Chương 1: Thức giấc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


        Hoàng Nam tỉnh dậy sau cơn hôn mê, xung quanh cậu là ngôi nhà lợp lá vàng ươm, trong nhà cũng chẳng có vật giá trị, chỉ duy nhất có cái bàn được đóng bằng gỗ sơ sài trên đó vỏn vẹn để một ấm một tách. Đến cả chiếc giường mà cậu đang nằm cũng chỉ là một chiếc giường tre trải tấm chiếu manh cũ mèm rách nát đã vương mùi mốc. Không khí trong căn nhà nhỏ ngập mùi ẩm mốc khiến cậu tỉnh khỏi cơn mơ hồ sau hôn mê. Đầu óc cậu trống rỗng, chẳng nhớ được gì, một ngàn câu hỏi hiện ra trong đầu cậu " mình là ai? " " đây là đâu?" " tại sao lại không có ai ở đây?"...
        Sự hoang mang cùng những suy nghĩ ấy khiến cậu cảm thấy đau buốt khắp đầu. Cậu đỡ chán cố trấn tĩnh bản thân. Lúc này, cậu lại bắt đầu chú ý đến bộ đồ cậu đang mặc mặc dù cả ngôi nhà đều cũ kỹ, đồ vật cũng đã bám đầy rêu phong cớ sao bộ đồ trên người cậu lại còn khá mới. Tuy chỉ là chiếc áo lụa mỏng màu trắng cùng quần đen nhưng so với sự cũ kỹ của cả ngôi nhà thì trên bộ đồ có vẻ rất mới, áo lụa chỉ bị dính bụi trên chiếu, quần chẳng hề bạc màu, như thể chỉ vừa mới mặc.
         Những thắc mắc chẳng có lời giải thích ủa vây cậu, chẳng tìm thấy chút manh mối nào xung quanh cậu cũng chẳng còn để tâm đến nó nữa điều quan trong hiện giờ là cần phải tìm cách sống. Gạt hết tất cả những câu hỏi trước đó, cậu phải tìm cách để sống, phải sống mới có thể tìm được lời giải đáp.
          Không nghĩ ngợi nhiều cậu cố gắng đi ra ngoài, cơ thể có lẽ đã lâu không vận động , các cơ đau nhức mỏi đến rã rời. Ngoài trời mới chỉ tờ mờ sáng, ánh nắng sớm chiếu thẳng vào ngôi nhà nhỏ, xung quanh cũng chẳng có người. Ngôi nhà này nằm ở trên mảnh đất phẳng của ngon núi nhỏ , xung quanh bốn bể núi non, chỉ có một lối nhỏ dẫn xuống núi, từ đây có thể nhìn thấy xa xa là một ngôi làng bao phủ bởi cánh đồng lúa. Trước cửa nhà là sân vườn nhỏ, không được chăm sóc đã lâu nên cỏ dại đã mọc cao đến mười lăm phân, phía trước cổng là cây hoa giống nở rộ, vươn mình phủ kín hàng rào.
         Đi lại thăm thú một hồi cơ thể Hoàng Nam cũng quen dần, dù đi lại còn hơi đau nhưng cũng đã có thể coi là tạm ổn. Điều đầu tiện cậu làm là dọn lại ngôi nhà, dù sao thì vẫn nên " An cư lạc nghiệp ", đầu tiên phải có chỗ ở đã còn lại tính sau.
         Sau khi dọn dẹp lại ngôi nhà một hồi, sử lý hết đám cỏ kia cũng đã mất cả sáng. Đến buổi trưa mặt trời lên đến đỉnh, nắng gắt chiếu rọi khắp nơi, nóng đến mức cậu nghĩ sắp mình sắp tan ra đến nơi, bụng thì đói. Tuy trong túi chẳng còn một xu, cũng chẳng còn ai quen biết để hỏi thăm nhưng cậu vẫn quyết định xuống ngôi làng gần đó xem thử một lần xem sao, dù sao thì ít nhất cũng xin được bát cơm trắng
Nghĩ là làm, cậu phủi bụi trên áo lụa, mặc thêm lớp áo khoắc và nón lá được treo trên tường nhà đi về phía ngôi làng. Từ nhà cậu đến làng cách tầm 2 dặm, nhưng với sức cậu phải đi hết nửa canh giờ mới tới.
         Nơi đây đông đúc, người dân tấp nập mua bán,  dù đang là giữa trưa nhưng khu chợ vẫn đông đến kỳ lạ. Cậu ghé tạm vào một nhà bán cơm bên đường, chủ tiệm có vẻ rất hiếu khách, thấy cậu đến liền ra chào
-Chủ tiệm cơm: Chào cháu~ cháu mới tới làng có phải không, nhìn cháu không giống người ở đấy lắm. Nào muốn ăn gì nào thanh niên~?
          Chủ tiệm cơm là một người phụ nữ trung, dáng vóc lanh lợi, thân thiện vận áo tứ thân nâu đã bạc màu cưới nói.
-Hoàng Nam: Dì ơi... thật ngại quá... Cháu không có tiền ạ... Dì có thể cho cháu xin một bát cơm không ạ..? Cháu có thể làm việc phụ dì để trả cũng được ạ! Được không dì...?
-Chủ tiệm cơm phì cười: Có gì đâu, không có tiền thì không có tiền, dì cũng đang thiếu người phụ. Vào đây dì mời con một bữa ha

- Hoàng Nam: C...Con cảm ơn dì! Con sẽ làm việc thật chăm chỉ!!
- Chủ quán cơm: ừm được rồi vào đây dì lấy cơm cho con. Dì tên là Vân, nhưng người ở đây quen gọi là dì Hai rồi, cháu muốn gọi như nào cũng được ta không để tâm đâu~
         Vừa nói Dì Vân vừa dẫn cậu vào bàn, lấy một phần thức ăn đầy đủ cho cậu
Hoàng Nam: Dạ! Vậy con cảm ơn dì Hai!
Cậu cười vui vẻ bắt đầu ăn.
-Dì Vân ngồi xuống đối diện cậu hỏi
-Dì Vân: Vậy con tên gì?
-Hoàng Nam: Con kh-.....
Trong đầu cậu ngay lúc này phát lên cái tên " Hoàng Nam " giọng nói vừa quen vừa lạ khiến cậu đau đầu, tầm mắt đen dần chẳng thấy gì nữa
_________________________________________
    
     ⚠ Cảnh báo ⚠Truyện được viết theo bối cảnh giả tưởng không đúng với lịch sử
Đây là tác phẩm đầu tay của mình, mình mong được mọi người nhận xét để nó hoàn thiên hơn (〃゚3゚〃)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC