MN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MỸ NHÂN PHU QUÂN

Tác giả: Lạc Thần Hoa

Chương 1: Gặp được MỸ NHÂN (1)

Đêm trầm như nước.

Trong ngự thư phòng, Kiền hoàng trẻ tuổi Hiên Viên Khởi Minh đang tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương, cung nữ thái giám theo hầu chờ ngoài cửa đã khốn đốn không chịu được.

Đột nhiên, bên trong nhẹ nhàng tỏa ra một làn hương lạnh lẽo, không khí bỗng chốc trở nên quỷ dị.

Kiền hoàng khẽ cong khóe môi, đặt bút son sang một bên, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn phía trước bàn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng đen thon dài. Mày kiếm nhướng lên, giận sao? Ha hả, xem ra chiêu này của y là đúng rồi. Tuy rằng sự tức giận của người này người bình thường khó mà gánh được, nhưng y đâu phải người bình thường…y là bậc cửu ngũ chí tôn kia mà! Người này có tức giận đến đâu cũng không làm gì được y, cùng lắm là phá hủy hoàng cung của y thôi! Không có cách nào, y chỉ tò mò vì sao người này bẩm sinh mỗi khi tức giận lại tỏa ra một mùi hương lạnh lẽo kỳ lạ, cho nên mới thi thoảng dăm ba lần kiếm chuyện trêu tức hắn. (Juu: trân trọng giới thiệu đại biểu BT đầu tiên =.=”)

Có điều, chỉ tiếc, người này mấy năm gần đây không biết chạy đi đâu mất, cho nên y phải dùng chiêu “Tứ hôn” để dụ hắn về!

“Hủy bỏ” – Không hờn không giận, cũng không phập phồng như tình hình nên có mà chỉ là từng lời mềm mại như nước từ trong mũ sa truyền ra.

“Hủy bỏ cái gì?”

Kiền hoàng mỉm cười, ra vẻ không biết.

“Tứ hôn.”

“Ha hả, huynh đệ, cái này quân vô hí ngôn nha.” – Kiền hoàng vẫn cười tủm tỉm như trước.

Tài mấy cũng chịu thôi!

“Không liên quan tới ta.”

“Huynh đệ, Khúc Lưu Vân chính là nghĩa muội của trẫm, là công chúa đó!”

Không nói gì.

Ồ, dấu hiệu tốt. Kiền hoàng tiếp tục thuyết phục – “Nói đến nghĩa muội này của trẫm, thật đúng là tài mạo song toàn, xứng với ngươi là trai tài gái sắc. Đúng rồi, trẫm ở đây còn có bức họa của nàng.” – Nói xong, đứng dậy lấy trên giá sách một bức họa, mở ra trước mặt Hắc y nhân – “Ngươi nhìn một cái đi, nhất định hợp khẩu vị của ngươi.”

“Ôi, huynh đệ, ta cũng không phải người ngoài, bỏ xuống cái mũ sa chướng mắt của ngươi đi, như thế mới có thể nhìn rõ nương tử tương lai của ngươi chứ!” –Thuận tiện, hắn cũng có thể được chiêm ngưỡng “lệ dung” của thiên hạ đệ nhất mỹ nam, haha.

Thật đáng tiếc, Hắc y nhân cũng chẳng thèm để ý đến y.

Than ôi! Vẻ đẹp thần thánh thực sự ở đâu rồi?

“Hủy bỏ.” – Không suy chuyển, vẫn không thay đổi mong muốn ban đầu.

Hở? Kiền hoàng ngẩn người, đây thật khó tránh khỏi mất hết mặt mũi rồi? Cái con người này!

Mặt rồng giận dữ – “Long Diệc Hân, trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không hủy bỏ tứ hôn đã ban. Ba ngày sau cử hành đại hôn, nếu ngươi dám trốn, trẫm liền tru di cửu tộc.”

“Tùy ngươi.” – Tiếng nói vừa dứt, Hắc y nhân tựa như khi đến đột ngột biến mất.

