Một chút nhói ở trong lòng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải chăng tột cùng của đau đớn là dửng dưng? 

Nước mắt đã cạn hay lòng người đã khác. Người ơi cho tôi hỏi một câu. Tình yêu ấy sao không có kết quả, tình yêu ấy sao lại trải qua nhiều bi thương đến vậy. Kết cục của tình yêu ấy là mỗi người mỗi ngả? Kết cục của tình yêu ấy là chẳng đến bên nhau tới trọn đời?
Đánh đổi cả thời thanh xuân, đánh đổi hết cả tuổi trẻ rồi nhận lại được gì? Ai đã hứa bên nhau tới già? Ai đã hứa sẽ không bao giờ buông tay? Ai đã hứa dắt em đi khắp thế giới?

La Duy ơi. Sao chàng ngốc đến thế? Nếu yêu sao không đến? Nếu yêu sao lúc đầu lại từ bỏ? Nếu từ bỏ rồi sao lại còn vấn vương để bây giờ lòng đau quặn thắt, để bây giờ ngay cả chỗ dung thân cũng không có?

Trong tình yêu làm gì có ai đúng ai sai? Họ như những con thiêu thân lao vào đống lửa. Biết trước tình yêu không kết quả nhưng vẫn bất chấp. Đúng, họ đã sống hết mình cho tuổi trẻ, họ đã đánh đổi cả tuổi trẻ dành cho người họ yêu. Nhưng. Kết cục chẳng bao giờ giống như ngôn tình HE cả!

Tôi không muốn yêu, vì yêu nhiều khổ nhiều. Trải qua một mối tình đau buốt tận xương tủy mà mỗi lần nhớ lại tim tôi lại đau râm ran. Tôi tự nhủ bản thân mình rằng phải cố gắng, phải kiếm thật nhiều tiền, phải đi khắp nơi trên thế giới, phải mua nhà mua xe. Nhưng cậu biết không? Những ước mơ đó, mỗi lần xuất hiện trong đầu tôi luôn đi kèm với hình bóng của cậu. Tôi ước tôi có thể nắm tay cậu đi khắp thế giới, chúng ta sẽ kết hôn, cùng nhau nuôi dạy những đứa trẻ, rồi cùng nhau già đi.

Tôi có một thằng bạn. Nó nói, sau này có vợ, nó nhất định phải chết sau vợ mình. Bởi, nó không muốn vợ nó đau lòng khi phải nhìn thấy người chồng của mình rời xa.... Nếu các cậu muốn xin infor, tôi sẵn lòng giúp đỡ.

Tôi đã tưởng tượng biết bao nhiêu lần về viễn cảnh người nắm tay tôi đi hết đời này. Tôi ước người đó sẽ như Giang Thần hứa sẽ che chở cho Trần Tiểu Hi suốt đời. Nhưng trên đời này làm gì có Giang Thần và Trần Tiểu Hi, làm gì có Hà Dĩ Thâm chờ Triệu Mặc Sênh 6 năm, cũng chẳng có một Lục Bắc Thần suốt 7 năm ròng một lòng hướng về phương Bắc, nơi Cố Sơ người anh ngày đêm mong nhớ ở đó, lại càng chẳng có một Mạnh Hoà Bình nhất kiến chung tình, dù thời gian có bao lâu, anh cũng chẳng hề đoái hoài đến người con gái khác. 

Ngôn tình quanh đi quẩn lại vẫn là ngôn tình, nếu đời thực là ngôn tình, tôi cũng chẳng được tạo hóa thương xót mà trao cho một vai diễn, ngay cả đó chỉ là một vai phụ nhỏ nhoi mờ nhạt, có hay không cũng chỉ là vai quần chúng rẻ mạt, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Tôi nghĩ, tôi vẫn thích hợp ở một mình hơn!

Bảo Lộc,
03/12/2017
Trời không nắng, cũng không mưa nhưng trái tim lại héo mòn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC