66-70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66: Cao Thịnh Phong vừa ra tay, liền biết được hay không   
Hơn một tháng trước Cao Thịnh Phong nhận được thư của Hữu hộ pháp, nói Cao Thông Minh trúng độc, đang trên đường tới Vạn Ngải Cốc, trên đường bị Xích Hà Giáo và võ lâm chính đạo gây cản trở. Cao Thịnh Phong lo trong tuần trăng khuyết Cao Thông Minh sẽ gặp phải chuyện gì không may, liền dẫn theo Lư Nhã Giang tự mình tới Vạn Ngải Cốc một chuyến. May là tuy rằng Cao Thông Minh đã gặp một vài khó khăn, nhưng cuối cùng cũng an toàn tới Vạn Ngải Cốc, độc trên người cũng đã được giải, giờ đang được Đỗ Húy chữa trị chứng "Hoàn đồng". Hàn Cẩm vừa trông thấy nhị vị phụ thân, bao nhiêu ủy khuất tích lũy trong lòng bấy lâu nay bộc phát ra, ôm hông Cao Thịnh Phong mà khóc to. Đây vẫn là lần đầu tiên Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang nhìn thấy hắn khóc, đều vô cùng cả kinh. Cao Thịnh Phong nâng mặt nhi tử lên, căng thẳng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Con đau ở đâu?" Hàn Cẩm vừa lau nước mắt vừa lắc đầu, thút tha thút thít mà kể lại chuyện của hắn và Đan Khuyết. Từ nhỏ hắn đều thật thà không chút giấu giếm gì với nhị vị phụ thân, nhất là Cao Thịnh Phong, bởi vì Cao Thịnh Phong là một người vô cùng bao che cho người của mình, dù hắn làm đúng hay sai, ông vĩnh viễn sẽ luôn đứng về phía hắn, chống nửa bầu trời cho hắn. Hắn kể từ lúc nhặt được Đan Khuyết bị thương, kể đến chuyện đưa thuốc giải cho Đan Khuyết uống, một viên còn lại mình cũng không uống, Cao Thịnh Phong tức giận co ngón tay cốc vào đầu hắn một cái: "Cái đứa ngốc này. Con cho hắn uống thì thôi đi, sao ngay cả mình cũng nhịn uống? Tuy thuốc này ít, nhưng trong tay cha vẫn còn, con cứ uống, cùng lắm thì cha lại đi tìm cỏ Nguyệt Kiến một chuyến, sao con lại lấy tính mạng của mình ra để giỡn?" Dứt lời liền dùng ánh mắt bắt bẻ nhìn Hàn Cẩm một lượt, bực bội nói: "Không giống con ta một chút nào!" Lư Nhã Giang ngồi bên cạnh vừa mỉm cười vừa giúp họ gọt hoa quả. Hàn Cẩm xoa xoa đầu bị cốc, tiếp tục kể tiếp, kể đến đoạn Đan Khuyết kề dao vào cổ khiến hắn sợ hãi bỏ chạy, Cao Thịnh Phong nghe xong mở to mắt nhìn, cả giận nói: "Đến thuốc giải con cũng cho hắn uống rồi, hắn lại còn muốn giết con?! Con có đánh cho hắn một trận không?!" Tuy rằng Hàn Cẩm rất tức giận, nhưng tới khi trông thấy Cao Thịnh Phong tức giận, rất sợ Cao Thịnh Phong sẽ làm chuyện gì, đó, vội lên tiếng bảo vệ cho Đan Khuyết: "Chỉ là huynh ấy quá tức giận, chứ không muốn giết con, sau đó con tới gần huynh ấy, huynh ấy lại thu dao về..." Cao Thịnh Phong lại co ngón tay đập vào ót hắn: "Giờ con còn nói thay cho hắn? Giờ còn nói thay cho hắn?! Người ta không hiểu rõ con mà con còn nói thay cho?! Hắn là cái gì của con hả?! Hả?! Còn chưa lừa tới tay đã cho hắn uống thuốc giải? Thuốc giải chính con không uống lại đi cho hắn uống?! Con, cái thằng nhóc này, không giống nhi tử của bổn Thiên Tôn một chút nào!!" Lư Nhã Giang khẽ cười. Hàn Cẩm ôm đầu kêu oai oái: "Cha, cha, đừng gõ nữa, gõ nữa sẽ ngu đi mất." Cao Thịnh Phong tức giận thu tay về: "Con nợ ta đây hai cái! Nói tiếp đi!" Hàn Cẩm kể tới chuyện mình đưa viên thuốc giải còn lại cho Kỷ Thư uống, sau đó lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống, sợ lại phải chịu đòn. Lần này Cao Thịnh Phong không đánh hắn, tức đến ngay cả nói cũng chẳng buồn. Lư Nhã Giang vội đấm lưng thuận khí cho ông. Một lát sau, thấy Cao Thịnh Phong trở lại bình thường rồi, Hàn Cẩm lại kể lại chuyện mình cải trang thành Đản Đản để tiếp cận Đan Khuyết ra, Cao Thịnh Phong nghe xong nhéo lấy Hàn Cẩm cười lạnh: "Đồ vô dụng! Ta hỏi con, rốt cuộc Đan Khuyết có phải là người con thích không? Hay là cái tên Linh Ngọc Kỷ Thư kia?" Hàn Cẩm nhăn nhó xoa bóp tay mà nói: "Cha, đúng là con thích Kỷ Thư, con nguyện ý chơi cùng, giống như với Tiểu Tả Tiểu Hữu vậy. Nhưng con thích Đan Khuyết hơn, muốn hợp hoan với huynh ấy." Cao Thịnh Phong hừ lạnh nói: "Ngay đến dùng thân phận thật để đi gặp người trong lòng con cũng không dám? Con giống nhi tử ta ở đâu hả?! Không có chút tiền đồ nào!" Lư Nhã Giang ở bên cạnh khẽ ho khụ một tiếng, Cao Thịnh Phong lập tức quay đầu lườm ông, ông giả bộ nhìn xung quanh, nhịn cười đến mức bờ vai run nhè nhẹ. Cao Thịnh Phong hừ một tiếng, nói tiếp: "Sau này con làm việc có thể nghĩ đừng để người cha anh minh thần võ của con bị mất mặt không?" Hàn Cẩm tội nghiệp mà nói: "Con sai rồi, cha, làm sao bây giờ?" Cao Thịnh Phong nói: "Bí tịch hợp hoan ta viết cho con đâu? Cứ theo bí tịch mà làm, luyện cùng hắn một lần, hắn sẽ tha thứ cho con." Lư Nhã Giang ở bên cạnh nhẹ giọng nói: "Huynh đừng đưa mấy chủ ý tồi tệ cho Thông Minh." Cao Thịnh Phong rống lên: "Chủ ý tồi ở đâu?!" Lư Nhã Giang lắc đầu thở dài. Hàn Cẩm nhăn nhăn nhó nhó nói: "Cha, con không dám dùng thân phận này đi để gặp huynh ấy, làm sao bây giờ?" Cao Thịnh Phong nhéo nhéo tai hắn, nói: "Thật là, có gì đâu mà phải sợ, có cha chống lưng cho con!" Hàn Cẩm vội vã cười nịnh nọt, ngồi xổm xuống bên cạnh bóp chân cho ông. Cao Thịnh Phong nâng má suy tư một hồi, mắt lóe sáng lên, nói: "Thông Minh, ta sẽ giúp con đi gặp Đan Khuyết. Ta cũng muốn nhìn xem, hắn là người như thế nào, mà lại kiêu ngạo tới như vậy." Hàn Cẩm và Lư Nhã Giang đồng thời sửng sốt, động tác trên tay đều ngưng lại. Cao Thịnh Phong nói liền làm, lấy một bộ dụng cụ dịch dung ra, bắt đầu vẽ lên mặt, Hàn Cẩm nuốt nước miếng một cái, nói rành rọt từng chữ: "Cha, cha cải trang thành con? Đi gặp Đan Khuyết sao?" Cao Thịnh Phong nói như đương nhiên: "Đúng vậy. Yên tâm đi, có vấn đề gì, cha sẽ giúp con giải quyết." "Bộp! Bộp!" Hàn Cẩm ngã dập mông xuống đất, trái lê trong tay Lư Nhã Giang cũng rơi xuống theo. Cao Thịnh Phong thật sự là cao thủ, ông vừa vẽ một cái, chớp mắt đã biến thành Hàn Cẩm. Ông đứng bên cạnh Hàn Cẩm, hắng giọng một cái, cất tiếng nói: "Thế nào?!" Giọng nói giống hệt như Hàn Cẩm, từng cử chỉ hành động, không chỗ nào là không giống. Nhưng đến khi Cao Thịnh Phong bước đi, lại không ra khỏi cửa nổi —— Hàn Cẩm ôm chặt đùi ông, Lư Nhã Giang thì kéo tay ông lại. Hàn Cẩm rên rỉ nói: "Cha, đừng mà, cha cứ đi như vậy sẽ phiền toái đó!" Vẻ mặt Lư Nhã Giang vô cùng thê thảm: "Thịnh Phong, huynh bình tĩnh lại một chút." Cao Thịnh Phong kéo tay Hàn Cẩm ra, vỗ vỗ bờ vai hắn: "Yên tâm đi, nhất định cha sẽ giúp con giải quyết chuyện phiền toái này. Con lại không tin cha con sao? Bổn Thiên Tôn ra tay một cái, Đan Khuyết sẽ lập tức hồi tâm chuyển ý." Hàn Cẩm nửa tin nửa ngờ mà lau nước mắt: "Thật sao?" Cao Thịnh Phong lại quay đầu dùng ánh mắt mà uy hiếp Lư Nhã Giang đang túm lấy mình, Lư Nhã Giang lập tức buông lỏng tay. Thế là Cao Thịnh Phong xoa xoa đầu nhi tử, tiêu sái đi tới chỗ ở của Đan Khuyết. Lư Nhã Giang đỡ trán, hỏi Hàn Cẩm: "Con tin cha con sao?" Hàn Cẩm nhìn ông bằng vẻ mặt ngây ngô: "Sao vậy? Cha nói sẽ giúp con giải quyết phiền phức mà." Lư Nhã Giang cười khan mấy tiếng, nhỏ giọng thầm thì: "Không gây phiền toái hơn cho con đã là tốt lắm rồi." Lại nói tới Cao Thịnh Phong, ông cải trang thành Hàn Cẩm đi thẳng tới chỗ Đan Khuyết. Dọc đường đi ông gặp Đạo Mai, Đạo Mai giật nẩy người: "Tiểu giáo chủ? Sao con, sao con lại đi ra như vậy? Gặp Đan Khuyết thì làm sao bây giờ?" Cao Thịnh Phong cười nói: "Thì con đang đi tìm huynh ấy mà." Đạo Mai giật mình che miệng: "Tìm y? Con định giải quyết như thế nào? Sẽ không đánh nhau với y đấy chứ?" Cao Thịnh Phong nói: "Yên tâm đi. Giải quyết xong chuyện này rồi, sau này con không phải cải trang nữa." Đạo Mai có chút lo lắng mà nói: "Tốt nhất là, con nên cẩn thận một chút. Có cần ta cho con vài viên đạn khói không?" Cao Thịnh Phong xua tay: "Không cần, con đi đây." Cao Thịnh Phong rất giỏi cải trang bắt chước người khác, huống hồ Hàn Cẩm là do đích thân ông nuôi lớn, nhất cử nhất động của Hàn Cẩm ông đều bắt chước vô cùng chính xác, ngay cả Đạo Mai cũng không nhận ra ông. Trong lòng ông càng thêm đắc ý, ngâm nga mà đi vào trong sân Đan Khuyết. Đan Khuyết đang luyện công trong sân, Cao Thịnh Phong cố ý thu liễm khí tức, đầu tiên đứng ở một nơi bí mật cách đó không xa nhìn một hồi. Ông không biết Đan Khuyết, nên cũng không rõ rốt cuộc người này có phải người mình muốn tìm không, thế nhưng, sau khi nhìn chằm chằm mông Đan Khuyết một hồi, cảm thấy đường cong mông Đan Khuyết rất đẹp, nhờ vậy mà xác định được thân phận của Đan Khuyết. Sau khi được Đỗ Húy trị liệu, Đan Khuyết đã khôi phục gần như tương đối, hành động lưu loát bén nhạy, xuất thủ vừa nhanh vừa chuẩn xác. Thế nhưng trong mắt Cao Thịnh Phong vẫn còn hơi kém một chút, chỉ là một cao thủ bình thường mà thôi. Một lát sau, Đan Khuyết thu kiếm về, dựa vào lan can nghỉ ngơi, Cao Thịnh Phong mỉm cười, từ trong góc khuất đi ra. Đan Khuyết lơ đãng đưa mắt nhìn, không biết trong sân đã xuất hiện thêm một người tự bao giờ. Y lấy làm kinh hãi, tay cầm kiếm nắm chặt lại, cơ thể đứng thẳng lên, đến khi trông thấy rõ người tới, liền trợn mắt há hốc miệng. "Leng keng", cây kiếm trong tay theo đó mà rơi xuống đất. Cao Thịnh Phong cười hề hề đi về phía y, nũng nịu kêu một tiếng: "Ca ca."