Mềm không ăn cứng cũng không ăn! Kiền hoàng không khỏi thở dài, phải hàng phục giao long ngao du biển cả, nói dễ hơn làm!

Tuy nhiên, y vẫn tin, thế gian vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Khúc Lưu Vân ưa chơi bời lêu lổng, hành sự quái dị nhất định là khắc tinh của tiểu vương gia Long Diệc Hân.

**********

Bên ngoài hoàng thành, trong ánh trăng mờ ảo, Long Diệc Hân nói với thiếp thân hộ vệ Thanh Ảnh – “Quay về vương phủ váo cho Vương gia Vương phi biết, ta có việc đi tới Ẩn thành, mấy tháng này sẽ không về phủ.”

“Dạ.” – Thanh Ảnh nhận lệnh, toan rời đi lại quay đầu toe toét cười nói – “Chủ tử thực nhẫn tâm không bố thí cho Khúc Lưu Vân vài giọt ơn mưa móc sao? Nàng thật là đáng thương nha!”

“Nếu ngươi muốn, ta không ngại.”

Ối! Thanh Ảnh há hốc mồm, hắn nào dám chứ! Chủ tử dù không nghiêm túc với Khúc Lưu Vân kia, nàng vẫn là chủ mẫu trên danh nghĩa của hắn.

“Còn không mau đi.”

“Thuộc hạ đi ngay đây.” – Chao ôi, chủ tử mất kiên nhẫn, tốt hơn hết vẫn là chuồn nhanh.

Đuổi Thanh Ảnh đi xong, Long Diệc Hân gỡ mũ sa xuống, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nghiêng nghiêng tuấn mỹ tuyệt luân của hắn, bờ môi ẩn hiện một nụ cười nhạt như có như không, mắt phượng xinh đẹp không gợn sóng, trong trẻo mà lạnh lùng sắc bén. (Juu: siêu tưởng quá, ảo diệu quá)

Kiền hoàng uy hiếp, hắn một chút cũng không để tâm. Bởi cũng không quan trọng.

Mà Khúc Lưu Vân, đối với hắn mà nói là một người xa lạ.

Hắn, Long Diệc Hân, không ép buộc bản thân làm điều gì mình không thích.

Chương 2: Gặp được MỸ NHÂN (2)

Ngày đại hôn, Thành quận vương phủ nơi nơi trang hoàng hạnh phúc, khách khứa tới chúc mừng nối nhau không ngớt, nhưng điều khiến cho các vị khách kinh ngạc chính là, toàn bộ vương phủ đều được trang hoàng không khí mừng vui, mà trong vương phủ, từ Thành quận vương gia, cho tới tôi tớ tiểu tỳ, ai cũng là miễn cưỡng cười vui. Càng đáng ngạc nhiên hơn chính là…người bái đường cùng tân nương không phải là lão nhị Long Diệc Hân được Hoàng thượng chỉ hôn, mà là em trai Long Diệc Hoàng.

Thực ra đại đa số mọi người trong lòng đều hiểu rõ, Thành quận vương gia và Khúc hàn lâm là đối thủ lâu năm, hai người ghét nhau không phải chuyện ngày một ngày hai, thế mà giờ Hoàng thượng lại cho hai đối thủ một mất một còn này kết làm thông gia, đây không phải rõ ràng làm khó nhau sao? Nhưng Hoàng thượng dù sao cũng là Hoàng thượng, hai nhà cho dù có không muốn thế nào, cũng chỉ đành giận mà không dám nói gì. Từ xưa đã bảo quân xử thần chết thần không thể không chết, nữa là đây Hoàng thượng “hảo tâm” tứ hôn cho? Bọn họ nào dám không theo?

Mọi người đều vì hai nhà mà rơi lệ cảm thông, còn lo lắng cho cuộc sống sau này của Khúc tiểu thư ở vương phủ(Juu: phải lo cho vương phủ khi rước nàng ấy về ý :]]). Đó là bước vào nhà của đối thủ, còn đâu bình yên nữa. Đấy, vừa bước qua cửa, trượng phu đã không thấy tăm hơi.

