Chương 22: Máu nhuộm tế đàn, Khánh - Khang gặp nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mân Mân mơ hồ cảm giác được trong bóng tối có hàng ngàn bàn tay lôi kéo bé tiến bước trên con đường tối mịt.Trong mắt chỉ duy nhất hình ảnh quan tài lạnh lẽo đang phát sáng kia hấp dẫn lực chú ý.
'Vương,tới đây với ta'
Bé cứ như bị lời nói kia mê hoặc không hề suy nghĩ bước lên tế đàn.Tiếng gọi của Uông Thuỷ thành công làm bé bừng tỉnh nhưng lời đáp thất bại trong việc thốt ra khỏi miệng,Mân nhi đứng thêu lêu trên cánh tay tượng đá,vì gió hay vì sợ hãi mà thân hình nhỏ bé khẽ lay động,bàn tay đưa ra lại rụt về,bé không dám chạm vào áo quan kia.
-Ôi không,lão đại,phải lập tức mang Mân nhi rời khỏi đó.
Uông Thuỷ tiến lên nhưng tiểu Duệ còn nhanh hơn muốn bay lên thì bị 5 đạo đao từ dưới tế đàn phóng ra tập kích.Những bậc thang hất Thập Bác Quần xuống,lần nữa đuốc được ai đó thắp lên cảnh tượng tiếp theo khiến người ta rùng mình hốt hoảng.Từ chân tượng địa thần trăm ngàn quái vật mang hình dáng con người cầm trên tay vũ khí hùng hổ xông ra.Cơ thể chúng khô quắt queo,mắt mang màu lửa không còn cảm giác đau đớn dưới sự tấn công của Thập Bác Quần.Bất Uyên kiếm chém đôi 1 tên,Thập đại ca cau mày cảnh báo 2 người.
-Chúng mặc quân phục tiền triều hẳn là binh lính canh mộ,ở trong long thất lâu ngày bị nhiễm âm độc của xác chết,tình trạng này đã biến thi tới giai đoạn cuối rồi,phải chém đôi mới giết được.
Tiểu Duệ tuỳ tiện giơ tay ra luồng nội lực cùng lúc xẻ đôi 10 mấy tên quái vật.Nhận thấy chúng xuất hiện ngày 1 nhiều,cậu gọi ra Mặc Miên kiếm rồi nhìn Uông Thuỷ phía sau.
-Chỗ này giao cho 2 người,ta đến cứu Mân Mân.
Thập Bác Quần tung 1 chiêu Bất Uyên thất vũ,thần kiếm lập tức hoá ra trăm ngàn thanh chớp mắt diệt phần lớn biến thi mở đường cho tiểu Duệ đi lên.Cậu thuận lợi thi triển kinh công bay tới,Mân nhi đối với sự việc đang diễn ra nhận thức được nhưng vô phương giúp đỡ,có 1 lực lượng vô hình nào đó đang trói chặt bé vào tượng đá ngay cả hít thở cũng khó khăn.Tiểu Duệ chỉ còn cách bé 1 đoạn,cậu không dám tùy tiện tới gần vì lúc này quan tài phát sinh khác lạ.Những gợn sóng vô hình lấy quan tài làm trung tâm không ngừng lan ra xung quanh,bên tai cậu 1 giọng nói thì thầm như tiếng sóng.
'Nếu ngươi dám tiến thêm 1 bước ta lập tức ném hài tử này xuống dưới cho bọn kia xâu xé,có muốn thử xem kinh công của ngươi nhanh hay kết giới của ta lợi hại không?'
Tiểu Duệ chăm chăm nhìn áo quan màu bạc,hắn dùng niệm lực nói chuyện với cậu nghĩa là vẫn chưa hoàn toàn điều động được thân thể,đây là thời cơ tốt nhất.Mặc Miên khẽ động,tiếng nói kia u lạnh lại vang lên.
'Vậy là ngươi muốn thử'
1 khắc sau Mân Mân cảm giác bản thân rơi rất nhanh định thần lại trước mắt là lưỡi kiếm sắc lạnh cùng gương mặt phân huỷ tới huyết nhục mơ hồ của tên biến thi.Phất Lợi Tử bị kiếm cứa đứt,mất đi vật bảo hộ chiếc cổ non mềm tiếp xúc với mũi kiếm,máu tươi phun ra mùi vị tanh nồng chậm rãi lan tỏa trong không gian.
-MÂN NHI!
Uông Thuỷ thảng thốt hô 1 tiếng,2 người kia sững người kinh hãi.Mân Mân nhìn những hạt Phất Lợi tung toé chìm trong máu bên dưới,trong lòng khẽ gọi phụ thân,trên mặt 2 dòng lệ trong veo rơi xuống...
***
Trịnh Vân đao là thần khí có linh tính,Phất Lợi Tử vừa đứt thì đao liền xuất vỏ,phía lưỡi đao máu tươi vô thanh vô thức rỉ ra đỏ ối.Tại Trung lờ mờ đoán được tình hình,Duẫn Hạo sắc mặt trắng bệch đẩy y ra sau.
-Tại,ngươi tránh ra,hôm nay dù san bằng chỗ này ta cũng phải tìm được Mân nhi.
Bảo đao kết hợp hồ điệp của y nhanh chóng phá nát đại môn.Bên trong cảnh tượng hỗn loạn vô cùng,nhưng thu hút ánh nhìn đầu tiên của hắn là hình ảnh Mân nhi bị kiếm xuyên vào cổ trọng thương,máu nhuộm ướt cả ngực áo.Tiểu Duệ là người đầu tiên hoàn hồn,cậu bay tới đỡ được Mân nhi,đạo đao của Duẫn Hạo cũng vừa lúc xé xác tên biến thi nọ.Mân Mân nằm trong lòng tiểu Duệ nở nụ cười yếu ớt với Trịnh vương.
Phụ thân,tìm người thật vất vả nga!
Mắt không tự chủ nhắm lại,đầu óc chỉ còn khoảng trắng hư không.Tiểu Duệ nhất thời vì lo lắng cho hài tử lơi là cảnh giác liền bị đánh trúng 1 chưởng thổ huyết,2 thân ảnh lảo đảo rơi xuống Duẫn Hạo và Tại Trung may mắn tiếp được.Thập Bác Quần và Uông Thuỷ chất xác biến thi thành 2 ngọn núi,chạy tới chỗ Duẫn Hạo.
-Vương gia,Mân nhi...
Ánh mắt lạnh lùng của hắn đóng băng lời nói của họ.Lưu luyến giao Mân Mân cho Uông Thuỷ,hắn phân phó.
-Giúp bọn nhỏ trị thương!Thập Bác Quần phá hỏng tất cả cơ quan ở đây cho ta,hôm nay bổn vương phải giết chết kẻ này,tuyệt không để hắn trốn thoát.
***
-Vũ Diệp,ngươi nhớ lầm rồi phải không?Đây đâu phải phòng vật dụng đâu.
Nhìn toàn cảnh căn phòng chỉ có 4 bức tường trắng,đối diện là con suối đen ngòm lặng lẽ trôi,Từ Mộ Khánh có điểm khó chịu hỏi người phía trước.Vũ Diệp giữ nguyên dáng vẻ cúi mặt,mái tóc rũ xuống che đi đôi mắt biến thành màu máu từ lúc nào.
-Ta không lầm,nơi bọn ngươi phải tới là chỗ này.
Mặc Tỳ Khang thấy hắn từ khi bước vào đây thái độ thay đổi thì cảnh giác mang ra Hắc Linh huyễn kiếm,đồng thời lén lút kéo Từ Mộ Khánh cách xa Vũ Diệp hơn.Sau khi đem Từ Mộ giấu vào bóng tối,cá éc thong thả mở miệng.
-Rốt cục đây là nơi quái quỷ gì?
Vũ Diệp chậm rãi quay lại,trên tay cầm theo bình da chứa nước gì đó rất thơm.
-Tử động của Hắc Phong điện!Giờ các ngươi cứ từ từ mà chơi với thuỷ quái nha.
Vũ Diệp vung tay,thứ nước kia vừa vặn tưới lên y phục 2 người,hắn cất tiếng cười hài lòng rồi biến mất.Từ Mộ Khánh vẫn còn chưa hiểu gì thì dòng nước trước mặt khẽ động từng cái đầu cự xà nhô ra khỏi mặt nước.Mặc Tỳ Khang niệm kinh trong lòng,sẽ không phải là rắn có chân chứ.Không phụ lòng hắn,cự xà đầu tiên tiến lên bờ để lộ ra 2 bàn chân xù xì là vẩy với móng vuốt bén ngót.Quay lại Từ Mộ run sợ sau lưng,cá éc bực mình chửi đổng.
-Ta nói CMN Từ Mộ gia các người dưỡng thứ hại người này làm gì a?
Từ Mộ Khánh lau mồ hôi trên trán làu bàu.
-Ngươi trách ta cũng có ích gì đâu,dành sức đối phó mấy thứ kia thì tốt hơn.
Đám xà có chân thân hình to lớn nhưng động tác nhanh nhẹn vô cùng,1 cú ngoạm đã xé đứt tay áo của cá éc.Nhìn cự xà nuốt xuống y phục mình,cá éc ho khan.
-Bọn chúng xem mình là điểm tâm hay sao á!
Từ Mộ Khánh chém đôi 1 cự xà,từ vết thương lại mọc ra đầu rắn mới,hắn sững người ngăn chặn Mặc Tỳ Khang đang hăng say chém giết.
-Này,có chém chúng thành trăm khúc thì cũng vô dụng thôi,chúng sẽ lập tức sống lại,số lượng còn nhiều hơn.
-Vậy phải làm sao nga?Ta còn chưa thành thân đâu chết như vầy quá oan uổng.
Cá éc giơ tay quẹt quẹt trên mặt,dáng vẻ oán phụ than khóc bị Từ Mộ tẫn cho 1 đấm.
-Lúc nào rồi mà ngươi còn đùa được.
Mặc Tỳ Khang bật cười,ôm lấy người kia lẫn vào bóng tối.
-Mặc Tỳ gia tột có thuật dịch chuyển gọi là Hắc Tư Di,chỉ cần là nơi có bóng tối sẽ trở thành con đường cho bọn ta đi.
Từ Mộ trong lòng thầm khen thần kì nhưng vui mừng chưa trọn vẹn thì phũ phàng nhận ra dù họ có chạy tới đâu thì lũ cự xà cũng tìm ra.Cá éc nhăn mày.
-Vũ Diệp biết ta sẽ dùng chiêu này nên hắn lấy Thuỷ hoa phát ra mùi hương dẫn dụ chúng,là thứ mà hắn tạt vào ta khi nãy.
Chẳng mấy chốc họ bị đám xà vây kín ở góc động đá,phía sau lưng là khe hở vực thẳm sâu hun hút,trước mắt là cự xà hung hãn tấn công,tình cảnh thập phần chật vật.
Bên bờ vực thẳm ẩn hiện 1 chiếc cầu màu bạc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC