nghe hàng nghìn bài hát và kiên nhẫn đọc từng bản nháp tớ đưa cho các cậu.

(Xem phần cuối của tác phẩm để biết thêm các ghi chú.)

Một khoảng thời gian dài, thật sự để mà nói. Tất cả bắt đầu từ hai tuần trước, khi Osamu nói rằng em sẽ nghỉ chơi bóng chuyền sau khi cả hai cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp Trung học.

Nó vẫn cứ theo quỹ đạo cũ, kì lạ là như vậy. Bất cứ khi nào có xích mích - chuyện thường nhật trong gia đình Miya - cách giải quyết duy nhất là hai anh em sẽ gây lộn với nhau cả tiếng đồng hồ. Rồi thì mỗi lần Osamu chuẩn bị phản ứng lại điều gì đó, mà có lẽ là khá quá đáng từ Atsumu, em sẽ hít sâu một hơi, siết chặt hai tay và rảo bước khỏi phòng mà chẳng thèm nói lời nào.

Nói chung, Osamu đã trở nên ít nói dần. Như thể thằng bé biết rằng nếu như tiếp tục thì em có thể lỡ thốt lên điều gì đó không nên. Atsumu, có lẽ đã cảm thấy biết ơn em trai mình vì điều này, dù chỉ một chút xíu thôi.

Ngày hôm đó Atsumu đã thức giấc trên tấm nệm khác, không phải chiếc giường quen thuộc của nó. Bao năm qua Atsumu luôn mở mắt với bức tường đầy những hình vẽ và hình dán lộn xộn đối diện; thứ đã khiến cho nó và Osamu gặp chút rắc rối với nhau khi đứng trước bức tường trắng bóc trong căn phòng vẫn còn trống trơn. Cuối cùng mẹ đã mặc kệ để cặp song sinh tự giải quyết với nhau; và hai đứa trẻ đã cố gắng để biến chúng thành một bức tranh tường. Nó - thật lòng mà nói rằng - rất xấu xí, cả kinh khủng nữa, nhưng cả Atsumu và Osamu đều ngầm hiểu với nhau là sẽ không hé răng nửa lời về điều này, ít nhất là với mẹ.

Atsumu mở to mắt kinh ngạc khi nhận ra rằng thứ nó nhìn thấy bây giờ không phải là màn biểu diễn Spongebob* vô cùng kỳ quặc và ốm nhom của Suna, mà thay vào đó là cái trần nhà quen thuộc, lưng quay vào tường.

*SpongeBob SquarePants a.k.a anh bọt biển.

Nó cố gắng đánh bật mọi suy nghĩ vớ vẩn và nhảm nhí đang nhảy nhót trong đầu, và phủ nhận như cách nó từng cười vào mấy thứ mê tín vớ vẩn và ngu ngốc, chẳng hạn như cách tâm trí bảo phải nhảy qua cửa sổ trong một giây nữa, nếu không ngôi nhà sẽ bốc cháy, hoặc giọng nói ngu ngốc đó nói rằng hãy chạy về phòng trước khi bài hát đang phát trên radio kết thúc, nếu không bố mẹ mày sẽ chết ngay lập tức.

Atsumu đã chuẩn bị mọi thứ để sẵn sàng đến trường, không có gì xảy ra. Nó đã ăn sáng xong xuôi, không có gì xảy ra. Tiết đầu học đầu tiên, không có gì xảy ra. Và cứ như thế, không có gì xảy ra hết. Nhưng cái tiềm thức phản bội chết tiệt của Atsumu chắc chắn sẽ không bỏ qua bất cứ điều gì, vì vậy nó luôn cảnh giác với tất cả mọi thứ nó đụng phải vào ngày hôm đó.

Có lẽ nó đang cố gắng ngăn bản thân không làm gì quá khích, nhưng đây là Atsumu, và Atsumu thì không bao giờ phù hợp với việc trở thành một người anh trai lúc nào cũng thấu hiểu, và dễ gần nữa. Đó là nhiệm vụ của Kita-san hoặc Aran-kun, không phải của Atsumu.

Khi bước vào phòng tập, nó biết bản thân cần phải hành động

Ai biết được, có trời mới nhìn thấy tương lai; nhưng Atsumu lờ mờ nhận ra sẽ có chuyện rồi.

Buổi tập diễn ra bình thường. Mãi cho đến khi trời nhập nhoạng và bóng tối lan đến bậc tam cấp nhuộm đen khung cửa sắt hoen gỉ, Atsumu mới quay sang nhìn Osamu không chớp mắt. Em chỉ nhướn mày như thể hỏi "cái gì cơ?" nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu từ nó. Mái đầu xám tro nhợt nhạt gật nhẹ, thay cho câu trả lời và hất hàm ra hiệu cho Atsumu đi ra phía cửa phòng thể chất. Cả hai đứng đó, và em quay sang nhìn Atsumu. Lúc bấy giờ, trong đầu nó chỉ còn duy nhất một suy nghĩ là nó ghét cách Osamu cứ nhìn nó như này.

"Tao nhớ là tao có nói rồi, còn chuyện mày đéo hài lòng hay có ý kiến ý cò gì thì kệ mẹ mày. Không phải việc của tao."

"Mày muốn gì?" Atsumu gằn giọng, cho giống như nó đang thấy khó chịu, trước thái độ dửng dưng này của Osamu.

"Thế để tao nhắc lại, tao sẽ nghỉ chơi bóng chuyền sau khi học xong Trung học, ok?" Osamu nhấn mạnh từng chữ, nửa thăm dò nửa trêu ngươi thằng anh mình trong khi Atsumu vẫn không rời mắt khỏi một phần gương mặt Osamu chìm trong bóng tối nhập nhoạng.

"Nghỉ chơi một ngày hả?"

Osamu nheo mắt. "Tsumu, mày đang trêu ngươi tao đúng không?"

"'Samu à, anh mày đâu có biết đọc suy nghĩ người khác? Nếu mà mày cần làm gì thì mày cứ nói thẳng ra đi."

"Tao có cần đánh vần ra cho con lợn nhà mày không?"

"Cũng được đấy."

Atsumu nghe thấy Osamu lầm bầm "khốn khiếp" và hàng tá những câu chửi tục tĩu lùng bùng trong miệng. Rồi thì cậu nhóc rũ mắt nhìn gờ cửa bám đầy bụi.

"Thế này nhé. Tao sẽ nghỉ chơi bóng chuyền sau khi học xong Trung học. Hoặc là: Tao sẽ không theo đuổi cái nghiệp vận động viên thể thao giống mày đâu. Được chưa hả, Tsumu?"

Atsumu thấy trước mắt mình những mảnh kính vạn hoa đầy sắc màu, quay vòng vòng một cách khó chịu; nó muốn hét lên để thỏa cái cơn tức đang bóp nghẹt lý trí của nó buốt rát, và nó rất muốn cầm một cái gì đó để đập thật mạnh xuống đất cho vỡ tung ra.

Thôi, đằng nào mà nó cũng kịp để cho cái mồm của mình đi trước rồi.

"Cái đéo gì cơ?! Con mẹ nó mày đùa tao đúng không 'Samu!?" Atsumu hét lên. "Làm thế nào mà-"

Mấy đứa năm nhất đã về từ lâu, và những người duy nhất còn lại trong phòng tập bây giờ là những học sinh năm hai, hoặc những người đã quá quen với những trận đánh lộn ồn ào của anh em nhà Miya, hoặc một Suna Rintarou đang làm tròn nhiệm vụ của mình là ghi lại không sót cảnh nào để sau đó cậu ta sẽ phát tán mấy đoạn phim này ra khắp trường.

"Tao không hiểu tại sao mày có thể nói thế được đấy?! Chẳng phải mày đã nói là hai đứa sẽ cùng nhau làm tất cả mọi thứ cơ mà? Cả hai! Còn về sau nữa, 'Samu!"

"Tsumu, đệch mẹ nó mày không bị mù đâu đấy? Thề với chúa chứ tao nói với mày cả tỉ lần rồi cơ mà! Tao không có đam mê như mày! Tao biết anh trai tao là một thằng nhãi 5 tuổi không bao giờ lớn nhưng mà mày không thể cứ ngây thơ như này!"

"Nhưng mày có tài, và mày không thể cứ thế quẳng cái khả năng của mày vào thùng rác!"

Osamu gương mắt nhìn Atsumu. "Lý do đấy. Tao thích thứ khác hơn, nên thay vì bóng chuyền, tao muốn cố gắng cho mục tiêu tương lai của mình."

"Mày muốn làm cái khỉ gì cơ chứ?"

"Tao thích nấu ăn. Tao muốn sau khi học Trung học sẽ có thể tự mở một nhà hàng riêng. Tao sẽ đứng bếp, và đó là những gì tao dự tính."

Atsumu đánh một hơi dài thượt. Nó ghét chuyện này. Osamu bỏ bóng chuyền, đúng rồi đấy, em trai nó sẽ bỏ bóng chuyền. Nhưng mà nấu ăn thì sao? Nhà hàng riêng nữa hả? Nó không thể vả vào mặt Osamu rằng mày đừng có mà làm mấy chuyện vô nghĩa tầm phào, tao không cho phép đâu, bởi vì cái suy nghĩ ngu xuẩn của thằng bé cuối cùng cũng thừa nhận rằng điều em trai nó nói có lý đến mức khiến nó phải im lặng.

Cặp song sinh được nuôi lớn bởi bà ngoại và mẹ. Và với lý do là một người mẹ đơn thân, bà Miya có rất nhiều thứ phải lo, đặc biệt là với hai cậu con trai bất trị của mình. Cả hai đều hối hận về những trò nghịch dại khiến mẹ đã phải chống cằm suy nghĩ cả đêm, và từ khi bé xíu, hai anh em đã ngầm đồng ý với nhau rằng sẽ cố gắng giúp phần việc nhà của mẹ trở nên dễ thở hơn bằng bất kỳ cách nào.

Từ hồi còn chưa nhuộm tóc, hai đứa trẻ nhà Miya đã rất cố gắng khoản dọn dẹp nhà cửa trước khi mẹ về. Có thể nó không được ổn cho lắm, nhưng ít ra cũng đỡ phần nào vào những hôm mẹ về vào lúc kim giờ nhích dần sang số 12. Cứ thế, họ tiếp tục vào những ngày sau đó. Nếu có bất cứ điều gì mà cặp song sinh không tranh cãi với nhau, thì chỉ có thể là phần việc nhà của họ. Atsumu luôn cố gắng dọn dẹp mọi thứ cho gọn gàng và sạch sẽ nhất hết mức có thể sau giờ học, còn Osamu là người phụ trách tất cả mọi thứ liên quan đến chuyện nấu ăn. Em làm bữa trưa cho cả ba, nấu bữa tối vào tất cả các ngày trong tuần, hay thậm chí em còn nướng bánh vào sinh nhật của họ.

Vì vậy, Atsumu không thể nói gì thêm, vì nó chẳng có lý do để có thể làm thế nữa.

Nó sải bước qua trước mặt Osamu và thả người xuống băng ghế dài phía bên góc phòng tập, vơ lấy chiếc khăn từ miệng túi để mở và vắt qua vai.

Osamu không nói lời nào, bước theo sau anh trai mình và lặng lẽ ngồi xuống vị trí cách Atsumu vài bước chân.

Từ khóe mắt, Atsumu có thể thấy lờ mờ bóng dáng những người đồng đội trong câu lạc bộ đang cố gắng hành động một cách tự nhiên hết mức như thể họ vẫn chưa nhìn thấy gì, mặc kệ hai anh em như mọi lần.

Cả hai đã bình tĩnh, thật sự bình tĩnh sau những cú thụi vào mặt người đối diện. Atsumu biết trước ngày này cũng sẽ đến, nó không ngạc nhiên như nó từng nghĩ. Đôi khi, nó lỡ quên mất rằng nó hiểu em trai mình đến dường nào, nhưng rồi nó lại quan sát thằng bé như cách mọi người khác nhìn họ, và ánh mắt đầy thắc mắc. Điều này nhắc Atsumu nhớ rằng, sẽ chẳng có ai hiểu được họ, hiểu được những thứ họ làm cho nhau.

Sẽ chẳng có ai biết về cậu nhóc Osamu 7 tuổi, trèo lên chiếc giường phía trên, chỉ để nằm cạnh Atsumu 7 tuổi nằm trằn trọc cả tối do lỡ xem hết bộ phim kinh dị chiếu trên TV ngày hôm đó, dù mẹ đã cấm hai anh em không được xem, vì bà biết Atsumu sẽ sợ đến mức không ngủ được.

Và cũng sẽ chẳng có ai biết một Osamu 13 tuổi, người luôn thức dậy trước Atsumu 13 tuổi, để luôn đảm bảo rằng cả hai sẽ đến trường đúng giờ, bởi vì 'Tsumu là một thằng ngốc, nó chẳng biết thức dậy đúng giờ đâu.'

Nhưng rồi, liệu có ai biết một Osamu 16 tuổi, thức dậy từ sớm và làm bento cho cả cậu nhóc và Atsumu 16 tuổi mỗi sáng, không bao giờ làm món gì có tỏi, vì Tsumu-ngu-ngốc-bị-dị-ứng-với-tỏi. Và nếu mọi người luôn nói về chủ đề "hộp bento của Miya-san trông đẹp thật đấy" vào những giờ nghỉ trưa thì họ có lẽ cũng không cần biết về những điều cặp song sinh luôn làm cho nhau có ý nghĩa như nào.

Atsumu ích kỷ - nhưng nó vốn như vậy mà? Osamu đã luôn bên cạnh nó suốt những khoảng thời gian của cuộc đời nó, và Atsumu sợ nghĩ đến viễn cảnh nó và Osamu sẽ chẳng còn chung một con đường. Nhưng nó hiểu nụ cười trên gương mặt Osamu khi em nấu ăn cũng như cái nhếch môi đắc thắng của mình khi tìm được lối chơi mới. Vì vậy, nó đã hành động. Dù cho mọi người nghĩ nó sẽ không làm gì, nhưng Atsumu là người duy nhất trên thế giới này hiểu Osamu như chính bản thân mình.

Nó biết khi nào những câu đốp chát của Osamu là đùa và khi nào em thực sự cố ý muốn làm ai đó tổn thương.

Atsumu biết khi nào Osamu mất tập trung và mắt em rơi xuống khoảng mông lung lơ đãng. Khi em lầm bầm đáp lại nó, dù thực sự bây giờ em để cho hồn mình trôi dạt về phía nào. Đó là những khoảnh khắc hiếm hoi mà Atsumu (cuối cùng) cũng hành động như một người anh cả.

Nhưng quan trọng nhất, Atsumu là người duy nhất có thể đẩy lưng em được. Và nó đã làm vậy. Atsumu nói với em rằng quyết định của em là sai lầm đến mức nào, tiềm năng của em không thể để lãng phí như vậy được. Nó hét vào mặt em rằng em sẽ không thành công được đâu, mặc dù nó biết chắc chắn không phải như vậy.

Atsumu dậm chân xuống sàn như một đứa bé đang giận dỗi. Nó muốn khóc, chỉ một chút thôi, khi Osamu đứng đối mặt với nó - dù xen lẫn trong tâm trí Atsumu là cả sự tự hào lẫn nỗi sợ hãi, và Atsumu mặc kệ luôn cả nguồn cơn của những cảm xúc này.

"Khi nào mày 80 tuổi và lúc đó mày tự tin rằng mày hạnh phúc hơn tao ấy..." Osamu rít từng chữ qua kẽ răng, siết cổ áo Atsumu đến nhăn nhúm. "Thì hẵng đến đây và cười vào mặt tao đi, hiểu không?"

Ngày hôm ấy, Atsumu đi về nhà một mình.

Là một gã thanh niên 23 tuổi, Osamu không ngờ rằng sẽ có ngày mình lại hoài nghi về đáp án của câu hỏi mà mình biết rõ kết quả như này.

"Mày nhớ nó không?" Trước đó Suna đã hỏi vậy, khi cả hai đang uống những lon bia rẻ tiền ở trên ban công nhà Osamu.

"Chơi cái gì cơ?" Osamu lờ mờ nhớ về nội dung câu chuyện, có lẽ là về trình độ hiện tại của các cầu thủ trong V.League.

"Không, chơi với nó ấy."

Lúc này đã muộn lắm rồi, Suma thì đi về từ lâu và để lại một Osamu không ngủ được.

Em chắc chắn sẽ không làm gì khác, kể cả có bất cứ cơ hội nào đi chăng nữa. Em đã có một khởi đầu thật sự khó khăn, khi vừa mới đặt chân vào giới ẩm thực, lĩnh vực em chẳng có chút hiểu biết nào. Nhưng Osamu đã lớn lên cùng Atsumu, và để mà nói rằng gã anh trai lớn lên cùng em suốt nửa cuộc đời có gì đáng để tự hào thì chính là việc thằng cha đó cứng đầu đến mức đáng sợ. (mặc dù nếu hỏi người khác thì câu trả lời nhận được sẽ không phải vậy) Osamu chắc chắn có chết cũng không hé răng nửa lời về sự thật này.

