chương 14: nhiều mặt (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày kế, ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu xuống căn phòng ấm áp, Cố Thần như bình thường, theo thói quen dậy rất sớm.

cậu mở lim dim hai mắt còn đang buồn ngủ, một gương mặt tuấn tú khuếch đại đập vào mi mắt, trong đầu trở nên hoảng hốt, cậu lúc ngủ còn mơ thấy Từ Phóng, cậu tưởng mình còn ở trong mơ, sững sờ nửa ngày, tâm tư hỗn loạn dần dần rõ ràng...

Tối hôm qua cậu và nam thần ngủ trên cùng một cái giường!

Nhìn lại hoàn cảnh trước mắt, bọn họ không chỉ cùng giường, còn chung gối chung chăn, thậm chí tứ chi quấn quýt, chặt chẽ ôm nhau, mà còn một điểm quan trọng  nhất là, nam thần không mặc quần áo... Hắn, cái trần truồng...

Trời ạ!

Cố Thần chỉ cảm thấy huyết áp của mình tăng vọt, cảm giác căng thẳng giống như thủy triều dũng mãnh từng đợt từng đợt mà hung hăng bóp nghẹt cậu, dường như chỉ sau một khắc huyết dịch nóng bỏng sẽ phá tan mạch máu khiến cậu máu thịt be bét..

Trong lòng cậu khuấy động, khó có thể tự kiềm chế, ngay cả đầu ngón tay cũng không dám động đậy, chỉ lo một động tác nhỏ thôi cũng có thể đánh thức nam thần trần truồng đang ngủ say.

Lúc trước khi ngủ là mỗi người đắp một cái chăn , sau khi ngủ dậy lại có thể  không biết xấu hổ mà ôm lấy nhau?

Thật muốn chết aaa!

Đến tột cùng là ai bò vào chăn của ai? !

Cố Thần hận không thể một chưởng đem mình đánh ngất, cậu không nghĩ tới phải đối mặt với tình huống lúng túng như thế này, nếu lát nữa vị đại gia đang bên người này mà tỉnh, còn không biết sẽ bị trêu chọc như thế nào đây.
Chỉ mới vừa nghĩ như vậy, cái tay đang khoát bên hông cậu liền khẽ động, Từ Phóng hình như có dấu hiệu tỉnh lại.

Một ý nghĩ kinh sợ thoáng hiện trong đầu —— giả bộ ngủ!

Cố Thần còn chưa kịp hành động, Từ Phóng đã mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Thần nhìn thấy đôi mắt ngái ngủ kia đang chậm rãi tập trung, trở nên rõ ràng hơn, cậu trong lòng biết không trốn được, không thể làm gì khác hơn là kiên trì chào hỏi.

"Này, Anh tỉnh rồi...."

Tiếng nói vẫn quấn quanh ở bên tai, người trước mắt đồng tử tức thì khuếch trương lớn hơn một vòng, trên mặt hiện rõ thần sắc không thể tin.

Hắn làm ra bộ dạng rất kinh hãi, khiến Cố Thần cảm thấy quẫn bách , cũng nhận định chính mình ở trong mơ đã chui vào chăn của hắn, hai má lập tức đỏ lên, cũng không phải là thẹn thùng hồng, mà là mất mặt, vì sao mất mặt, bởi vì đã mạo phạm hắn như vậy.

Vội vã thu chân tay về, Cố Thần phát hiện đùi phải của mình đang kẹp giữa hai chân của hắn, mà mới vừa hơi động như vậy, đầu gối không cẩn thận chạm đến địa phương không nên chạm, ý thức được hắn còn thỏa thân, Cố Thần lập tức vừa thẹn vừa gấp, khuôn mặt đỏ đến mức sắp rỉ máu.

Mà sau một khắc sức nặng trên người bỗng nhiên toàn bộ buông lỏng ra, ly khai vòng ôm ấm áp, Cố Thần trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái khó mà giải thích được, giống như Từ Phóng thu về đi không chỉ là tay chân, còn có trái tim vốn đã vì cậu mà rộng mở.

Cố Thần từ trước đến giờ rất mẫn cảm tinh tế, người ở bên cạnh hơi hơi có một chút khác thường cậu đều có thể cảm giác được, đặc biệt là người này cậu vẫn luôn dùng tâm phỏng đoán, dốc lòng lưu ý.

Cậu thấy đối phương ngồi dậy, đem quần áo đặt ở trên tủ đầu giường mặc lên người, tầm mắt hướng bốn phía, giống như đang tìm cái gì, cuối cùng dừng lại ở cái quần lót đang treo bồng bềnh ở trên không.

Ngay sau đó, một tiếng thở dài truyền vào trong tai của cậu.

Tiếng than thở này, lộ ra một sự cay đắng cùng chua xót khó mà diễn tả thành lời được,  giống như có một tảng đá đang đặt nặng trong lòng Cố Thần.

Cố Thần hoảng hốt, luôn cảm thấy có thứ gì đó sắp không bắt được, cậu theo bản năng muốn xoay chuyển, muốn giữ lại, bật thốt kêu lên một tiếng "Từ Phóng", kêu xong, mới phát giác chính mình gọi sai, trên mặt lập tức hiện ra thần sắc ảo não, lần thứ hai nhìn về đối phương, giống như một đứa trẻ làm chuyện sai, cả người đều không biết nên làm thế nào .
"Lê Hân..." Cậu vô cùng đáng thương mà gọi, "Anh làm sao vậy?"

Nam sinh trước mắt nhăn chặt mày lại, đôi môi hơi động, phảng phất hơi khó khăn, từng chữ từng chữ mà sắp xếp ngôn ngữ, hầu kết lăn lộn nhiều lần, mới chậm rãi mở miệng: "Chúng ta, tối hôm qua...đã làm gì..."

Cố Thần ngẩn người, hoàn toàn không ngờ tới hắn sẽ hỏi một câu như vậy, những từ kia thanh âm chần chờ mà tối nghĩa, mơ hồ nhận ra được một chút không ổn . Cố Thần không có chút đầu mối nào, đầu óc cậu rối như tơ vò, biết rõ lúc này tình thế vô cùng không ổn, lại không tìm được vấn đề ở chỗ nào, giống như dù cố gắng thế nào cũng không bắt được trọng điểm.

"Chúng ta chỉ tán gẫu, không hề làm gì cả..." Cậu giống như  muốn làm sáng tỏ mà nói rằng, "Tôi không nhớ rõ tôi lúc ngủ đã làm gì, trò chuyện một chút tôi liền buồn ngủ, sau đó sáng nay tỉnh lại phát hiện cùng anh đắp chung một cái chăn..." Để chứng minh chính mình không có nói láo, cậu vén chăn lên, "Anh xem, tôi còn mặc bộ áo lót tối hôm qua, tôi, tôi thật không có làm gì anh... Tôi cũng không biết chúng ta vì sao lại ôm nhau, lúc tôi ngủ chúng ta còn đắp khác chăn... Nếu như quấy nhiễu đến anh, tôi rất xin lỗi, tôi, tôi..."

Âm thanh càng ngày càng nhỏ, nói xong lời cuối thanh âm còn hơi run rẩy.

Cố Thần còn muốn giải thích, miệng giương ra, khóe môi chỉ ủy khuất mà ngậm chặt, căn bản không có cách nào để mở miệng một cách bình thường.

Cậu phát hiện Từ Phóng hình như cùng mình tiếp xúc thân mật như vậy rất mâu thuẫn, có lẽ đối với phương từ đầu tới cuối chỉ coi cậu là bạn bè mà thôi, nói cho cùng là cậu si tâm vọng tưởng.

Những ngày qua cùng Từ Phóng ở chung quá mức hòa hợp, Cố Thần thiếu chút nữa đã quên một vấn đề rất quan trọng, lén lút thích ba năm, cậu căn bản không biết xu hướng tình dục của Từ Phóng có bình thường hay không.
Nếu như Từ Phóng là thẳng nam, đại khái có thể giải thích, tại sao có thể không kiêng dè chút nào mà ở trước mặt cậu cởi quần áo.

Có thể tưởng tượng được, một thẳng nam tỉnh lại sau giấc ngủ phát hiện mình thân thể trần truồng mà cùng bạn nam ôm nhau, đó là vô cùng kinh khủng, Từ Phóng không đem cậu một cước đạp xuống giường, xem như là rất tiết chế rồi.

Nhưng mà, Cố Thần cảm thấy oan ức.
Bởi vì cậu thấy được những mặt bất đồng của Từ Phóng, đối phương đem hết thảy sướng vui đau buồn toàn bộ giao cho cậu, làm cho cậu nghĩ mình trở thành ngoại lệ không giống với người khác.

