66-70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đau đầu, vì hạnh phúc của nhi tử, sáng sớm hôm sau, ông lại đi tìm Đan Khuyết. Đương nhiên, lần này ông giấu Cao Thông Minh và Lư Nhã Giang mà đi —— Nếu như họ biết ông đi tìm Đan Khuyết, nhất định sẽ ôm chặt đùi ông không cho ông đi. Cao Thịnh Phong dịch dung thành Hàn Cẩm đi tới sân Đan Khuyết ở, trông thấy Đan Khuyết đang luyện công. Lúc này Cao Thịnh Phong không cố ý thu liễm khí tức nữa, mà quang minh chính đại đi ra. Đan Khuyết đang luyện công, trông thấy Hàn Cẩm lại xuất hiện một lần nữa, chỉ sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền phẫn nộ, lưỡi đao xoay một cái, đâm thẳng về phía Cao Thịnh Phong, Cao Thịnh Phong không chút hoang mang, chỉ thoáng né ra nửa bước, rõ ràng lưỡi đao của Đan Khuyết nhắm về phía ông, nhưng khi sắp tới mới phát hiện bị lệch một tấc. Cao Thịnh Phong mỉm cười, vươn hai ngón tay kẹp lấy lưỡi đao bạc, Đan Khuyết cố gắng rút đao ra, lại nhận ra đao trong tay không nhúc nhích được, y không khỏi sợ hãi. Y kinh hãi, kinh hãi ở hai điểm: Thứ nhất, trên người "Hàn Cẩm" không có bất cứ mùi thuốc đông y nào, thứ hai, võ công của "Hàn Cẩm" sâu không lường được, hôm nay y đã được Đỗ Húy trị liệu khỏi hoàn toàn, thế nhưng đối phương chỉ cần dùng hai ngón tay mà dễ dàng khống chế y, khoảng cách võ công này tuyệt không phải khắc khổ luyện công vài ngày là y đã có thể đuổi kịp. Đan Khuyết thẹn quá hóa giận, đánh một chưởng về phía ngực Cao Thịnh Phong, Cao Thịnh Phong lại không chút hoang mang mà nghiêng về một bên. Chưởng của Đan Khuyết đi qua người ông, đến một chút vải cũng không chạm vào. Cao Thịnh Phong đạp chân một cái, trong nháy mắt đã nhảy về phía sau hơn mười cước bộ. Đan Khuyết từng nhìn thấy Hàn Cẩm động thủ, nhưng thấy là một chuyện, tỷ thí với hắn lại là một chuyện khác. Y tự biết chênh lệch giữa hai người quá lớn, tuy trong lòng giận đến khó thở, nhưng không hề không biết tự lượng sức mình mà khiêu khích, nắm chặt đao nhìn chằm chằm hắn. "Hàn Cẩm" cười hì hì nói: "Không phải ca ca muốn giết Tam Loan và Vô Mi để báo thù sao?" Đan Khuyết nhíu mày: "Thì làm sao?" "Hàn Cẩm" nói: "Nếu ca ca theo ta về Thiên Ninh Giáo, làm ấm giường cho ta, ta sẽ giúp ngươi thăng nội công, dạy ngươi võ công Thiên Ninh Giáo." Mặt Đan Khuyết biến sắc một lần nữa. "Hàn Cẩm" tiếp tục thả thính: "Không chỉ mình ta dạy võ công cho ca ca, cả Thiên Tôn độc nhất vô nhị anh minh thần thánh của Thiên Ninh Giáo cũng sẽ chỉ bảo cho ca ca." Mặt Đan Khuyết lại biến sắc. "Hàn Cẩm" bĩu môi: "Suy nghĩ một chút đi. Tuy rằng ngươi.. ừm, thiên tư miễn cưỡng cũng được, ta cũng chưa từng giao đấu với Tam Loan kia, nhưng mà mặc kệ Tam Loan là yêu ma quỷ quái gì, chỉ cần được Thiên Tôn độc nhất vô nhị anh minh thần thánh của Thiên Ninh Giáo chỉ bảo, ngươi giết hắn một hai lần chỉ là chuyện nhỏ." Nét mặt Đan Khuyết không thay đổi nữa, trái lại trở nên bình thường. Y nhìn Cao Thịnh Phong từ trên xuống dưới một lượt, đột nhiên nói: "Hàn Cẩm?" Cao Thịnh Phong chớp mắt mấy cái: "Hử?" Đan Khuyết nói: "Con hổ vải ta đưa cho ngươi, ngươi còn giữ không?" Cao Thịnh Phong mờ mịt đáp theo lời y: "Còn giữ." Đan Khuyết nheo mắt lại, cười lạnh một tiếng, cũng không vạch trần, bỏ lại Cao Thịnh Phong, quay trở về sân luyện võ. Cao Thịnh Phong bị y mặc kệ, nhất thời giận dữ trong lòng, rút đao trên lưng ra tiến lên, cùng y giao thủ. Mặc dù võ công Cao Thịnh Phong hơn Đan Khuyết nhiều, nhưng ông cũng không cố ý xuất toàn lực, đầu tiên dùng mấy chiêu để thử nước võ công của Đan Khuyết, sau khi thăm dò xong rồi thì buông lỏng tay chân, tập trung khắc chế sáo lộ của y, đánh y đến chật vật không chịu nổi, mỗi khi y muốn xuất chiêu, dường như đều bị Cao Thịnh Phong thăm dò động tác tiếp theo từ trước, chặn nước võ công của y, khiến y không cách nào xuất hết toàn lực, chỉ xuất ra được dăm ba phần lực đã bị đè trở về, quả thật vô cùng uất nghẹn. Đan Khuyết càng đánh càng phát bực, y nhìn ra được Cao Thịnh Phong đang cố ý ức hiếp mình, ông chỉ chèn ép y, lại không hề công kích, một hai lần cũng không sao, nhưng hết lần này tới lần khác y chuẩn bị hết sức, lại chỉ dùng được ba phần lực, khiến y cảm thấy rất khó chịu. Càng lúc y càng bất bình, ra chiêu cũng càng loạn, y cậy vào việc Cao Thịnh Phong không đả thương mình, mà cố gắng để lộ sơ hở, sau đó lại dồn hết sức vào tay, vung mạnh một đao tới, không ngờ Cao Thịnh Phong lại không né tránh, mà đón lấy đao này. "Xoẹt!" Chỉ thấy một loạt tia lửa bắn ra bốn phía, một lưỡi đao bạc bay ra ngoài, đâm thủng vào cây mơ già cách đó hơn mười bước! Đan Khuyết không thể tin nhìn thanh trường đao bị gãy mất một đoạn trong tay mình: "Đao của ta..." Cây đao này là bảo vật mà Tích Thiết Sơn Trang luyện ra, đương nhiên là y đoạt lại từ Tích Thiết Sơn Trang, nó đã uống qua vô số máu tanh, lưỡi đao chưa từng bị uốn cong, thế nhưng lại dễ dàng bị Cao Thịnh Phong đánh gãy. Cao Thịnh Phong liếc nhìn đoạn đao gãy trong tay y, khinh thường mà bĩu môi: "Thanh đao ngươi dùng gãy rồi." Nói rồi ném thanh đao trong tay ra: "Cây đao này cho ngươi, coi như lễ gặp mặt.. Khụ, là lễ gặp mặt ngươi vào Thiên Ninh Giáo của ta." Đan Khuyết nhận lấy thanh đao Cao Thịnh Phong ném tới, nâng đao trong tay tỉ mỉ quan sát dưới ánh mặt trời: "Thanh đao kia dài một thước tam thốn, thân đao rắn chắc, lưỡi đao mỏng như cánh ve, ánh dương vừa chiếu tới, liền phản lại tia sáng chói mắt, chuôi đao có chạm khắc vân văn và hai chữ Đan Hà. Đan Khuyết giật mình nói: "Đan Hà đao." (Vân văn: hoa văn hình đám mây. Đan Hà: Ráng mây đỏ. Chữ Đan này trùng với chữ Đan trong họ Đan Khuyết) Cao Thịnh Phong hài lòng quan sát phản ứng của y. Thanh đao này là ông đặc biệt chuẩn bị mang tới tặng cho Đan Khuyết. Đan Khuyết nhận lấy thanh đao mới, muốn trả lại, nhưng lại tiếc nuối, muốn nhận lấy, nhưng lại không cam lòng, một thanh đao quý như vậy, nếu là y đánh bại đối phương rồi nhận được cũng không sao, nhưng lại vô duyên vô cớ đưa tới tay y, y nâng đao trong tay mà thấy xoắn bện. Gương mặt y biến sắc mấy lần, một câu cũng không nói nên lời. Cao Thịnh Phong nói: "Nội công của ngươi vẫn còn yếu kém, cái này khỏi phải nói, thân thủ của ngươi cũng quá chậm, nhưng chiêu thức biến hóa khá linh hoạt. Không phải là ta nhìn thấu chiêu thức của ngươi, mà do tốc độ của ngươi quá chậm, nên mới bị ta áp chế, đây là nhược điểm mà cao thủ trung lưu trở nên không nên có. Có lẽ là do năm đó ngươi quá vội vã, năm đó căn cơ võ công còn chưa luyện được chắc chắn đã nóng lòng muốn luyện lên cấp bậc võ học cao hơn. Muốn luyện lên cao hơn, phải luyện từ căn cơ." Đan Khuyết há miệng, lại không nói nên lời. Cao Thịnh Phong lầm bầm nói: "Lão tử không thể chỉ bảo không như vậy, đừng quên yêu cầu của ta." Tới lúc này cuối cùng Đan Khuyết cũng lên tiếng. Y nhìn chằm chằm Cao Thịnh Phong, nói: "Hàn Cẩm nghĩ như vậy thật?" Y đặc biệt nhấn mạnh hai chữ Hàn Cẩm này. Cao Thịnh Phong chun mũi một cái, nhỏ giọng nói: "Ai biết được, dù sao cũng không thể để ngươi được hời." Dứt lời lại nói: "Ngươi tự luyện đi, hôm khác ta quay lại chỉ bảo ngươi một chút." Nói xong, không đợi Đan Khuyết giữ lại, xoay người bật lên, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Đan Khuyết.

Chương 69: Cao Thiên Tôn và Lư Nhã Giang giải thích chân tướng cho Đan Khuyết   
Cả một ngày Hàn Cẩm không dám đi tìm Đan Khuyết, phải để Đản Đản thật đi. Đợi Đản Đản quay về, Hàn Cẩm lập tức giữ lấy cậu ta hỏi xem phản ứng của Đan Khuyết. Đản Đản nói Đan Khuyết vẫn bình thường, không có chỗ gì kì quái. Thế là ngày hôm sau, Hàn Cẩm lại dịch dung thành Đản Đản để đi. Đan Khuyết không cần ngâm dược tuyền nữa, thế là "Đản Đản" chủ động nhận nhiệm vụ đưa đồ ăn ba lần một ngày tới, thế là một ngày vẫn có thể gặp y đủ ba lần. Sau khi bị dằn vặt một hồi, Đan Khuyết từ kích động đã quay trở về vẻ bình thản vốn có. Y tự nhận Hàn Cẩm không thể lấy được cái gì tốt từ trên người y, y đã rời khỏi Xích Hà Giáo, không còn giá trị lợi dụng, bởi vậy nên y cũng không vạch trần, để kệ xem hắn hao tâm tổn huyết như vậy rốt cuộc nhằm mục đích gì, liệu có đúng như lời hắn nói, chỉ là hắn thích y hay không. Trưa hôm nay, Hàn Cẩm tới đưa cơm cho Đan Khuyết, ngồi trong sân bồi Đan Khuyết ăn, Đan Khuyết ngửi thấy mùi thuốc đông y trên người Hàn Cẩm đã đỡ hơn rất nhiều, xem ra hắn đã ngưng thuốc. Thế là y nói: "Mấu hôm nay ngươi mài thuốc, là để chữa bệnh cho người sao?" "Dạ?" Vẻ mặt Hàn Cẩm hoang mang. Đan Khuyết nói: "Bệnh nhân mà ngươi chữa cho kia, đã khỏe hơn chút nào chưa?" Hàn Cẩm ngẩn người, đỏ mặt gật đầu: "Rồi ạ." Cơm nước xong, Đan Khuyết đưa thanh Đan Hà đao Cao Thịnh Phong tặng cho y ra, đưa cho Hàn Cẩm xem: "Cái này hôm trước "Hàn Cẩm" tặng ta." Hàn Cẩm làm bộ làm tịch mà ngắm nghía một hồi: "Đúng là thanh đao tốt." Đan Khuyết bình tĩnh nói: "Hắn tặng thanh đao này cho ta, nói muốn ta làm người của Thiên Ninh Giáo, còn muốn ta làm ấm giường cho hắn." Hàn Cẩm đỏ mặt lên, ấp úng nói: "Vậy, vậy sao?" Đan Khuyết quan sát phản ứng của hắn, cười lạnh một tiếng: "Ta không biết rốt cuộc hắn coi ta