Em đã bắt đầu làm việc tại một nhà hàng sau khi tốt nghiệp cấp 3, một công việc bán thời gian song song với việc học, hy vọng rằng em sẽ có thể có thêm kinh nghiệm làm việc trong môi trường này. Nó thật sự cực kì tồi tệ. Một nơi làm việc độc hại mà em bị những người ở đó xem như là một vật vướng chân. Và em nghỉ việc, trong khi tìm chỗ làm mới, em nghĩ rằng bản thân nên chọn một chi nhánh nhỏ hơn, tốt hơn hết là một nhà hàng gia đình. Mọi chuyện cuối cùng cũng đã ổn hơn.

Dù gấp đôi công việc, nhưng Osamu có một ông chủ tốt, những người đồng nghiệp dễ gần. Nói ra thì hơi ngại, nhưng lúc vừa vào, em còn không bằng cô con gái mới 13 tuổi của sếp. Và đây là động lực để em cố gắng. Em có lẽ giống hệt gã anh mình ở khoản cứng đầu này, để mà có thể tự đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Những lần nào thất bại với một công thức mới, em đều thử lại ở nhà, cho đến khi thành công thì thôi. Kể cả cổ họng em bỏng rát và lưỡi em gần như mất mùi vị ngay sau đó. Bất kỳ trở ngại nào em phải đối mặt, Osamu đều vượt qua nó theo y hệt những gì Atsumu sẽ làm.

Tất cả công sức ngày ấy em bỏ ra đều đã được đền đáp. Giờ đây em có một nhà hàng riêng ở Osaka, và rồi được những người đồng đội của Atsumu ghé qua mỗi ngày. Em cũng có thể mở quầy tại mỗi trận V.League nhờ quan hệ của Atsumu với một anh chàng nào đó trong Hiệp hội bóng chuyền Nhật Bản.

Có lẽ muộn màng, nhưng rồi Osamu đã nhận ra rằng gã anh mình đã bên cạnh em như thế nào. Kỳ lạ thay, ngay từ đầu Atsumu đã phản đối công việc này của em, nhưng rồi vẫn giúp đỡ bằng bất cứ giá nào, dù cho anh ta cũng có cả núi áp lực khi mới gia nhập V.League.

Em có nhớ lúc chơi bóng với Atsumu không?

Tất nhiên là có. Tại sao lại không cơ chứ?

Không phải việc em dành cả đời này để đuổi theo quả bóng. Nhưng rồi nó trở thành một phần cuộc sống của em tự lúc nào không hay.

Có đôi khi em chơi một vài trận. Với những người đồng đội cũ, khi họ về thăm nhà, khi Atsumu kì kèo cho bằng được để bắt em giúp anh ta phân tích lối chơi của đội đối thủ sắp tới, hoặc kéo em đến tập cùng. Nhưng điều đó không giống nhau.

Chơi trong một phòng thể dục đã khóa cửa không làm em cảm thấy adrenaline tràn đầy trong từng mạch máu như khi đứng trên mặt sân vinyl với vô vàn những tiếng reo hò từ bốn phía khán đài. Em sẽ chẳng thể chạm đến cao trào trận đấu qua màn hình được như cái ngày em còn đứng trên sân. Nó, giờ đây chỉ còn là một mảnh ký ức, một phần tuổi thơ và quãng thời gian thanh xuân còn bồng bột năm nào. Những hồi tưởng ấy, chúng chỉ đến với em như khi em chợt nhớ về một bộ phim đã xem từ lâu lắm, ôm vào lòng như một món quà lưu niệm mà em coi như kho báu, để mà có thể mỉm cười với quá khứ và tiếp tục bước đến tương lai phía trước.

Osamu chợt nhận ra rằng anh trai em đã đổi thay như nào. Tất nhiên gã vẫn cứ là một thằng anh như một cái nhọt ở mông. Gã tự mãn và cần mẫn hơn trước. Nhưng rồi em thấy gã tiến bộ qua từng ngày - thậm chí còn hơn thế nữa kìa. Gã vẫn cố gắng để thoát khỏi sợi dây vô hình trói buộc, nhưng không còn khốn nạn như xưa nữa. Em không cần phải tự tay chuyền cho gã để biết được điều này, đã lâu lắm rồi Osamu còn chẳng chạm vào trái bóng.

Không có gì đáng ngạc nhiên, vài tháng sau tên của Atsumu xuất hiện trong danh sách chính thức của đội tuyển quốc gia. Họ ăn mừng, như cơn mưa đầu tiên đến sau cả năm trời hạn hán.

Tiệc tàn, và mọi người ai về nhà nấy, cả hai cùng đứng trên ban công ngước mắt lên bầu trời đêm của thành phố.

Trời mờ đục, không giống như những ngày họ còn ở Hyogo khi cứ đêm xuống hai đứa trẻ lại lẻn ra ngoài. Giờ đây đương độ thu về, cũng như không khí chẳng còn trong lành như vùng núi thanh bình năm nào.

Họ đã trưởng thành, mỗi người có cho mình một con đường riêng, bằng lòng với những gì họ đạt được để mà tiếp tục cố gắng. Nhưng có đôi khi, chỉ đôi khi thôi, một câu hỏi mơ hồ lại chờn vờn giữa những suy nghĩ vô định.

"Mày có hối hận không?"

Osamu đã mong gã hất hàm mà hỏi em câu này khi em bỏ việc ở chỗ làm đầu tiên. Em mong gã với vẻ mặt đáng ghét, rủa xả thẳng mặt em rằng "Bây giờ mày có hạnh phúc không, Samu? Đấy, tao đã nói rồi mà, mày không hợp với công việc này đâu nên đừng có mơ nữa." Nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Atsumu chỉ đơn giản hỏi rằng, em sẽ làm gì tiếp theo, rồi gã bảo em cứ thế mà tiếp tục đi.

"Không," Osamu thở hắt ra. "Tao đã từng nghĩ đến nhiều trường hợp có thể xảy ra, nhưng mà, tao đang rất hạnh phúc với những gì đang có." Và mừng vì mày cũng đang hạnh phúc như tao vậy.

Cánh cửa bật mở, và có người bước vào.

"Đóng cửa rồi!" Osamu lúi húi dọn dẹp trong khu bếp.

Một phút trôi qua cả một sự im lặng.

"Tao đạp đít mày bây giờ."

Biết ngay mà.

"Xin hỏi quý khách cần gì vào cái giờ này, hả?" Osamu nheo mắt nhìn anh.

Atsumu mỉm cười, rất đẹp trai. "Bộ anh không thể đến thăm em trai yêu quý của mình sao?"

"Tại sao tuyển quốc gia lại nhiều thời gian rảnh vậy? Tại sao lại có người cứ thích đến làm phiền con mỗi lúc con làm việc vậy, ông trời?" em lẩm bẩm qua kẽ răng.

"Ê, nghe tao nói đã!"

"Để xem thứ mày nói có đúng những gì tao cần nghe không." Osamu nhếch mép.

"Chậc, thế nào cũng được. Ra đây giùm cái." Atsumu đi qua những dãy bàn và để lên trên quầy thu ngân một chiếc túi với những nếp gấp gọn ghẽ.

"Cái gì đấy?"

"Ừ thì," Atsumu cười, như khi anh tặng mẹ những tấm thiệp bé xíu vào Ngày của Mẹ. "Hôm nay bọn này có đồng phục của đội tuyển Quốc gia rồi."

Em nhướn mày, không nói gì và mở túi lấy chiếc áo đấu. Nó có màu đỏ tươi, quốc kỳ Nhật được khâu phía ngực trái.

"Xoay lại đi mày." Atsumu, giọng hơi run và dường như hơi nghẹn ngào.

Osamu (vẫn đang nhướn mày) làm theo lời anh.

Mắt em nhìn dọc theo từng đường nét của chữ "MIYA" được in đậm, em khẽ cười. Và thứ còn lại, nằm tự hào giữa lưng áo là con số "11" gãy gọn.

Em ngước lên, nhìn vào những chiếc áo đấu hiện đang được treo trên tường của cửa hàng. Một chút hoài niệm, một chút năm tháng nhớ thương còn sót lại giữa những bộn bề cuộc sống, và cả những dư âm của tuổi trẻ như mới ngày hôm qua. Những chiếc áo đồng phục Inarizaki cũ của em và anh treo cạnh nhau, lồng vào những chiếc khung gỗ, với những tấm ảnh còn bút tích của những người hâm mộ Atsumu từng ghé qua. Con số 7 ấy đã theo chân anh trong suốt những ngày tháng cấp 3 thủa nào.

Em nhìn tấm áo của chính

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#haikyuu