Chương 67: Thiên Tôn vs Đan Khuyết   
Đan Khuyết thật sự không ngờ Hàn Cẩm lại đột nhiên bỏ lớp cải trang mà xuất hiện trước mặt mình, nhất thời choáng váng, không biết nên phản ứng thế nào. Vẻ mặt Cao Thịnh Phong hết sức thuần lương. Ông biết rõ lúc đầu tháng Cao Thông Minh như thế nào, giọng nói ngốc nghếch, nét mặt hồn nhiên, ông đều bắt chước giống mười phần mười. Ông nhẹ nhàng kéo lấy góc áo Đan Khuyết, nói: "Ca ca đừng giận Cẩm Cẩm nữa, làm hòa với Cẩm Cẩm đi." Mặt Đan Khuyết biến sắc mấy lần, qua một lúc mới nói: "Sao ngươi lại gạt ta?" Cao Thịnh Phong nói: "Ca ca là ma tôn Xích Hà Giáo, mà ta lại là giáo chủ Thiên Ninh Giáo, nhân tại kỳ vị, mưu kỳ chức.." (Nhân tại kỳ vị, mưu kỳ chức: Đang ở chức vị, mưu tính chuyện chính trị vì chức đó. CTP bóp méo câu nói của Khổng Tử: Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính) Đan Khuyết vô cùng kinh hãi, hít một hơi khí lạnh: "Cái gì? Ngươi là giáo chủ Thiên Ninh Giáo?!" (Hít một hơi khí lạnh: miêu tả sự choáng ngợp, không thể hít thở bình thường mà phải hít thở mạnh bằng miệng) Cao Thịnh Phong cũng sửng sốt theo: "Ca ca không biết? Ta còn tưởng ca ca biết rồi." Đan Khuyết lui lại hai bước, quan sát Cao Thịnh Phong cải trang thành Hàn Cẩm từ trên xuống dưới một lượt. Vốn y chỉ cho rằng Hàn Cẩm là ma sứ đi nghe ngóng tin tức cho Thiên Ninh Giáo gì đó, thật không thể ngờ hắn lại là giáo chủ, trong lúc nhất thời kinh ngạc đến không thể nói được. Cao Thịnh Phong vô tội chớp mắt nhìn y. Đan Khuyết vô cùng rối loạn: "Ngươi.. ngươi là giáo chủ? Ngươi tiếp cận ta, là vì Xích Hà Giáo?" Cao Thịnh Phong làm như đương nhiên mà gật đầu: "Không sai, Xích Hà Giáo các ngươi đã khiêu khích nhiều lần, ta đã sớm không vừa mắt với Xích Hà Giáo. Ngươi lại là ma tôn Xích Hà Giáo, đương nhiên phải ra tay từ ngươi, chỉ là... lâu ngày ở chung, ta cũng dần thích ngươi." Đan Khuyết cảm thấy vô cùng khó tin trước thái độ thản nhiên của hắn, lại hỏi tiếp: "Ngươi cố ý trúng độc của Kỷ Thư, ngươi giăng bẫy ta, cố ý đi theo bọn chúng? Ta vẫn cảm thấy rất kỳ quái, ta cẩn cẩn thận thận tới như vậy, sao có thể trúng Triêu Hàn Mộ Noãn? Vì sao ta, ngươi, Kỷ Thư, ba người đều trúng độc?" Cao Thịnh Phong không biết Cao Thông Minh có cố ý hay không, thế nhưng, Cao Thông Minh là con ông, thông minh như vậy, nhất định là cố ý, đâu thể tùy tùy tiện tiện mà bị một nhân vật nhỏ bé trong Xích Hà Giáo hạ độc làm mất mặt Thiên Ninh Giáo. Thế là ông nói: "Đúng vậy, ta cố ý trúng độc, ta muốn nhân cơ hội này tiếp cận Xích Hà Giáo." Ông thoải mái bán đứng nhi tử: "Kỷ Thư bôi độc dược lên môi hắn, hắn hôn ta, sau đó ta hôn.." Đan Khuyết lại hít một hơi khí lạnh, nét mặt méo mó cả ra: "Ngươi nói cái gì?! Ngươi với hắn?!" Cao Thịnh Phong thấy phản ứng điên cuồng của Đan Khuyết, tự biết mình lỡ lời, lè lưỡi một cái: "Ngươi hỏi ta ta mới nói, ta nói đều là thật mà. Hắn hôn ta, chứ không phải ta hôn hắn..." Lồng ngực Đan Khuyết phập phồng mãnh liệt, y khom lưng nhặt thanh kiếm dưới đất lên, tới gần về phía Cao Thịnh Phong một chút. Cao Thịnh Phong không phải Cao Thông Minh, làm gì có chuyện đứng ngây ra một chỗ, lập tức nhảy ra phía sau một bước. Đan Khuyết nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ hỏi: "Ngươi với Kỷ Thư, rốt cuộc có quan hệ như nào?" Cao Thịnh Phong vội vã xoay chuyển cục diện cho nhi tử: "Không có gì, là hắn cường hôn ta, là hắn thông qua ta để tính toán ngươi. Trong lòng ta chỉ có một mình ngươi, nếu không cũng đã không ôm ngươi chạy đi." Lúc này sắc mặt Đan Khuyết mới không khó coi như trước nữa. Một lát sau, y bình tĩnh lại một chút, nói: "Ngươi đưa ta rời khỏi Xích Hà Giáo, cho ta uống thuốc giải, lừa ta luyện hợp hoan, những cái này, đều là bởi vì, ngươi.. thích ta?" Cao Thịnh Phong nói: "Đúng vậy." Đan Khuyết nói: "Được, vậy ngươi thích ta, tới nước này rồi, ngươi muốn làm thế nào với ta." Cao Thịnh Phong ồ một tiếng, làm như đương nhiên mà nói: "Ta muốn đưa ngươi về Thiên Ninh Giáo, sau đó ngươi là người của ta, ta sẽ không để ai bắt nạt ngươi nữa, chỉ ta mới có thể bắt nạt ngươi, ai bắt nạt ngươi ta sẽ giúp ngươi báo thù." Đan Khuyết cười lạnh, run giọng nói: "Đưa ta về Thiên Ninh Giáo? Ngươi có hỏi xem ta có bằng lòng hay không? Ngươi thích ta, ngươi muốn ở cùng ta, sao lại lừa dối ta hết lần này tới lần khác? Coi ta như kẻ ngốc mà lừa gạt? Ngươi nghĩ ta sẽ theo ngươi sao? Tới Thiên Ninh Giáo cho ngươi độc chiếm?" Cao Thịnh Phong khẽ nhíu mày: "Đúng là ta lừa gạt ngươi đấy, thì làm sao, ngươi chưa từng lừa gạt ta sao? Trước đây ngươi ở với ta cũng đâu có hảo tâm gì đâu." Cao Thịnh Phong nghĩ tới đây liền giận. Cao Thông Minh quá đỗi đơn thuần, nhưng Đan Khuyết thì tuyệt đối không đơn thuần, chỉ nghĩ thôi cũng biết quá trình Cao Thông Minh lừa lấy lòng tin của Đan Khuyết đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất. Hơn nữa sau này hai người ở bên nhau, nhất định Cao Thông Minh sẽ bị Đan Khuyết hành hạ, không biết sẽ lại phải chịu thêm bao nhiêu uất ức nữa. Cao Thịnh Phong vô cùng che chở cho con, lúc này hận không thể treo ngược Đan Khuyết lên cho Cao Thông Minh quất mông, đánh tới khi y cầu xin tha thứ mới thôi. Ông lại nói: "Còn có, ngươi nói ta lừa ngươi, nhưng ngươi cũng cam tâm tình nguyện bị ta lừa còn gì. Hừ, cái thứ thần công hợp hoan mà ngươi cũng tin, ngươi là trẻ con sao? Ngươi đâu thật sự là kẻ ngốc, mà ngươi lại nguyện ý cùng ta làm loại chuyện này, biết rõ ta lừa ngươi mà cũng nguyện ý." Đan Khuyết không ngờ Hàn Cẩm lại có thể thẳng thắn phản bác như vậy, tức đến giận run lên: "Ta lợi dụng ngươi?! Đúng, đúng là lúc ban đầu ta lợi dụng ngươi. Nhưng.. ta... ta.. ta đối xử với ngươi có nửa điểm không thật tâm không?! Ngươi nói đúng, ta ngốc, nếu không phải ngươi cố ý trúng độc, sao ta lại đi theo Kỷ Thư? Ta vất vả trăm cay nghìn đắng chỉ để tránh xa đám người đó, ngươi lại kéo ta vào chỗ bọn chúng. Ngươi tính toán ta như vậy.." Y ngưng lại một chút, nhịp thở lại bắt đầu dồn dập. Cao Thịnh Phong vò đầu: "Người trong giang hồ, chính là ngươi tính toán ta, ta tính toán ngươi còn gì. Thiếu niên à, ngươi cũng là người trong ma giáo, đừng hồn nhiên như vậy chứ?! Đúng là ta tò mò với Xích Hà Giáo, muốn nhân kẽ hở từ ngươi, nhưng ta chưa từng hại ngươi, còn cứu ngươi không ít lần! Ngươi nghĩ ta cho ngươi uống thuốc là vì cái gì?! Ta đã cứu ngươi một cái mạng đấy! Ngươi còn muốn giết ta, thật không có lương tâm!" Nói xong liền làm mặt xấu, "Cẩn thận ta đánh mông ngươi." "Ngươi! Ngươi!" Thiếu chút nữa Đan Khuyết bị ông làm cho ngất đi vì tức. Lúc này y đã không nghĩ tới chuyện vì sao Hàn Cẩm lại trở nên khác thường như vậy nữa, bởi vì lời Hàn Cẩm nói thật sự thật sự là lời nói thật. Y run giọng nói: "Được, hay, ngươi nói đúng! Người trong giang hồ, không phải ngươi tính toán ta thì cũng là ta tính toán ngươi, sao ta lại trở nên ngây thơ như vậy?! Đúng là ngươi đã cứu ta, chỉ tiếc, ta là người của ma giáo, ta không biết cái gì là ân với báo, ta chỉ biết lấy oán trả ơn. Hàn Cẩm! Ngày 15 tháng 1 ta sẽ rời khỏi đây, từ nay về sau, ta với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt! Lần sau gặp lại ngươi," Y cầm ngang thanh kiếm trong tay, "Ta sẽ dùng nó để nói chuyện." "Hở?!" Cuối cùng Cao Thịnh Phong cũng nhận ra sự tình dường như có chút bất ổn. Đan Khuyết nói xong, liền xoay người đi vào trong nhà, dùng sức đóng sập cửa. Cao Thịnh Phong đứng bên ngoài một hồi, nhún nhún vai, quay trở về. Ông quay trở lại nơi ở của Hàn Cẩm, Hàn Cẩm lập tức mong đợi mà nhào tới: "Cha, thế nào rồi?" Cao Thịnh Phong khẽ cắn môi, giọng nói sâu xa: "Thông Minh à... là thế này, ta cứ nghĩ, giữa con và Đan Khuyết chỉ có chút hiểu lầm, nói ra hết là xong rồi, cho nên ta, khụ, nói hết sự thật. Sau đó..." "Sau đó thì sao?" Hàn Cẩm căng thẳng nắm lấy tay ông. Cao Thịnh Phong hắng giọng một cái, nhỏ giọng nói: "Tính tình Đan Khuyết không tốt lắm.. khụ.. dù sao thì... sắp tới, tốt nhất là con đừng xuất hiện trước mặt hắn..." Lư Nhã Giang tựa vào khung cửa bên cạnh, vẻ mặt "Biết ngay mà", khẽ nhún vai. Hàn Cẩm cả kinh, thiếu chút nữa bất tỉnh: "Sao cơ?!" Lư Nhã Giang tiến lên trước, chẳng đếm xỉa tới Cao Thịnh Phong đang cười xòa, vỗ vỗ vai Hàn Cẩm, nói: "Không ai là con cả, không ai hiểu rõ suy nghĩ trong lòng con, bởi vậy nên không ai có thể thay thế cho con được. Có một số việc, chỉ mình con mới có thể giải quyết."

Chương 68: Thiên Tôn độc nhất vô nhị anh minh thần võ tự mình chỉ bảo   
Đan Khuyết bị "Hàn Cẩm" làm tức đến ong cả đầu, buổi trưa quên cả đi ngâm dược tuyền. Y cũng không hiểu đột nhiên Hàn Cẩm bị trúng gió gì, lại gióng trống khua chiêng chạy tới nói với mình những lời này, thế nhưng, đã nói tới mức này rồi, y và Hàn Cẩm coi như trở mặt, Hàn Cẩm sẽ không tiếp tục quang minh chính đại, hoặc là dịch dung giả bộ tới tìm y nữa. Đan Khuyết không ngờ là, đến buổi tối, y đang tự mình thu dọn đồ đạc đi ngâm dược tuyền, đột nhiên lại thấy bên ngoài có bóng người vụng vụng trộm trộm, đó chính là Đản Đản. Hơn nữa người này có vẻ có tật giật mình với y, Đản Đản này ắt không phải Đản Đản thật. Đan Khuyết thật sự khó hiểu, y không thể nghĩ ra vì sao tới tận lúc này rồi mà Hàn Cẩm vẫn còn làm bộ làm tịch với mình. Sau một lúc sững sờ, y chợt vô cùng phẫn nộ —— Rốt cuộc Hàn Cẩm còn muốn lừa gạt y tới mức nào nữa?! Đan Khuyết bỏ đồ trong tay xuống, lạnh lùng đi tới trước mặt "Đản Đản", "Đản Đản" nhút nhát rụt cổ lại một cái, nở nụ cười thảo mai với Đan Khuyết: "Công công công công tử, nên đi ngâm thuốc rồi." Đan Khuyết đang muốn giơ tay lên đấm hắn, bàn tay đưa lên không, đột nhiên lại dừng lại —— y ngửi thấy mùi thuốc đông y đắng chát trên người Hàn Cẩm. Những ngày này, mỗi lần Hàn Cẩm ngụy trang thành Đản Đản mà xuất hiện, trên người đều mang theo mùi thuốc đông y này, mà Hàn Cẩm xuất hiện lúc ban ngày kia, trên người hoàn toàn không có mùi này. Từ sau khi Đan Khuyết ngửi thấy mùi thuốc đông y trên người Hàn Cẩm, y đã đặc biệt đi thăm dò, mùi thuốc nồng nặc trên người Hàn Cẩm tới từ máu đỉa đen, một khi dính dược liệu này mùi sẽ kéo dài khó tiêu tan, không thể lúc thì có lúc lại không. Đan Khuyết lại bị làm cho u mê một lần nữa: Chẳng lẽ cái người Hàn Cẩm tới lúc ban ngày kia là giả? Không, thoạt nhìn hắn không giống giả. Có lẽ là, vì ban ngày y kích động quá nên quên mất mùi vị này? Thế nhưng bình tĩnh suy nghĩ kỹ lại, Hàn Cẩm lúc ban ngày quả đúng là kỳ quái, Hàn Cẩm không giống một người có thể nói ra những lời này. Đan Khuyết hỏi: "Ban ngày ngươi làm cái gì?" Hàn Cẩm dè dè dặt dặt đáp: "Mài, mài thuốc." Đan Khuyết nghĩ, liệu có phải mình đã nghĩ sai rồi không, căn bản Đản Đản không phải là Hàn Cẩm giả trang? Thế nhưng cũng không đúng, ít nhất cũng phải có hai Đản Đản, bởi vì lúc thì y ngửi thấy mùi lúc lại không, vết bầm đen trên cổ tay cũng lúc có lúc không như vậy. Đan Khuyết thật sự bị làm cho u mê, không nhịn được mà nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?" Vẻ mặt Hàn Cẩm như sắp khóc: "Là Đản Đản mà." Đan Khuyết không kiềm chế được nữa, giơ móng lên cào vào mặt hắn. Hàn Cẩm càng thêm hoảng sợ, lăn tại chỗ một vòng mà tránh đi. Đan Khuyết lại muốn xông lên, Hàn Cẩm kêu to: "Giết người này, cứu tôi với!" Vừa kêu to vừa ôm mặt uốn éo cái mông bỏ chạy. Hàn Cẩm quay trở về nơi ở, Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang cùng ra đón, Lư Nhã Giang hỏi: "Sao rồi?" Hàn Cẩm u oán trừng mắt nhìn Cao Thịnh Phong, khóe môi mếu xệ xuống, ôm lấy hông Lư Nhã Giang khóc oang oang lên. Cao Thịnh Phong rất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hay