là cái gì, chẳng lẽ muốn dùng một thanh đao để mua chuộc ta? Không thể nào." Hàn Cẩm há miệng, muốn giải thích, lại không biết với thân phận này nên mở miệng sao cho phải, không thể làm gì hơn là khổ não cào đầu: "Hẳn Hàn công tử không có ý như vậy." Đan Khuyết nói: "Không có ý như vậy, thì có ý gì?" Hàn Cẩm nói: "Tặng đao là chuyện của tặng đao, Hàn Cẩm muốn đưa công tử vào Thiên Ninh Giáo, là vì thích công tử, không phải là ép buộc, cũng không phải là giao dịch." Đan Khuyết nhìn hắn, hừ một tiếng, chẳng nói chẳng rằng. Buổi chiều Hàn Cẩm quay về, "Hàn Cẩm" lại tới lần nữa. Đan Khuyết đang luyện đao, liền nhìn thấy bóng một người nhanh chóng nhảy lên cây mơ trên đỉnh đầu, cười tủm tỉm nhìn y. Cao Thịnh Phong cầm một quyển bí tịch gì đó trong tay, quơ quơ trước mặt Đan Khuyết: "Có muốn không?" Đan Khuyết nhìn theo quyển bí tịch ông cầm trong tay quơ qua quơ lại, Cao Thịnh Phong càng hứng thú mà quơ trái quơ phải nâng lên hạ xuống, mãi đến khi Đan Khuyết nhận ra ông ta đang đùa mình, tức giận thu hồi ánh mắt. Cao Thịnh Phong nói: "Dựa vào thiên tư của ngươi, giờ học đủ loại binh khí e rằng đã muộn, nhưng muốn tinh thông đao pháp thì vẫn có hy vọng. Đây là đao phổ của Thiên Ninh Giáo ta cải thiện qua, có muốn không?" (Đao phổ: sách luyện đao) Đan Khuyết nheo mắt: "Ta muốn, ngươi sẽ cho sao?" Cao Thịnh Phong bắt chéo chân: "Không cho thì ta mang ra đây cho ngươi nhìn làm gì? Nhưng mà phải đổi lấy một thứ của ngươi." Đan Khuyết nhíu mày: "Ngươi muốn cái gì?" Cao Thịnh Phong vươn tay: "Bí tịch hợp hoan bị ngươi lấy đi kia, đưa ra đây." Đan Khuyết sửng sốt. Cao Thịnh Phong không nhắc tới thì thôi, nhắc tới y lại giận không có chỗ phát tiết, cắn răng nghiến lợi nhìn ông đăm đăm. Cao Thịnh Phong dẩu môi: "Quyển bí tịch kia là do Thiên Tôn anh minh uy vũ của ta dùng kinh nghiệm cả đời để chỉ dạy, là thánh Thiên Tôn dồn tâm huyết đại ân viết tròn nửa tháng, ta còn chưa đọc xong đã bị ngươi lấy đi. Nhanh đưa ra đây, ta sẽ đưa đao phổ cho ngươi." Đan Khuyết lạnh lùng hừ một tiếng: "Hóa ra là do "ông ta" viết!" Bàn tay đảo chiều một cái, một cây ngân châm bắn về phía Cao Thịnh Phong. Cao Thịnh Phong nghiêng đầu tránh được. Đan Khuyết trợn mắt tức giận quát với ông: "Ta xé rồi!" "Cái gì?!" Cao Thịnh Phong trợn tròn mắt: "Ngươi xé rồi?! Quyển bí tịch kia còn hữu dụng hơn đao phổ trong tay ta nhiều! Ngươi thế mà lại xé?! Ngươi, cái tên hỗn đản này!" Trên thực tế, cũng không phải là Đan Khuyết xé, mà y đã ném thẳng quyển bí tịch hợp hoan kia vào đống lửa. Vừa nhìn thấy quyển bí tịch này, y liền nghĩ tới những đêm hoang đường triền miên cùng Hàn Cẩm. Đến tột cùng hợp hoan có thể giúp y thăng nội lực hay không, đây không phải vấn đề y quan tâm nhất, giống như Cao Thịnh Phong nói, ngay từ đầu đã là y cam tâm tình nguyện, chỉ là y nguyện ý làm chuyện này cùng Hàn Cẩm mà thôi. Y đã chuẩn bị tinh thần bị lừa gạt, nhưng y chỉ có thể chấp nhận chuyện Hàn Cẩm bị cha hắn lừa, chứ không phải y bị Hàn Cẩm lừa. Cao Thịnh Phong nhảy từ cây mơ xuống, cắn răng nghiến lợi quơ quyển đao phổ trong tay: "Ngươi dám xé bí tịch Thiên Tôn ta viết, quyển đao phổ này ngươi đừng hòng muốn nữa." "Hừ." Đan Khuyết quay đầu đi. Cao Thịnh Phong cả giận nói: "Ngươi, ngươi chẳng biết cái gì cả!" Đan Khuyết nghe xong lời này, liền không vui nhíu mày: "Ngươi nghĩ ta không biết cái gì? Đúng, ta không biết rất nhiều chuyện. Ta muốn biết, ta đã cho Hàn Cẩm rất nhiều cơ hội, thế nhưng hắn cho ta biết cái gì?!" Cao Thịnh Phong không nhiều lời, nói: "Ngươi chờ ta, để ta đi tìm Thiên Tôn anh minh thần võ đến nói cho ngươi!" Dứt lời liền đạp chân một cái, nhanh chóng đi ra. Thế nhưng chỉ chốc lát sau, ông đã quay trở về, dịch dung trên mặt đã tháo, nhưng y phục vẫn chưa thay. Đan Khuyết nhìn bộ dạng trang nghiêm của ông, không khỏi nghẹn lời. Cao Thịnh Phong nói: "Có phải ngươi cho rằng, Thông Minh cố ý lừa ngươi, đùa giỡn ngươi hay không" Đan Khuyết hoang mang: "Thông Minh?" Cao Thịnh Phong mất kiên nhẫn nói: "Là Hàn Cẩm, Hàn Cẩm là nhũ danh của nó, đại danh là Cao Thông Minh." "........" Đây vẫn là lần đầu tiên Đan Khuyết nghe thấy một người có đại danh và nhũ danh như vậy. Đan Khuyết cười nhạt: "Chẳng lẽ hắn không gạt ta?" Cao Thịnh Phong nói: "Thằng bé lừa ngươi thật, nhưng những gì nó lừa ngươi, chắc chắn không nhiều như ngươi nghĩ. Đứa trẻ này.." Vẻ mặt Cao Thịnh Phong có chút mất tự nhiên. Ông không muốn nói Cao Thông Minh ngốc. Nếu như thừa nhận ông nhặt một đứa bé ngốc về, thật sự rất mất mặt. Hai bên đang căng thẳng, đột nhiên, một nam tử vận hồng y từ phía sau cây đi ra, nói: "Thiên Tôn, để ta nói cho." Người đi ra chính là Lư Nhã Giang. Ông trông thấy Cao Thịnh Phong cầm bộ dịch dung lén lút ra khỏi phòng, liền biết ngay Cao Thịnh Phong muốn làm gì, bởi vậy nên mới sáng sớm đã đi tới đây đợi. Cao Thịnh Phong thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi được rồi, ta để em giải thích." Lư Nhã Giang thấy Đan Khuyết kinh ngạc nhìn mình, mỉm cười, đoạn nói: "Ta là trưởng lão của Thiên Ninh Giáo, mười năm trước, xưng là Xích Luyện Ma trong giang hồ. Đan công tử, chúng ta tìm một chỗ để nói." Lư Nhã Giang dẫn Đan Khuyết ra phía sau gian phòng, tránh khỏi tai mắt của Cao Thịnh Phong rồi mới dừng lại, thẳng thắn mà nói: "Đan công tử, Hàn Cẩm là một đứa trẻ bị vứt bỏ được Cao Thiên Tôn và ta nhặt dưới chân núi về. Sở dĩ Hàn Cẩm bị vứt bỏ, là bởi vì nó là một đứa ngốc." Đan Khuyết ngẩn cả người. Lư Nhã Giang không nhanh không chậm giải thích về thân thế Hàn Cẩm cho Đan Khuyết nghe, bao gồm chuyện hắn luyện "Não tàn thần công", sau khi được Đỗ Húy trị liệu hết năm này qua tháng nọ để rồi trở thành bộ dạng nửa ngốc nửa thông minh. Ông nói: "Có lẽ cậu sẽ không tin, kẻ khác nghe sẽ không thể tưởng tượng nổi, nhưng những gì ta nói đều là sự thật, ta không cần phải lừa gạt cậu. Đứa trẻ Hàn Cẩm này thật sự rất đơn giản thuần khiết, thằng bé chưa từng trông thấy các mặt của xã hội, cũng không hiểu dương gian hiểm ác đáng sợ, nó chỉ mới mười bảy tuổi, đây là lần đầu nó xuống núi, và