Nghe nói, các vị tiểu thư của Khúc gia, ai cũng xinh đẹp như hoa, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thật tiếc thay cho người ta.

*********

Trong tân phòng, tân nương tử Ngọc Phi Yên, cũng chính là trưởng nữ của Khúc hàn lâm, được Kiền hoàng nhận làm nghĩa muội Khúc Lưu Vân, lúc này đang cùng nha hoàn bên mình Thanh nhi ăn lấy ăn để đồ ăn trên bàn. Dù sao nha hoàn của vương phủ cũng đã sớm báo cho nàng biết rằng, tân nhậm tướng công của nàng không thể về nhà, nàng cứ tự nhiên mà nghỉ ngơi, sáng mai cũng không cần phải đi bái kiến cha mẹ chồng. Thật hợp ý nàng nha.

Nàng sớm đã biết vào đây sẽ được đối xử như thế, dù sao nàng ở một hồi lâu rồi cũng sẽ rời đi, nàng là Phi Yên nữ thần y mà! Bình sinh không có chí lớn, mà thích làm thầy thuốc đi khắp bốn phương, tận tụy làm tròn trách nhiệm của người hành nghề y, không phụ công ông ngoại đã dạy nàng y thuật.

Tuy nhiên, nói thật ra, nàng không nên về kinh thành, càng không nên chịu lời thỉnh cầu của phụ thân mà tiến cung chữa bệnh cho Thái hậu, thì cũng sẽ không gặp phải tên Hoàng đế khó chơi ấy, rồi bị ép nhận làm nghĩa muội, lại mạnh mẽ tứ hôn. Đấy, nàng cứ thế mà bước vào nhà đối thủ của phụ thân.

Nhưng mà, gả cũng gả rồi, đành phải nghĩ cách nào để hưu phu hoặc bị hưu thôi. Khó cái là sao phải làm vương phi kiểu gì hữu danh vô thực, ít bị người ta ức hiếp thế này? (Juu: cuồng ngược sao =.=”)

“Phải đi sao?” – Thanh nhi đã ăn no, mặt không chút thay đổi nhìn chủ tử đối diện, nàng không thích nơi này.

Ngọc Phi Yên sóng mắt lưu chuyển, tặng cho nàng một nụ cười sâu xa ý vị. – “Không vội, chúng ta chơi vui vẻ mấy hôm đã.”

Cứ thế mà đi, chẳng phải đã uổng phí một mảnh tâm ý khi vào vương phủ của nàng sao? Kiểu gì cũng phải chơi cho đã.

Thanh nhi im lặng không nói, đi thẳng đến hỉ giường, mặc nguyên quần áo đi ngủ, mặc kệ chủ tử của nàng.

“Thanh nhi, tỷ đang nhớ đại ca phải không? Nếu vậy, ta sẽ không cản tỷ trở về Tiêu Dao cốc.” – Ngọc Phi Yên tươi cười, nàng yêu nhất cô nha hoàn mặt không hề thay đổi của nàng.

Nói ra, Thanh nhi vốn không phải nha hoàn của nàng, mà là đại tẩu tương lai của nàng. Nhưng mà, bởi sáu năm trước nàng cứu Thanh nhi đang hấp hối từ tay kẻ thù, nàng ấy liền nhận nàng làm chủ nhân suốt đời. Cho nên, dù là thích đại ca, ba năm trước nàng vẫn quyết định rời Tiêu Dao cốc bước chân vào giang hồ, lựa chọn theo nàng lưu lạc. Khi ấy nàng khó mà không bị đại ca bóp chết, nhưng bởi Thanh nhi kiên trì, mà nàng còn cam đoan sau ba năm sẽ đưa Thanh nhi toàn vẹn trở về, đại ca mới chịu thả người.

Thanh nhi vẫn không nói gì.

Ngọc Phi Yên đối với điều này sớm đã quen, không thèm để ý cười nói – “Được rồi, Thanh nhi tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt, nô tỳ đi ra ngoài thăm thú trước.” – Nói xong, lại vơ mấy củ lạc trên bàn bỏ vào miệng, bước ra khỏi tân phòng.

