PART 5: REMEMBER THIS IS NOT JUST A STORY. THIS IS OUR FUTURE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết ngày hôm nay thật nóng bức, ly nước cam vừa mới được đem ra đặt trên mặt bàn, chưa kịp uống đến miếng thứ 3 đá đã tan ra gần hết . Ánh nắng hắt qua khung cửa sổ, mấy chú chim chẳng còn líu lo quanh đây nữa, có lẽ bọn chúng đã di cư ra nơi khác rồi cũng nên. Một vài chú bướm từ đâu bay qua lại, báo hiệu mùa hè đang đến. Crystal sợ hãi khi nghĩ đến sâu róm, nhưng không thể phủ nhận sự yêu mến của cô dành cho loài bướm. Crystal mặc một chiếc váy dây trắng, chiếc bàn tròn vừa đủ cho 2 người ngồi, cô lật nhẹ từng trang sách, tiêu đề sách là " The bell jar". Lâu lâu lại có những cơn gió lướt qua làm mái tóc cô khẽ bay, một màu cam vàng xen trắng hòa hợp với nhau trong gian phòng tĩnh lặng.
"xác chết ư !" Cô khẽ thốt lên, đưa tay che miệng, tình tiết trong quyển sách khiến cô choáng váng và có phần buồn nôn. Nhưng cô vẫn tiếp tục đọc tiếp. Mọi người ở trường học đều biết dạo này cô đã vắng mặt rất nhiều ở trường học, sức khỏe của cô không được tốt lắm, cô thường hay mơ thấy ác mộng và ảo giác. Mỗi khi ra ngoài cô đều có cảm giác có ai đó đang theo dõi mình, sự hoang tưởng này khiến tinh thần cô sa sút trầm trọng, cô khổng thể ngủ ngon giấc cũng như giữ được lý trí sáng suốt được nữa. Kỳ lạ hơn một thứ mùi hương liên tục ám ảnh lấy cô, cô nhớ rõ mùi hương ấy và chúng thường gắn liền với những thứ kỳ lạ dạo đây xảy ra với cô. Mẹ cô đã đưa cô tới bệnh viện và tiến hành điều trị những ca tham vấn trị liệu từ bác sĩ tâm lý. Nhờ thế mà dạo gần đây Crystal đã cảm thấy tốt hơn, cô đã rời khỏi giường để làm thứ gì đó khác ngoài việc khóc lóc và lo sợ. Đôi khi cô nghĩ rằng có lẽ mình đã bị ma ám nhưng khi cô nói điều này ra tất cả mọi người đều bảo rằng chẳng qua sức khỏe tinh thần của cô hơi yếu mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi thư giãn một thời gian sẽ hết. Crsytal cũng bán tín bán nghi mà nghe theo lời họ, thỉnh thoảng Stella sẽ cầm một chiếc ô mặc một bộ đầm rực rỡ nhất có thể, đứng trước cửa phòng của cô và vẫy tay hoặc mỉm cười với cô. Stella chưa bao giờ ngưng việc ở bên cạnh và hỗ trợ tinh thần cho cô, nhưng khi bị ốm Crystal luôn tránh xa tất cả mọi người cô cũng không biết tại sao. Tuy nhiên ngày hôm nay Stella lại không tới nữa, bên ngoài khung cửa sổ không một bóng người, Crystal cảm thấy hụt hẫng đến lạ, cô nghĩ lại những hành động mình đã làm với Stella suốt thời gian, hàng lông mày của cô díu lại, ánh mắt hiện vẻ hối hận. Cô đứng lên đi tới phía giường cầm điện thoại lên, cô soạn một tin nhắn tới cho Stella, nhưng Crystal không biết nên nói gì với Stella nữa. Cô ngồi bịch xuống giường thở dài
Trong lớp học xì xào những tiếng người nói chuyện, ở góc lớp một mỹ nữ với mái tóc vàng óng, mặc chiếc đầm vô cùng sành điệu và nổi bật. Cô nhìn vào xa xăm tập trung suy nghĩ gì đó.
"Ê tao nghe nói nhỏ Crystal bị ma ám á mày"
" Thật hả, mày nghe ở đâu kể tao với"
Tiếng thì thầm của 2 bạn nữ đi ngang qua bàn của mỹ nữ tóc vàng. Cô cắn môi, liếc mắt nhìn 2 cô gái kia, không để 2 người bàn tán thêm câu nào, cô đứng dậy 2 tay đập mạnh xuống bàn
" Đừng có mà đi đồn thổi linh tinh về người khác, hoặc là tao sẽ nói với cả trường này 2 bọn mày là 2 đứa chuyên đôi ba mách lẻo, bịa đặt chuyện về người khác. Để rồi xem còn ai dám qua lại với hai chúng mày nữa không"
Ánh mắt dữ tợn cùng giọng nói kiêu ngạo khiến 2 cô gái kia khúm núm sợ sệt, người kia thì thầm
" Mình..mình xin lỗi nha Stella,.. bọn mình sai rồi,.. mình xin lỗi"
Nói rổi 2 cô gái dắt nhau chạy đi, cả 1 tháng nay Crystal không đến trường rồi trong lòng Stella nóng bừng bừng như đang ngồi trong nồi nước sôi vì ngày nào cũng phải lo lắng cho crystal. Khó khăn lắm mới moi được một chút thông tin từ người giúp việc ở nhà Crystal, vậy mà 2 đứa kia lại nghe được tin đồn nhảm kia ở đâu. Stella lo lắng bởi vì tin đồn 2 người kia nói với nhau không phải là không có căn cứ, mà có thể 50% là sự thật. Bởi vì Crystal đặc biệt sẽ không bao giờ tự nhiên sa sút tinh thần một cách kỳ lạ như thế đâu. Cô đã chơi với Crystal từ năm mẫu giáo đương nhiên sẽ rất hiểu cô rồi.
Bên ngoài mặt trăng đã lên cao, màn đêm đen tuyền hết sức mờ ảo, những vì sao nhỏ lấp lánh, Crsytal ngồi trên giường tay cầm một chiếc gối ôm thảo dược mà bác sỹ đã đưa cho cô để điều hòa giấc ngủ. Bên cạnh mẹ cô đang thắp ngọn nến thơm giúp giấc ngủ ngon hơn. Nhìn cô lo lắng, bất an, mẹ liền ngồi xuống ôm lấy cô."Hôm nay con hãy yên tâm mà ngủ thật ngon, mẹ sẽ luôn ở bên con, bệnh của con sẽ nhanh chóng khỏi thôi"

Mẹ của Crystal đã bỏ việc ở nước ngoài để về chăm cô suốt 3 tuần nay, cô cảm thấy rất hạnh phúc khi được ở bên mẹ nhưng một phần cũng cảm thấy có lỗi với mẹ mình.
Crystal ôm lấy mẹ không nói gì, những cái ôm có sức mạnh thật khủng khiếp, cô cảm thấy tốt hơn khi được ôm mẹ. Cô bỗng có một niềm tin hy vọng rằng tối nay bản thân sẽ ngủ thật ngon mà không gặp ác mộng nào nữa.Thậm chí đèn phòng ngủ từ màu hồng được thay bằng màu xanh dương, màu sắc vốn dĩ khiến con người ta thấy thư giãn hơn và hạn chế được những hành động tiêu cực mà bản thân gây ra lên cơ thể chính mình. Mùi nến thơm dần lan tỏa khắp phòng, Crystal bắt đầu cảm thấy dễ chịu và thoải mái hơn, cô dần dần chìm vào giấc ngủ của mình.
" Gì đây, mình lại mơ nữa sao?"
Toàn thân cô bay bổng giữa một không gian trống rỗng, lần này mọi thứ có vẻ tươi sáng hơn trước, không gian này có những gam màu pastel tươi sáng, khắc hẳn với những giấc mơ trước cô thấy.
"Có vẻ nến thơm và thảo mộc có tác dụng thiệt", Crystal thầm nghĩ, cô hiếu kỳ chuyển động cơ thể di chuyển trong không gian kỳ lạ này
"Mình..mình đang bay này" Crystal vừa hốt hoảng vừa vui vẻ đến bất ngờ, sau bao nhiêu ngày tháng cuối cùng cô cũng có thể mỉm cười như này.
"WAOOOOOO" cô dần quen thuộc với cách di chuyển này hơn, Crystal đưa cơ thể lướt bay như một cơn gió cô cười khúc khích, tiếng cười vang xa trong khoảng không tưởng chừng như không đáy.
Khi đã chơi đùa tới mệt, Crystal nghỉ ngơi lấy sức, bỗng phía trên khoảng không, một con mắt khổng lồ bao trùm toàn bộ không gian. Crystal sợ hãi không thể hét lên tiếng nào nữa, toàn thân cô cứng ngắt. Đôi mắt chớp chớp nhìn cô, cảm giác như trái tim cô đang bị nó bóp nát một cách man rợ. Thế rồi cả cơ thể cô rớt xuống , tốc đột rơi quá nhanh Crystal không thể thấy gì hết, cô không còn kiếm soát cơ thể mình được nữa. Cô rất sợ hãi, có lẽ cô sẽ chết tại đây. Rồi cơ thể cô chạm phải một thứ gì đó mềm và bông xốp, cô chậm rãi mở mắt ra nhìn. Cô đã rơi xuống một đám mây cotton ư??? Crsytal ngờ hoặc. Một giọng nói từ đâu phát ra, chậm rãi " Em đã chơi đùa chán chưa, Crystal yêu quý?". Cô giật mình bởi giọng nói, liếc nhìn xung quanh để xem giọng nói ấy phát ra từ nơi nào.
" Anh đã cố gắng tạo ra một nơi tươi sáng hơn cho em, xin lỗi em vì trước đó anh quá ngu ngốc khiến em sợ hãi rồi"
Crytal sợ hãi, tạm thời chưa dám nói bất kỳ câu nào.
" Crystal" một âm thanh từ phía sau lưng cô đột ngột xuất hiện, giọng nói quen thuộc và ấm áp, cô không tự chủ mà quay đầu lại. Dáng người rất cao lớn và mạnh mẽ, chắc hẳn là đàn ông, nước da trắng sáng, đường nét của một người lai Châu Âu và Châu Á.
" Anhhh là ai ?" Crystal không khỏi tò mò mà thốt nên câu hỏi, ngoại hình sáng và bắt mắt của người đàn ông này dường như khiến Crystal bỏ đi phòng bị.
" Lần đầu tiên em được nhìn anh kỹ như thế này đúng không?" Người đàn ổng mỉm cười dịu dàng đáp. Đôi mắt xinh đẹp của anh ta như lấp lánh nhưng lại mang một cảm giác áp đảo khiến người ta phòng thủ.
" Không lẽ anh..anh là người đã theo dõi tôi bao lâu nay sao?"
"Crystal yêu mến, anh phải làm như thế vì anh muốn được nhìn thấy em, được chạm vào em, hiện giờ anh chỉ có thể làm đến vậy. Nhưng em hãy tin ở anh, anh sẽ sớm đến và gặp em ở ngoài đời"
Đôi mắt của hắn ta long lanh, gương mặt anh tuấn cùng giọng nói thật êm ái, Crystal chưa bao giờ gặp được một người đẹp như vậy trong đời, cô có phần hơi ngại ngùng và sợ hãi cùng một lúc.
" Tại...tại...tại sao anh lại muốn gặp tôi"
Lời nói vừa được thốt nên hắn ta đã tan biến, cô nhìn người đàn ông anh tú trước mắt cứ thế mà tan đi như những hạt bụi, căn phòng cùng lúc đó bắt đầu rung chuyển, tối sầm lại
" ÁHHHHHHHH" Crystal hét toáng lên. Cô bừng tỉnh, mở mắt ra một lần nữa thì đã thấy bản thân nằm trên giường rồi, cô chảy mồ hôi đầm đìa, tim đập liên hồi như muốn vỡ tung. Crystal loạng choạng đi lấy một ly nước lọc uống để tỉnh táo. Ngước nhìn đồng hồ " Đã 7 giờ sáng rồi ư" cô ngạc nhiên.Hóa ra đúng là cô đã không mơ thấy ác mộng, nhưng cô đã chạm trán phải thứ gì đó kỳ lạ trong giấc mơ.
"Người đàn ông đó là do mình tưởng tưởng hay có thật, anh ta quá đẹp trai, và nếu anh ta thật sự theo dõi mình thì sao anh ta lại làm thế..."
Một tiếng gõ cửa bên ngoài làm gián đoạn mạch suy nghĩ của cô, Crystal đi nhẹ nhàng ra trước cửa, nhìn qua mắt mèo, không có ai bên ngoài cả. Cô mở cửa ra, một thứ gì đó màu đỏ được đặt trước cửa. Cô cầm nó lên nhìn. Đó là một món quà nhỏ, được cột nơ với giấy bọc màu đỏ, Crystal nhanh chóng mở hộp quà ra, cô ngạc nhiên khi thấy một chiếc vòng tay tuyệt đẹp. Làm từ vàng với đá ngọc lục bảo quý giá lấp lánh. Crystal mê đắm nhìn chiếc vòng tay, tự hỏi ai là người đặt nó trước cửa phòng mình. Một tờ giấy ghi chú được gấp nhỏ trong hộp quà. Cô vội vàng mở tờ giấy ghi chú ra
" Gửi Crystal, anh mong em sẽ thích món quà nhỏ này, chúc em một ngày vui vẻ- Ký tên: Dream Guy"
Hai chữ " Dream Guy" khiến cô cứng đơ. "Vậy món quà này là của người đàn ông trong giấc mơ sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net