nó gặp được cậu. Nó hành động tùy theo ý thích, chẳng mưu tính sâu xa, cậu suy nghĩ một chút, sẽ tin lời ta nói. Thuốc nó cho cậu uống, là thuốc tiên mà ta và Thiên Tôn tìm được từ quần đảo Mỗ Sơn, có thể giải bách độc, hẳn cậu đã nghe nói qua, chính thằng bé nhịn uống, lại đưa cho cậu một viên. Nếu nó không có tình cảm với cậu, chỉ đơn thuần muốn lợi dụng, như vậy sẽ không đổi ý giữa chừng, đưa cậu rời khỏi Kỷ Thư và Vô Mi, đi tới Vạn Ngải Cốc chữa thương cho cậu. Thậm chí ngay từ đầu, nó đã không chọn cậu, bởi vì nó sẽ không chiếm được gì từ trên người cậu." Đan Khuyết nghe xong câu này rất mất hứng, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, liền cảm thấy có lẽ những lời Lư Nhã Giang nói là sự thật, theo những gì ông nói, những hành động khó lý giải của Hàn Cẩm dường như đã có thể giải thích. Sở dĩ y vẫn không nghĩ ra, cũng bởi vì cho rằng Hàn Cẩm tâm cơ thâm trầm, mỗi một hành động đều có nguyên nhân, ví dụ như lúc ở Loan Thành trêu chọc đám người phái Loan Sơn, y vẫn không rõ hắn làm như vậy nhằm mục đích gì, nhưng trên thực tế, đại đa số hành động của Hàn Cẩm đều là làm tùy làm tiện, căn bản không hề nghĩ sâu xa. Suy nghĩ kỹ lại một chút, lúc Hàn Cẩm đầu tháng và giữa tháng thật sự có sự khác biệt, đầu tháng hắn rất nhu thuận, bảo cái gì, hắn liền thành thành thật thật làm cái đó; mà giữa tháng, ngoài mặt hắn có vẻ ngoan ngoãn, miệng cũng ngọt sớt, nhưng thật ra y nói một đằng, hắn thường làm một nẻo, gây ra rất nhiều phiền phức. Chỉ là trước giờ, Đan Khuyết chưa từng liên hệ sự khác biệt về thời gian như vậy với nhau. Cũng lúc này, ở một nơi khác. Sau khi Đỗ Húy kiểm tra toàn thân Hàn Cẩm, đưa cho hắn một xâu kẹo hồ lô: "Mấy ngày nay con cảm thấy thế nào?" Hàn Cẩm nhận lấy kẹo hồ lô cắn một cái, suy nghĩ một chút, nói: "Ngoại trừ hơi buồn ngủ, thi thoảng hay quên đồ vật đặt ở đâu ra thì tốt." Đỗ Húy vuốt râu nói: "Xem ra chứng "Hoàn đồng" của con đã tương đối khỏi rồi. Thế nhưng đây mới là tháng đầu tiên, không biết sau này có thể xảy ra tình huống gì. Nếu không con ở lại cốc ta thêm mấy tháng, để ta quan sát thêm một chút." Hàn Cẩm mặt chau mày ủ nói: "Không được đâu Đỗ bá bá, Đan Khuyết nói hết nguyên tiêu sẽ rời đi." Đỗ Húy nhíu mày: "Vội như vậy? Y đi thì có thể làm gì? Chẳng lẽ muốn một mình quay về Nhập Lĩnh Sơn?" Hàn Cẩm thở dài. Đỗ Húy vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói: "Ngoài cốc đang truyền một tin, sáng nay ta đã nói cho Cao Thiên Tôn, không biết ông ấy đã nói cho con hay chưa." Hàn Cẩm ngạc nhiên nói: "Tin gì?" Đỗ Húy nhìn hắn một cái, đóng hòm thuốc lại, nói: "Mấy hôm trước, "Hàn Cẩm" phái Ngũ Luân, dẫn theo một nhóm ma đồ Xích Hà Giáo tới một con đường bên cạnh Dương Sơn đánh lén đệ tử phái Hành Sơn đi qua đó." Hán Cẩm há miệng, xâu kẹo hồ lô ngậm một nửa trong miệng rơi xuống đất. Hắn lặng lẽ liếm mép, nhẹ giọng nói: "Vậy sao." Đỗ Húy hỏi: "Là Kỷ Thư?" Hàn Cẩm gật đầu. Đỗ Húy ngạc nhiên nói: "Hắn muốn làm gì?" Hàn Cẩm nhún vai: "Ai biết được, mặc hắn đi."

Chương 70: Rời cốc   
Đảo mắt tới nguyên tiêu. Nguyên tiêu là ngày đoàn viên, ban ngày Hàn Cẩm ở bên Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang, nhưng người ở đây, tâm tư lại ở tận chỗ Đan Khuyết, dù sao thì Đan Khuyết cũng lẻ loi cô đơn ở Vạn Ngải Cốc, đến một người để bầu bạn cũng không có, mà lúc Cao Thông Minh ở Tụ Sơn căn bản không biết cái gì là tết đoàn viên, bởi vì ngày nào cũng ở bên gia đình. Lư Nhã Giang nhìn thấu tâm tư hắn, đến buổi chiều, ông đi tới ngồi xuống trên người Cao Thịnh Phong, nói với Hàn Cẩm: "Con đi ra ngoài đi." Hàn Cẩm nhìn Cao Thịnh Phong, Cao Thịnh Phong ôm eo Lư Nhã Giang, đá một cước vào mông nhi tử: "Còn chưa biến đi." Hàn Cẩm mừng rỡ liền chạy tới tìm Đan Khuyết. Hàn Cẩm bưng hai bát bánh trôi mới ra nồi chạy tới chỗ Đan Khuyết, Đan Khuyết đang đứng ngẩn người bên cây mơ, thấy hắn đi tới, xoay người vào trong nhà, giữ cửa mở cho hắn. Hàn Cẩm bưng hai bát bánh trôi nóng hổi ngồi xuống bên bàn, mong đợi nhìn Đan Khuyết: "Đan công tử, ăn bánh trôi đi." Đan Khuyết lặng lẽ chăm chú nhìn bát bánh trôi nóng hổi hẵng còn bốc khói nghi ngút, nhẹ giọng nói: "Ngươi không cần gọi là Đan công tử." Hàn Cẩm ngẩn người, dè dè dặt dặt hỏi: "Thuộc hạ có thể gọi công tử là... ca ca không? Đan Khuyết mím môi, đoạn nói: "Ngươi nhỏ tuổi hơn ta, có thể." Hàn Cẩm cười đến là vui vẻ, đôi mắt sáng trong, lấp lánh như ánh sao. Trong lòng Đan Khuyết rất rối bời. Hàn Cẩm tựa như một đứa trẻ, hắn chưa từng trải qua cuộc sống bình thường, bởi vậy nên vô cùng ước mong có thể sinh sống bình thường như vậy, mấy tháng này ở chung, hắn đều cố gắng cùng Đan Khuyết trải qua cuộc sống của người bình thường, tự mình làm công kiếm tiền, cùng nhau đi dạo phố, chen chúc trong một chiếc giường nhỏ và đắp chung một ổ chăn. Cũng như hắn, Đan Khuyết cũng chưa từng trải qua cảnh sinh hoạt bình dân ấm áp, cho nên Hàn Cẩm là người đầu tiên mang tới cảm giác ấm áp yên bình cho y. Sau khi nghe Lư Nhã Giang nói xong, tuy y không tin hết, nhưng cũng có xu hướng tin. Cứ như vậy, y đã hiểu được phần nào về con người Hàn Cẩm. Nhưng tuy những gì Lư Nhã Giang nói là sư thật, thì chuyện Hàn Cẩm gạt y vẫn là sự thật, y bị Hàn Cẩm lừa quanh cũng là sự thật. Y không thể dễ dàng tha thứ cho một người có thể gây uy hiếp với mình lớn như vậy, bởi vậy nên y không thể cứ như vậy mà tha thứ cho Hàn Cẩm. Nhưng trái tim đã trao đi không dễ dàng thu hồi, y

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hay
Ẩn QC