Chương 3: Gặp được MỸ NHÂN (3)

Lánh đi không khí ồn ào sôi sục phía trước, Ngọc Phi Yên chậm bước tới hoa viên phía sau vương phủ.

Bỗng dưng, bên tai truyền tới tiếng nhạc đinh đinh đang đang. Nghe như tiếng suối chảy trong núi, thanh thúy dễ nghe; lại như đàn oanh tụ hội, vui tươi khó tả. Nơi đây xa cách với không khí mừng vui hỗn loạn phía trước, âm thanh như tơ trúc xao động trong nơi yên ắng, tiếng đàn này như thể tiếng nhạc thần tiên từ trời cao.

Ngọc Phi Yên bị tiếng đàn giữa không khí hân hoan kia cuốn hút, tâm tình không khỏi bay bổng lên theo. Theo cảm xúc trong tiếng đàn, bỗng thả mình vui đùa giữa chốn non nước thâm u, bỗng cưỡi ngựa rong ruổi trên thảo nguyên xanh biếc…

Không biết qua bao lâu, cho đến khi một giọng nói trong veo cất lên…

“Là Hà Hương sao?”

Ngọc Phi Yên thầm giật mình, hóa ra tiếng đàn đã sớm ngưng, mà nàng vẫn y nhiên trầm mê trong đó.

“Hà Hương, sao ngươi không nói lời nào? Có nhìn thấy tân nương của nhị ca hay không?” – Giọng nói ngọt ngào mà không chảy nhớt ấy lại truyền đến.

Ngọc Phi Yên theo thanh âm nhìn đến đình lý cách mình không tới mười bước. Trên bàn đá trong đình bày ra một cây đàn, mà bên cạnh bàn một cô gái mặc áo trắng đang ngồi, vì đưa lưng về phía nàng, cho nên đêm nay dù trăng thật to thật tròn thật sáng, cũng không nhìn rõ được diện mạo người này. Tuy nhiên, có thể khẳng định cô gái áo trắng kia là người đánh đàn.

“Hà hương, em đâu rồi?” – Cô gái mãi không nghe thấy tiếng gì, lại hỏi câu nữa, nàng rõ ràng cảm thấy có người ở đây mà. Nàng chậm rãi đứng lên, quay về phía Ngọc Phi Yên.

Mà ngay tại khoảnh khắc cô gái quay đầu lại, Ngọc Phi Yên không khỏi thở hắt ra vì kinh ngạc, ghen tị quá, thế gian sao lại có bậc hồng nhan khuynh quốc đến thế! Mày như viễn sơn, không vẽ mà đậm; môi hồng răng trắng, xỉ như hồ tê; da dẻ nõn nà, cổ như ấu trùng thiên ngưu; còn có khí chất thanh lịch tuyệt tục kia, thật như tiên tử dưới ánh trăng.

“Hà Hương?” – Cô gái nghi hoặc “nhìn” Phi Yên.

Bị tiếng “Hà Hương” này gọi hồn vía quay về, Ngọc Phi Yên nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm trạng của mình. Không có cách nào, cô gái này thật sự đẹp đến nỗi người người oán trách ấy.

Bình tĩnh lại, nàng liền nổi lên quan tâm rất lớn đối với thân phận của cô gái này, cô gái vừa rồi hình như nhắc đến “nhị ca” gì đó, vậy nói cách khác, cô gái xinh đẹp này đây có lẽ là người một nhà với nàng trong thời gian ngắn ngủi. Ha ha, nàng vô cùng thích cô gái xinh đẹp có thể gảy nên tiếng đàn tuyệt vời này.

“Ta không phải ‘Hà Hương’, tiểu muội muội.” – Hà Hương có lẽ là nha hoàn của cô gái. Nhưng mà, nàng rõ ràng đang nhìn mình mà, chẳng lẽ trông mình rất giống cô nàng “Hà Hương” kia sao?

“Hả? Cô là?” – Cô gái xinh đẹp càng thêm nghi hoặc.

