~Chương 26: Anh nhớ em~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau mười lăm phút năn nỉ gãy lưỡi, cộng với đưa xem chứng minh thư chứng thực không phải thành phần đáng ngờ, cậu nhân viên khó tính mới thuận theo yêu cầu của Kazutora mà dẫn hắn đến nhà riêng của Chifuyu, cách tiệm một tầng lầu.

Trước mặt hai người chính là cánh cửa bị khóa ngoài mà ổ khóa chính là dạng mật mã con số. Cậu nhân viên chậm rãi nói
'Đây là nhà riêng của Chifuyu san, cửa ra vào có cài mật mã, bản thân là nhân viên thân thiết cũng chưa có cơ hội vào bên trong, mật mã càng không biết. Nên là tôi nghĩ quý khách không vào được đâu'

Hắn kéo vali lướt qua người bên cạnh, đứng trước cửa cùng cái ổ khóa bằng sắt cực lớn. Kazutora nghĩ nghĩ gì đó liền bấm nhanh dãy bốn số, và tiếng cạch ngay lập tức vang lên, cửa bật ra mở toang trong sự há hốc mồm của người còn lại. Cậu nhóc lắp ba lắp bắp
'Anh...anh....anh rốt cuộc là ai?'

Kazutora thong thả kéo vali vào bên trong, trước khi đóng cửa liền cười tươi thả lại một câu
'Đã bảo là người tình bí mật rồi mà không tin'

Người nào đó chính thức đóng băng tại chỗ, ông chủ à, người hãy mau mau trở về đòi lại công bằng cho em.

Kazutora bước vào trong nhà, điều đầu tiên khiến hắn bất ngờ chính là nội thất, cách trang trí không khác mấy ngôi nhà cũ của họ. Hương chanh thoang thoảng vẫn phảng phất khắp nơi khiến khứu giác vô cùng dễ chịu. Căn nhà vẫn gồm hai phòng ngủ, một phòng khách, căn bếp và nhà vệ sinh.

Hắn tiến đến mở cửa một phòng, là phòng của Chifuyu, mọi thứ được sắp xếp rất ngăn nắp, tủ truyện shoujo đặt ngay ngắn bên trong góc, trên giường là chiếc mền được xếp gọn gàng. Hắn chẳng may may suy nghĩ cởi bỏ áo khoác ngoài, đặt vali đại đâu đó rồi tức thì nằm phịch lên giường Chiufyu, nghiêng người ôm tấm chăn bông vào lòng.

Cả cơ thể không tự chủ mà dụi hết vào chiếc mền mềm mại toàn mùi hương của Chifuyu, tự nhiên hắn muốn khóc, hai năm bỏ lỡ, hai năm mò mẫm sống qua ngày nơi xứ người, mang trí nhớ không em đi khắp nẻo đường, đến bây giờ mới đủ can đảm quay trở về gặp người.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, tuy chưa chính thức xác nhận nhưng ngày này của hai năm trước, họ đã bày tỏ với nhau và có một đêm mặn nồng không thể nào quên. Kazutora muốn chọn ngày này để đoàn tụ, chỉ là không ngờ em cũng nghĩ như vậy.

Chifuyu ngồi trên máy bay mà toàn thân nóng như lửa đốt, nếu có đôi cánh em sẽ không ngại gắn vào lưng mà phóng nhanh về bên Kazutora. Bây giờ chắc chắn hắn đang ở cửa tiệm, thậm chí có khi còn vào được trong nhà, mật khẩu đối với người kia là quá dễ dàng.

Định nhắn tin cho hắn nhưng chợt nhớ vẫn đang ngồi trên máy bay với cả không biết số, chỉ biết duy nhất một điều là hắn đang chờ em về. Chifuyu nuốt xuống nóng ruột trong lòng đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, tầng mây trắng lãng đãng ngoài không khí, bên kia đường chân trời là mặt trời nhỏ nhu nhú phát ra vầng hào quang rực rỡ, đúng là cảnh đẹp khiến người khác nao lòng.

Em không nhịn được cứ cười rồi lại tủm tỉm cười, cảm giác sắp gặp lại người thương sau hai năm xa cách đúng là rất rất đặc biệt, vừa vui vui xen lẫn chút bồn chồn, nhưng hơn hết vẫn là rạo rực không tả được.

Vừa xuống máy sân bay Tokyo đã là 8 giờ sáng ngày hôm sau, Chifuyu tức tốc bắt taxi một mạch trở về nhà. Em thanh toán và bước xuống xe, tất cả mọi động tác đều nhanh hết mức có thể, tiếng leng keng quen thuộc vang lên, nhóc nhân viên đang cầm chổi quét quét liền quay sang
'Xin chào quý...'

Cậu nhóc ngạc nhiên ra mặt
'Ông chủ, sao anh ở đây?, không phải hôm qua đi Mỹ rồi sao?'

Chifuyu vừa thở vừa gấp gáp hỏi
'Anh ấy đâu?'

Người trước mặt nghệch ra vài giây mới trấn tĩnh
'À à, nếu là người đàn ông đẹp trai kì lạ thì đang ở trong nhà Chifuyu san, không hiểu sao anh ta biết mật khẩu....a khoan đã'

Lời chưa nói xong Chifuyu đã chạy vụt lên lầu, quăng chiếc vali tội nghiệp một cái bịch xuống đất. Nhóc nhân viên cảm thấy lo lắng cho ông chủ của mình nên cũng chạy hì hục theo sau.

Em mở cánh cửa trong vòng một nốt nhạc khiến hắn đang đứng trước cửa sổ mở toang mà hút thuốc giật hết cả mình. Chifuyu nhìn hắn chằm chặp, Kazutora vẫn không thay đổi gì sau hai năm, vóc dáng vẫn cao ráo, mái tóc vẫn buộc cao để lại hai lọn tóc vàng đen lộn xộn.

Hắn nhìn thấy em cũng nhanh chóng dập thuốc quăng vào sọt rát. Chifuyu vẫn vậy, vẫn rất chững chạc, trưởng thành với tóc đen cùng kiểu undercut đằng sau. Em hỏi hắn, bước chân từ từ di chuyển về phía đối phương
'Có gì muốn nói không?'

Người trước mắt đứng im tại chỗ không biết phản ứng thế nào trước đôi mắt đã ươn ướt của em, chỉ có thể lảng sang nơi khác
'Anh...'

Chifuyu vẫn không dừng lại, chỉ phút chốc đã đứng trước Kazutora đang kịch liệt né tránh, em chẳng e dè đấm bình bịch vào ngực hắn
'Tôi hỏi anh có gì muốn nói không?'

Đối phương tiếp tục không can đảm nhìn em, Chifuyu như bị phát tiết dùng hai tay đánh càng mạnh vào thân người trước mặt, giọng bắt đầu lạc đi
'Anh bị câm hả? Tại sao không nói?'

Kazutora nắm lấy hai tay em, siết chặt
'Chifuyu, anh...xin lỗi'

Xin lỗi vì đã chủ động rời đi, xin lỗi vì cứ thế mà rời xa em.

Đối phương cúi gầm mặt, cốt vẫn là để che đi vành mắt đỏ hoe
'Còn gì nữa không?'

Hắn cầm hai tay em nhẹ nhàng hôn lên
'Anh sai rồi. Anh là thằng khốn nạn'

Sai vì đã quên em, khốn nạn vì trong những đoạn kí ức vụn vỡ trong trí nhớ, hắn không thể nhận ra em, để rồi nhầm lẫn thành một người khác, còn làm ra hành động có lỗi với em.

Chifuyu không kìm được từng tiếng nấc nhẹ
'Còn gì nữa?'

Kazutora buông tay, di chuyển lên trên nâng gương mặt em nhìn mình, hắn miết nhẹ từ vầng trán cao rộng qua vành tai, trượt xuống sống mũi, cuối cùng dừng rất lâu ở phiến môi. Một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mi, bỏng rát
'Anh nhớ em'

Đối phương nhìn hắn cũng rưng rưng, chỉ một câu nói ba chữ thôi cũng khiến Chifuyu cảm thấy hai năm chờ đợi của mình không hề vô nghĩa. Em không quan tâm thời gian qua đã xảy ra chuyện gì, càng không bận lòng hắn làm sao nhớ ra em, hiện tại chỉ cần hắn ở đây là đủ lắm rồi.

Chifuyu dang tay ôm lấy hắn, dụi thật sâu vào bờ ngực vững chãi mà bản thân vẫn hoài nhớ nhung, hơi ấm của Kazutora, mùi hương của Kazutora ngay lúc này, thật chân thực, thật rõ ràng.

Hắn không nói không rằng cố định mặt em, cúi xuống hôn lên môi, nụ hôn sau hai năm xa cách giống như khối than hồng chỉ cần một trận gió nhỏ đã đủ bén lửa cháy phập phừng. Chifuyu nhắm mắt, đôi tay vô thức vòng lên cổ hắn cùng trao nhau tư vị ngọt ngào.

Ban đầu họ hôn nhau rất nhẹ nhàng vì đâu đó trong lòng vẫn sợ làm đau đối phương, nhưng chỉ vỏn vẹn được vài giây. Chẳng biết ai là người chủ động trước, chẳng biết ai cắn ai, ai là người luồn lưỡn vào quấn quýt điên cuồng, chỉ biết làn hơi phả ra từ thân thể cả hai rất nóng bỏng, rất mê người.

Chifuyu thuận thế đẩy ngã hắn vào sô pha tiếp tục mút mát lấy đôi môi mà bản thân đã khao khát nhiều năm. Vẫn thấy chưa đủ, em đè phịch hắn xuống sô pha, nghiêng đầu cắn mạnh vào hình xăm con hổ ngay cổ hắn. Vẫn như ngày hôm đó, ngay vị trí đánh dấu thuộc quyền sở hữu của em, vĩnh viễn không thay đổi.

Kazutora mắt nhiễm huyết sắc nhìn em chằm chằm tính lật người lại liền bị tiếng động từ cửa làm cho thanh tĩnh. Chifuyu ở phía trên nhìn hắn như một con thú nhỏ đang cầu xin, nguyện dâng hiến cả tâm hồn lẫn thân xác cho sói dữ.

Hắn bày ra biểu cảm đang rất đổi hoang mang, cùng lúc Chifuyu đưa người sấn tới định hôn thêm một chút liền bị hắn ôm mặt giữ lại, môi em cũng vì tác động bất ngờ mà dừng ở động tác chu chu ngoài không khí.

Kazutora hơi mất tự nhiên đánh mắt sang cửa
'Chifuyu, có phải em quên đã mang một người đến đây rồi không?'



{Còn tiếp}

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net