Cậu vốn tưởng rằng cậu là đặc biệt, đồng thời vẫn luôn vì đó mà mừng thầm, nhưng trên thực tế, tất cả những thứ này, thật ra chỉ là ảo tưởng. cậu cho là mình chiếm được, kỳ thực chưa bao giờ từng nắm giữ qua, thế gian dường như không có chuyện nào đáng buồn hơn chuyện này nữa.

Cố Thần cơ hồ có thể dự liệu được Từ Phóng bước kế tiếp thì sẽ cùng cậu phân rõ giới hạn, từ đây không qua lại với nhau nữa.
Cậu đang muốn thương tâm một chút, chỉ thấy đối phương khẽ nhướn lông mày, sau đó giật giật môi.

Cậu  từ giường đứng lên, luôn cảm thấy Từ Phóng muốn giao phó cái gì đó, bày ra một tư thế sẵn sàng nhận lệnh.

Đúng như dự đoán, âm thanh bình tĩnh không lay động vang lên: "Giúp tôi đem quần lót tới đây."

"Ah nha." Cố Thần cấp tốc thay hắn mang quần lót tới.
...
Từ mặc quần áo, đến rửa mặt, đến trả phòng đi ra khách sạn, Từ Phóng rốt cuộc không nói câu nào.

Hai người một trước một sau mà đi vào trường học, Từ Phóng liền khôi phục thành bộ dạng lúc Cố Thần vừa lên đại học nhìn thấy hắn, trên người tản ra khí tức người sống nên tránh xa ngàn dặm.

Cố Thần theo ở phía sau, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo bóng lưng kiên cường mà lạnh lùng kia, biết rõ hắn đã không phải là Từ Phóng tối hôm qua.

Nhưng là Cố Thần không cam lòng a.
Từ khi quen biết đến bây giờ, Từ Phóng mang đến cho cậu quá nhiều vui sướng cùng cảm động không tưởng tượng nổi, đối phương đột nhiên trở nên lúc lạnh lúc nóng, làm cho cậu có loại cảm giác cường liệt chênh lệch , giống như được tặng cho một trái táo thơm ngọt, lại bị người kia mạnh mẽ đoạt trở lại, điều này đối với cậu mà nói là một đả kích vô cùng tàn khốc, cậu tình nguyện bị Từ Phóng nổi nóng, cũng không muốn đối phương coi cậu là người vô hình.

Mắt thấy sắp đi tới trường học, Từ Phóng lại không có bước vào, mà là ngang qua cửa trường đi về phía trước, Cố Thần suy đoán hắn có lẽ là về nhà trọ của mình, nhất thời không biết nên theo sau, hay vẫn là dừng bước như vậy.

Tại chỗ trù trừ một chút, Cố Thần chạy chậm đuổi theo hắn, sau đó lại bắt đầu xoắn xuýt không biết nên gọi cái tên nào, lại nhớ đến, hắn đã từng nhiều lần nhắc nhở qua không muốn mình gọi hắn là Từ Phóng, hai chữ "Lê Hân" liền như vậy từ trong miệng phun ra ngoài.

Người trước mặt rốt cục có phản ứng, quay người nhìn cậu, sắc mặt nhàn nhạt, không nhìn ra tâm tình, "Sau này vẫn nên gọi tôi là Từ Phóng đi."

"Ừm...."

Cố Thần kỳ thực có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, tỷ như hắn tại sao hỉ nộ vô thường, tại sao bộ dạng lại có nhiều như vậy, thậm chí ngay cả tên đều có mấy cái. Nhưng mà Cố Thần lại không dám hỏi, chỉ lo không cẩn thận nói nhầm, chạm vào vảy ngược của hắn, chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn.

Xoắn xuýt!

Xoắn xuýt không thôi!

Kêu tên muốn xoắn xuýt, hỏi vấn đề cũng phải xoắn xuýt, nhưng là không hỏi, Cố Thần liền không thuyết phục được chính mình, trơ mắt mà nhìn ý hắn rời đi.

Do dự chốc lát, Cố Thần hít sâu một hơi nói, "Anh chuẩn bị về nhà ?" Trước khi hắn kịp trả lời, dựa vào cơn giận này, thừa thế xông lên mà hỏi đến tột cùng, "Anh tức giận? Tôi không đúng chỗ nào, anh nói ra đi, không muốn..."

Lời nói còn chưa nói xong, một hai bàn tay đưa qua, thay Cố Thần quàng khăn quàng cổ, đầu ngón tay ấm áp vô ý lướt qua cằm của cậu, lưu lại nhiệt độ thiêu người, nóng đến mức khiến cậu đem câu "đừng không để ý tới tôi được không" tự giác nuốt về trong bụng.
Trời rất lạnh, người trước mắt cũng lạnh, Cố Thần lại biết, hắn tâm là nhiệt.

"Cố Thần..." Một tiếng khẽ gọi, ôn nhu giống như đang gọi tên người yêu vậy, như gió xuân phất qua tai, ấm áp đi vào nội tâm.

Cố Thần tim khẽ run, bị hắn ảnh hưởng, không khỏi thả nhẹ âm thanh: "Hả?"

"Cậu không có sai, là vấn đề của tôi" Từ Phóng nói , "Vừa nãy tâm tình của tôi không được tốt."

Cố Thần thuận theo lời của hắn hỏi: "Tại sao tâm tình không tốt a? Tôi còn tưởng rằng anh đang giận tôi."

"Chuyện này không liên quan tới cậu." Từ Phóng thở dài một hơi hỗn loạn, "Tôi đang giận chính mình không quản lý được được cảm xúc."

Tiện thể bồi thêm một câu: "Tôi sau này sẽ không tùy tiện nổi nóng như vậy nữa."

"Không quản lý được cảm xúc?" Cố Thần như hiểu mà không hiểu, suy nghĩ một chút, cười khan nói, "Anh hôm qua quả thật có điểm...

Táo bạo, ha ha, kỳ kỳ quái quái, nói chuyện làm việc đều khiến người khác không tìm được manh mối, tính cách cùng lúc trước cũng không giống nhau, lại giống như biến thành người khác, thật làm tôi sợ hết hồn..." Nói được một nửa, Cố Thần bỗng nhiên phát hiện lời nói của mình có mấy câu hơi khó nghe. Một chốc nói hắn hành vi thất thường, một chốc lại còn nói hắn tính tình đại biến, ý tứ không phải nói hắn là bị thần kinh sao ?

Thầm mắng mình vài câu ngu xuẩn, Cố Thần vội vã động viên nói: "Kỳ thực như vậy cũng tốt á...chính là đôi lúc giải phóng tâm tình, làm một chút việc lúc thường sẽ không bao giờ làm, ai mà không có chút cáu kỉnh cơ chứ?

Đem những chuyện không thoải mái trong lòng toàn bộ phát tiết ra ngoài cũng là một chuyện tốt. Anh ở trước mặt tôi thuận theo ý mình cũng tốt, không bị ràng buộc cũng được, hoặc là triệt để buông thả chính mình, tôi đều không có việc gì , ngược lại tôi còn cảm thấy bản thân được anh tin tưởng, như vậy rất tốt, thật, chúng ta tối hôm qua không phải trò chuyện rất vui vẻ sao? Anh không nên quá dồn ép chính mình, muốn thế nào thì thế đó đi. Tâm tình thứ này, không cần tận lực khống chế, hợp lý khai thông là được rồi."

"Không phải như vậy, " Từ Phóng khẽ lắc đầu, "Không cách nào khống chế tâm tình của mình, liền sẽ bị tâm tình khống chế cuộc sống. Chuyện ngày hôm qua, cậu coi như tôi lên cơn điên đi, tôi sẽ không bao giờ như vậy nữa."
Từ Phóng lúc nói chuyện, khuôn mặt kéo căng quá chặt chẽ, trong mắt có một sự kiên định không thể lay động.

Hắn đưa tay ra đặt tại bả vai Cố Thần, đè thấp thân thể, cùng hắn bảo trì nhìn thẳng. Cố Thần bị dẫn dắt, thẳng tắp tiến vào nơi sâu nhất trong con mắt của hắn, nơi đó chứa một hồ nước sâu thẳm, phảng phất có thể yên ổn lòng người, làm sạch tâm linh. Một thanh âm trầm thấp mà thong thả như từ chân trời xa xôi truyền đến, lại giống như gần ở bên tai, "Quên tôi của ngày hôm qua đi, quên chuyện hoang đường này đi, được không?"

"Ừm..." Cố Thần gật gật đầu, lại như bị thôi miên, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ.
Đáp ứng hắn, thuận theo hắn!

Chỉ cần hắn vui vẻ, cái gì cũng có thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net