“Ta là….bằng hữu của Long Diệc Hân.” – Nếu chưa bao giờ nghĩ sẽ phải ở lại, nàng cũng sẽ không lấy cái danh nghĩa thê tử của Long Diệc Hân để tự xưng, dù sao người trong vương phủ cũng chẳng để nàng trong mắt, càng đừng nói đến tên chú rể tắc trách tránh cô dâu nàng đây như rắn rết mà trốn chạy tới chân trời.

“Bằng hữu?” – Cô gái xinh đẹp nghiêng đầu trầm ngâm: Nhị ca rất ít khi đem bằng hữu về nhà, nói gì đến bằng hữu là nữ. Nhị ca cũng tuyệt đối không kết giao bằng hữu với con gái, trừ phi nàng kia có chỗ hơn người.

“Đúng vậy, bằng hữu. Ta là Ngọc Phi Yên, tiểu muội muội tên gọi là gì?” – Ngọc Phi Yên trưng ra nụ cười ôn hòa nhất của mình.

“Long Diệc Thấm.”

“Muội là em gái Long Diệc Hân sao?” – Trong giọng nói khó nén nổi hào hứng.

“Đúng vậy.”

Vừa nghe được đáp án, Ngọc Phi Yên quyết định mấy ngày ở vương phủ này sẽ vui vẻ ở cùng với vị tiểu muội muội đây. Ai chả thích mỹ nhân!

“Đúng rồi, tiểu muội muội, ta cùng với ‘Hà Hương’ muội nói trông rất giống nhau sao?”

“Muội không biết.” – Long Diệc Thấm đi đến trước mặt nàng – “Bởi vì muội không nhìn được.”

“Muội….” – Ngọc Phi Yên thoáng kinh ngạc.

“Vâng, muội bị mù.” – Trong veo và bình thản, nghe không ra chút bất mãn khổ sở nào, tựa như đang nói một chuyện nhạt nhẽo bình thường.

Mù lòa? Ngọc Phi Yên nhướng đôi mi thanh tú lên, trong đôi mắt tràn đầy hứng thú, một người mù mà có thể tạo ra tiếng đàn tuyệt vời đến vậy, có thể dễ dàng đi từ đình lý đến trước mặt nàng, nàng tin chắc đã phải trải qua biết bao cố gắng. Nhưng mà, một người mù như nàng sẽ có chấm sáng nhỏ trong mắt như thế sao? Không nàng không giống như đang nói dối, vậy rốt cuộc nguyên nhân gì đã khiến cho nàng bị mù đây? À, đáng để nghiên cứu một chút đây.

Thời gian tới, nàng hẳn sẽ không phải nhàm chán đâu.

Chương 4: Một tờ HƯU THƯ (1)

ổ chức “Phi Long” được thành lập từ mười năm trước là một tổ chức võ lâm, thương mại tự do, tách biệt với triều đình. Nó phát triển nhanh chóng, chỉ với thời gian nửa năm mà thanh thế đã như mặt trời lúc giữa trưa, trở thành đệ nhất truyền kỳ trong chốn võ lâm. Ngày nay sau mười năm, “Phi Long” nghiễm nhiên trở thành bá chủ thiên hạ. Lạ thay, triều đình vậy mà cũng cho phép nó tồn tại mà không can thiệp, thật là khó hiểu! Đến ngay như mấy vị sừng sững giang hồ hơn trăm năm Tiêu Dao Cốc, Cái Bang, Lăng Nguyệt Lâu, cung Bái Nguyệt sơn trang đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì.

“Phi Long” có được thành tựu ngày hôm nay không thể không kể đến người lãnh đạo. Cho nên, khôi thủ Ngọc Long của “Phi Long” đã trở thành người truyền kỳ trong chốn võ lâm. Hắn, thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng, vì thế người ngoài cũng không biết được hắn tròn méo ra làm sao, chỉ biết hắn đã tự mình gây dựng nên “Phi Long”. “Phi Long” ngoài chủ sự ra, còn có ba vị đường chủ Ngạo Long, Nhã Long, Ngọa Long, và bảy vị kỳ chủ xích(đỏ), tranh(cam), hoàng, lục, thanh, lam, tử.

**********

Ẩn thành là thành lớn nhất Kiền quốc ngoại trừ kinh thành, cũng là nơi phồn hoa đô hội nhất. Phía Đông bên ngoài Ẩn thành có một ngọn núi, tên gọi Phi Long Sơn. Dãy núi trùng trùng điệp điệp tựa như một con rồng đang đằng vân giá vũ giữa không trung, cho nên mới được gọi như vậy.

Trung tâm đầu não của tổ chức “Phi Long” nổi tiếng khắp thiên hạ được đặt trên Phi Long Sơn.

Lúc này, trong phòng nghị sự, trừ bỏ khôi thủ Ngọc Long và Lục Kỳ kỳ chủ Mạc Lục ra, các nhân vật trọng yếu trung tâm của “Phi Log” đều đã tề tựu đông đủ.

“Ôi chao, ta bảo Tranh muội muội này, muội vội vàng triệu tập tất cả mọi người chúng ta đến, rốt cuộc có chuyện gì trọng đại phát sinh sao?” – Mục Cảnh Thiên nắm lấy vai Vân Tranh, cười nguy hiểm. Nàng tốt hơn hết nên có lý do tử tế, nếu không, hừm hừm! Phải biết lôi một người đàn ông ra khỏi hương sắc là một việc vô đạo đức biết bao, cả người lẫn thánh đều phẫn nộ! (Juu: đồng chí BT tiếp theo, ta rất thích anh này)

“Đúng đó, muội tốt nhất nên có một lý do chính đáng.” – Mọi người đều đồng thanh phụ họa, ai cũng bận bịu nhiều chuyện.

Vân Tranh lưu chuyển đôi mắt đẹp, nhẹ nhàng nói nhỏ – “Mọi người nói xem, khôi thủ cưới vợ có được coi là chuyện lớn không?”

Lời này vừa nói ra, Ngọa Long Mục Cảnh Thiên thoắt cái lảo đảo suýt té ngã về phía trước, may có Vân Tranh đỡ hắn mỗi tay mới có thể miễn cưỡng đứng vững, Ngạo Long Thư Trì đang uể oải bỗng chốc ngồi thẳng dậy, Nhâm Thanh đem ngụm trà vừa uống vào “phụt” một cái phun ra, vừa vặn trúng lên mặt Ân Hoàng đối diện hắn, mà Ân Hoàng vẫn ngây ngốc thất thần mặc cho nước trà chảy xuống, Ngải Lam mắt trừng to như chuông đồng, miệng há hốc có thể nhét vừa một cái bánh mỳ to, càng buồn cười hơn chính là Tiểu Nguyệt Tử, còn trượt từ trên ghế xuống gầm bàn. (Juu: nhà này phản ứng mãnh liệt nhỉ =.=”)

Chỉ có hai người có thể coi là bình thường, Nhã Long Tiêu Trác Nhiên và Xích Kỳ kỳ chủ Hác Xích, đó là bởi Nhã Long tu đã đến nơi đến chốn, còn Hác Xích bẩm sinh cái mặt như người chết.

“Ngọc Long cưới vợ?” – Tiêu Trác Nhiên xếp quạt lại tay hơi rung động, giọng điệu hơi gấp, tất cả thể hiện hắn cùng mọi người đều khiếp sợ.

Ngọc Long mà cưới vợ? Khó hiểu quá đi!

“Tranh muội muội, muội có chắc đang nói đến cái vị nhà ta đê tiện vô sỉ, âm hiểm giả dối, thất tình bất động, lục dục không sinh, coi nữ nhân như giày cũ….oa!” – Người đang hăng hái nói Mục Cảnh Thiên vị kẻ vừa mới đứng lên từ dưới đất đạp cho một cái – “Tiểu Nguyệt Tử, sao muội lại đá ta?” – Đau quá!

Tiểu Nguyệt Tử hất đầu, hứ! Cặn bã! Ai thèm để ý anh!

“Tranh tỷ, khôi thủ thật sự cưới vợ sao? Tỷ có lầm hay không?”

Vân Tranh nheo lại đôi mắt đẹp – “Tiểu Nguyệt Tử, muội đang hoài nghi năng lực của ta sao?”

Ấy? Tiểu Nguyệt Tử giật mình, lập tức cười ngọt ngào nói – “Chao ôi, Tranh tỷ à, muội không có hoài nghi tỷ, mà là điều tỷ nói hoàn toàn không có khả năng, khôi thủ sao lại thành thân được?”

Khôi thủ chính là người nàng sùng kính nhất, nàng căn bản chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày người mình sùng kính nhất sẽ thành thân.

“Tất nhiên! Còn là do Hoàng thượng tứ hôn!” – Vân Tranh chém đinh chặt sắt cam đoan.

Hoàng thượng tứ hôn? Chuyện , chuyện này càng không không thể! Khôi thủ của bọn họ là ai chứ, không thuộc loại nào rõ ràng rành mạch cả. Không có cách nào, khôi thủ của bọn họ trời sinh không chịu trói buộc, tính tình thì vừa chính vừa tà, nếu không phải chuyện hắn muốn làm, có mà, mình kề đao vào cổ hắn, hắn cũng không chịu thay đổi ý kiến ban đầu. Nhưng thế gian này có kẻ nào dám kề đao vào cổ hắn hay không cũng là một điều khó nói.

Liếc mắt nhìn biểu tình của mọi người một cái, Vân Tranh cũng hiểu được tâm trạng của bọn họ, chính bản thân nàng cũng không tin được.

“Ngày đại hôn của khôi thủ là ngay ngày hôm qua, đây là tin tức Thanh Ảnh truyền tới, không hề sai.”

Đã là tin tức Thanh Ảnh truyền tới, vậy không có nhầm. Nhưng mà….

“Ta nhớ rõ mấy ngày nay Ngọc Long vẫn ở trong Thanh Trúc biệt uyển ở Ẩn Thành.” – Tiêu Trác Nhiên đưa ra điểm đáng ngờ.

“Đúng vậy đúng vậy, Lục tỷ vẫn luôn theo cảnh khôi thủ mà!” – Tiểu Nguyệt Tử cũng lên tiếng không chịu thua kém.

Vân Tranh liếc mắt khinh thường, từ khi nào bọn họ trở nên ngốc như vậy?

“Ta đã nói khôi thủ cưới vợ là đúng mà, nhưng không nhất định phải là do khôi thủ tự mình cưới, dù sao vẫn là thê tử của khôi thủ được rồi.”

Vừa nghe nói vậy, mọi người thở phào một hơi, bọn họ đã nói rồi mà, khôi thủ của bọn họ tính cách như thế làm sao mà cưới vợ được, nếu thay bằng người khác, may ra còn nghe được.

Dù sao, cũng thấy thật đáng thương cho cô gái không rõ tên kia. Nhưng có cách nào đâu, đành chỉ biết đổ thừa cho tổ tiên nàng không tích đức, tự nhận xui xẻo.

“Tranh muội muội, không biết vị ‘khôi thủ phu nhân’ của chúng ta có lai lịch ra sao?” – Mục Cảnh Thiên hiếu kỳ hỏi.

“Nói đến vị phu nhân này của chúng ta.” – Vân Tranh cười bí hiểm – “Lai lịch của nàng cũng không vừa đâu, là Khúc Lưu Vân trưởng nữ của đương kim hàn lâm Khúc Minh Thành, lại là nghĩa muội Thánh thượng mới nhận, phong làm Tiêu Dao công chúa. Ha ha, là một vị công chúa nha!” – Chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, thế mà khôi thủ của bọn họ không thèm, thật là đáng tiếc quá.

Khúc Minh Thành? Khúc Lưu Vân?

Mục Cảnh Thiên giật mình, hai cái tên này sao hắn cứ cảm thấy quen quen thế nào ấy.

Chương 5: Một tờ HƯU THƯ (2)

Thời gian trôi qua, chủ tớ Ngọc Phi Yên đã ở Thành quận vương phủ được gần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC