Chương 16: Từ Tinh Lan (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Tinh Lan lại nhìn bức ảnh trong tay, bỗng nhiên phát hiện bối cảnh có chút quen mắt, cẩn thận suy nghĩ, đây không phải là căn tin đại học Z sao?

Cố Thần tại sao tại sao lại ở đại học Z?

Lẽ nào cậu thi đậu đại học Z?

Chẳng trách tấm hình này nhìn qua không có cảm giác xưa cũ , hẳn là mới chụp gần đây.
Để chứng minh suy đoán của mình, Từ Tinh Lan lập tức mở máy vi tính ra.

Từ Phóng có thói quen dùng blog để viết nhật ký, đại khái là lo lắng bệnh tình của mình càng ngày càng nghiêm trọng, thường xuyên dẫn đến trí nhớ hỗn loạn hoặc suy yếu, hắn sợ thời điểm đó không nhận ra được người khác, không nhớ được sự kiện gì đó, liền đem chuyện xảy ra mỗi ngày ghi chép lại, bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, quan trọng, vụn vặt, hắn đều ghi lại vô cùng rõ ràng, một điểm không thiếu, dù cho tương lai trở thành một người điên, còn có mấy thứ này có thể chứng minh hắn đã từng tỉnh táo.

Ngoại trừ Từ Tinh Lan, không người nào biết thói quen này của hắn, hắn mỗi lần viết xong nhật ký, sẽ đem lịch sử trong máy tính xóa hết không còn một mống. Từ Tinh Lan cũng là ngẫu nhiên mới biết được chuyện này, ngày đó Từ Phóng viết đến chỗ thương tâm, bị bi thương tột đỉnh bao phủ, hắn thực sự không chịu nổi, cuối cùng té xỉu trước máy tính, mà Từ Tinh Lan tỉnh lại, vừa vặn thấy cái bí mật này.

Kỳ thực Từ Tinh Lan rất quan tâm thân thể cùng trạng thái tinh thần của Từ Phóng, tại sâu trong nội tâm, y vẫn là hi vọng Từ Phóng có thể đủ tốt lên, bởi vì y đã tham dự qua quá khứ của Từ Phóng, bản thân y cũng phải nếm trải những đau khổ cùng bi thương đó, y biết rõ vết thương sâu trong lòng kia của Từ Phóng.
trước khi Cố Thần xuất hiện, y không chỉ là một người bảo vệ thầm lặng, thay Từ Phóng ôm đồm hết thảy đau xót, y còn như một bề trên hiền từ, giờ khắc nào cũng phải an ủi trái tim bất an cùng nóng nảy kia.

Cảm giác như bà ngoại hiền từ vậy.

Trong trí nhớ của mọi người, đó là một buổi đêm vào giữa hè, nông thôn muỗi rất nhiều, bà ngoại một bên nhẹ vẫy vẫy quạt cói vì hắn xua muỗi, một bên ngâm nga bài hát ru dỗ hắn ngủ. Hắn dựa sát vào trong ngực bà ngoại, nghe hương thơm bùn đất, nghe bài hát du dương, bình yên tiến vào mộng đẹp.

Từ Tinh Lan luôn luôn sắm vai nhân vật này, lúc tâm tình Từ Phóng bị kích động, lúc Lê Hân cáu kỉnh nổi giận, y đều sẽ đúng lúc tỉnh lại hóa giải tất cả những thứ này.

Cho nên từ trình độ nào đó mà nói, y biến thành bộ dạng như hiện tại, Lê Hân cực kỳ không hài lòng.

Lê Hân nói rằng Từ Phóng coi y là thành Cố Thần, tương đương với gián tiếp cướp đi bà ngoại mà mình yêu thương, hơn nữa làm như vậy cũng đối với Cố Thần là một loại sỉ nhục.
Lê Hân đã từng quay một đoạn video, hắn ở trong video chửi ầm lên, hắn nói Từ Phóng tâm lý vặn vẹo, hắn mắng Từ Phóng là tên biến thái, Từ Tinh Lan đáng thương vô tội bị vạ lây, cũng bị hắn mắng cho té tát.

Từ Phóng đối với việc này không để ý chút nào, khi nhàn rỗi vẫn như cũ lên mạng loanh quanh, tìm những bộ quần áo Cố Thần đã mặc một chút , lại theo sở thích của Cố Thần, mua một ít đồ chơi nhỏ đáng yêu. Nói chung yêu thế nào thì mặc Từ Phóng, căn bản không liên quan đến Lê Hân, kệ hắn muốn mắng gì thì mắng.

Mà Từ Tinh Lan lại không được bình tĩnh như thế, tuy rằng y rất thích Từ Phóng mua vài thứ đồ chơi nhỏ cho mình, thế nhưng mỗi khi hồi tưởng lại mấy lời mắng mỏ khi đó, y trong lòng mệt mỏi đến không chịu được, y rõ ràng là một thanh niên ba tốt, mặc dù Lê Hân không nói y và Từ Phóng đều cùng một loại, nhưng trong lòng y khổ a, y vô cùng oan ức a, y đẹp trai ngời ngời thế này, khắp toàn thân không chỗ nào là không đẹp trai, đến tột cùng là chỗ nào hèn mọn? Chỗ nào biến thái?

Nói thật, hai vị này thật là khó hầu hạ...

Khởi động máy nghe nhạc,  vào thanh tiến trình của máy tính để bàn, Từ Tinh Lan mở ra trình duyệt, tìm thấy được blog của Từ Phóng, sau đó lần lượt xem nhật ký trong nửa năm này như thế nào.

Từ Phóng viết nhật ký mà như viết sổ thu chi vậy, trên căn bản không mang theo bất luận cảm tình gì, chỉ là ghi chép một chút sinh hoạt mỗi ngày của hắn.

Từ Tinh Lan biết, vì phòng ngừa rung động tâm tình, hắn không dám, cũng không muốn đem tâm tình truyền vào bên trong những con chữ kia.

Từ Tinh Lan một bên thay hắn cảm thấy đáng thương, một bên ngáp mấy cái liền, sổ thu chi cái gì, liếc mắt đọc luôn mười dòng chứ chán quá chịu không nổi rồi!

Khi đọc tới bài viết gần đây nhất, Từ Tinh Lan lập tức tỉnh táo tinh thần.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Cố Thần thật sự thi được vào đại học Z, việc này Từ Phóng cũng vừa mới phát hiện không lâu.

Vào một buổi chiều một tuần trước, Từ Phóng học xong về nhà, lúc đi trên đường, hắn phát hiện mình giống như bị người ta theo dõi.
Hắn án binh bất động, định xem đối phương muốn giở trò gì, vừa đi vừa mở ra camera trước của điện thoại, đem toàn cảnh phía sau nhìn một cái không sót gì...

Trong nháy mắt đó, quả nhiên là vui như lên trời!

Hắn cảm thấy khó mà tin nổi, hắn cảm thấy được mình dường như đang ở trong mơ, hắn không thể tin được hắn cư nhiên thấy được người mà hắn ngày nhớ đêm mong.

Hai năm, loáng một cái liền hai năm...

Dường như qua một thế kỷ, lại vừa như trong nháy mắt.

Hắn hồi tưởng lại ngày cuối cùng của những năm cấp ba, giáo viên chủ nhiệm nói với bọn họ một câu rằng—— tốt nghiệp, đừng nên mang theo tiếc nuối rời đi!

Lúc đó hắn không muốn có tiếc nuối, sau khi tan học liền lao ra tìm Cố Thần, hắn quyết định đem tâm sự đã cất giấu trong lòng nói hết cho đối phương nghe. Những xoắn xuýt, những kiêng kỵ, còn có căn bệnh đáng sợ của hắn, hắn hết thảy đều để qua một bên, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ, nếu như không nói ra, sẽ không có cơ hội, bọn họ sẽ chia xa, sẽ trời nam đất bắc, e rằng sau này không còn được gặp lại. Hắn tăng tốc lao nhanh, tưởng tượng ra Cố Thần đang ở phía trước chờ hắn.

Nam sinh thanh tú đứng dưới ánh mặt trời phất tay với hắn, hướng về phía hắn cười, hai con ngươi lấp lánh ánh nước, mặt như hoa đào, đẹp hơn hết thảy các tiên nữ xinh đẹp được miêu tả trong sách, hắn quả thực yêu cực kỳ khuôn mặt nam nữ khó phân này.
Mắt thấy cách người kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...

Một hồi tiếng chuông điện thoại đánh tan suy nghĩ của hắn...

Sau đó ngẫm lại, thực sự là thế sự vô thường.
Hắn thật vất vả mới có thể lấy hết dũng khí chuẩn bị thổ lộ với Cố Thần, nhưng khi đến gần cửa lớp học của đối phương, đột nhiên nghe được tin mẹ hắn tự sát.

Cõi đời này luôn có quá nhiều thứ không đúng dịp, hắn vốn tưởng rằng hắn và Cố Thần đời này kiếp này cũng không còn cơ hội nữa gặp lại, không ngờ đối phương dĩ nhiên thi vào trường hắn học, xa xôi ngàn dặm đi tới bên cạnh hắn, thậm chí còn len lén theo dõi hắn, vẫn thích hắn như vậy.

Hắn đột nhiên cảm thấy hắn đem Cố Thần xem là niềm tin tuyệt đối của mình, là chuyện mà hắn cảm thấy đúng đắn nhất đời.

Hắn mỗi ngày muốn đối mặt các loại bất đồng của  chính mình, nhìn mình phát rồ, nhìn tình trạng của mình ngày càng gay go, không ai quan tâm, không ai để ý tới, mấy năm liền nhà cũng không dám về, hắn cũng không biết tại sao lại phải tiếp tục sống sót.

Mãi đến tận một khắc kia khi nhìn thấy Cố Thần, hắn mới hiểu được, hắn đợi người này rất lâu rồi , rốt cuộc người đó cũng đã tới.
...
Từ Tinh Lan nhìn một chút, mũi chua xót.
Sau đó liền cười mắng: "Từ Phóng anh quả nhiên là một tên si tình, phía trước nhật ký khô khan vô vị, khi viết đến Cố Thần văn phong cũng thay đổi, anh giãi bày cái gì a, anh một chốc thì bi thương, một chốc lại vui vẻ, anh còn muốn khống chế tâm tình của mình thì anh biết không? Nếu không muốn mình điên thêm, anh nên đem chuyện của anh nói cho ngươi ba đi, để người ta dẫn anh đi chữa bệnh, anh ở trong nhật ký mà càu nhàu thì có tác dụng quái gì !"

Từ Tinh Lan đến thở cũng không gấp mà phun ra vài câu chửi bới, lại nhìn xuống , lập tức tìm ra nguyên nhân Từ Phóng uống đến say mèm.
Thì ra Lê Hân kia ra quấy rối, không chỉ đánh người lung tung khắp nơi phá hoại danh tiếng của Từ Phóng, còn cùng hắn cướp Cố Thần, cũng không biết dùng thủ đoạn gì lừa Cố Thần lên giường...

"Lên giường? ! !"

Từ Tinh Lan đột nhiên từ trên ghế nhảy vọt lên, hít mấy hơi, trong miệng an ủi, "Từ Phóng, kia là cái gì, thật sự lên giường, anh cũng đâu thiệt thòi nha, ngược lại là thân thể của anh..."
Nói xong, Từ Tinh Lan quắc mắt nhìn trừng trừng, "Mịa nó! Lê Hân tiểu tử thúi kia thật đúng là coi trời bằng vung, cái gì cũng muốn tranh đoạt, biết rõ người kia yêu Cố Thần như thế, lại đi làm ra sự tình thiếu đạo đức như vậy, cẩn thận nát JJ a! !"
...
"Phi phi phi! nát cũng là JJ của mình, lời này không có tính !"

Sau đó liền nhìn thấy Từ Phóng viết:
【 thật may, Cố Thần nói bọn họ không hề làm gì cả, chỉ là cùng nhau tán gẫu.
Từ nay về sau, tôi sẽ không tức giận, sẽ không nổi nóng, tôi xem hắn làm sao đi ra. 】

Từ Tinh Lan sợ hãi không thôi mà vỗ vỗ bộ ngực, "Một câu nói mà chia làm hai câu sẽ hù chết người đấy! Thích người ta thì theo đuổi đi! Lại ở đây chơi trò mượn rượu giải sầu? Rất nhút nhát rất rất đáng khinh anh có biết không? Anh không dám lên, vậy tôi lên nhé? Giao cho tôi đi, tôi bảo đảm giúp anh đem Cố Thần đuổi tới tay!"

Xem xong hết thảy nhật ký, Từ Tinh Lan xóa hết lịch sử tìm kiếm, xác định không có để lại dấu vết nào, mới đóng máy tính lại.

Y đi đến phòng khách, dự định để ý một chút động thái gần đây của mọi người, bởi vì bọn họ dùng chung một thân thể, không thể mặt đối mặt cùng nhau giao lưu, Từ Tinh Lan nghĩ ra một biện pháp hoàn hảo, y ở trên tường phòng khách đặt một cái bảng đen lớn, mọi người có cái gì muốn nói, liền viết lên trên bảng đen. Vì phân chia, y mua một hộp phấn khác màu, Từ Phóng dùng màu trắng, Lê Hân dùng màu xanh lam, y dùng màu đỏ, Từ Chính Vũ dùng màu vàng.

Nói tới Từ Chính Vũ, Từ Tinh Lan có hơi đau đầu.Cái tên này là trạch nam, hơn nữa còn rất tiêu cực bi quan, tràn ngập năng lượng phản xã hội.

Gã luôn là xuất quỷ nhập thần, cho tới bây giờ Từ Tinh Lan vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân tại sao gã xuất hiện .

Gã giống như xuất hiện vào lúc Từ Phóng chìm vào giấc ngủ say, lại như mộng du , nhưng gã đi ra không nhiều lắm, thường thường trước khi Từ Phóng tỉnh liền lặng yên không một tiếng động mà biến mất.

Gã là một NET chính hiệu, gã ở trong máy vi tính download rất nhiều trò chơi thượng vàng hạ cám cùng một ít phim kinh dị khiến người nhìn tuyệt vọng đến hỏng mất . Từ Tinh Lan thân thiết gọi gã là " Thanh niên nghiện net", luôn cảm thấy gã chỉ có khi ở trên mạng mới bộc lộ hết được tài năng.

Ngoại trừ chơi game cùng xem phim, gã còn yêu thích ở trên bảng đen viết viết vẽ vời, Từ Tinh Lan cũng là thông qua những gì mà gã viết mới từ từ biết rõ gã.

Còn có một tên cũng rất yêu thích viết linh tinh ở trên bảng đen nữa là Lê Hân. Mà Từ Chính Vũ cùng Lê Hân tự nhiên không hiểu ra sao lại như nước với lửa, thấy ngứa mắt lẫn nhau, hai người thường thường ở trên bảng đen đấu võ mồm, Từ Tinh Lan thì lại đảm nhiệm nhân vật hòa giải, giải hòa tranh chấp giữa bọn họ. Còn Từ Phóng, trên bảng đen xưa nay chưa từng xuất hiện chữ viết màu trắng.Đối với  điều này mọi người đều hiếm thấy bảo trì nhất trí: Dù sao cái tên này  lãnh khốc quen rồi, chỉ cần không đem bảng đen hủy đi, không viết thì không viết, ai mà thèm cùng hắn nói chuyện cơ chứ.

Từ Tinh Lan liếc một cái nội dung trên bảng đen . Chỉ thấy chữ viết màu vàng thuộc về Từ Chính Vũ nói: Tôi muốn trả thù xã hội

Lê Hân chữ lam trả lời: Lại chuyện gì thế ? !

Từ Chính Vũ: Tôi muốn hủy diệt trái đất

Lê Hân: Cút mẹ đi!

Từ Chính Vũ: Mày thử  BB một câu nữa thử xem?

Lê Hân: Lão tử B thì thế nào? B B B rồi! Mày còn dám uy hiếp tao đúng không? Có phải là chán sống? Mày nếu dám đứng trước mặt tao, tao không giết chết mày thì tao với mày cùng họ!

Từ Chính Vũ: Tao chỉ cho mày một cơ hội để xin lỗi, mày phải biết quý trọng , bằng không chờ lần sau tao xuất hiện, chúng ta đồng thời xuống địa ngục đi. [ mỉm cười ]
...
Từ Tinh Lan sợ đến run một cái

Đờ mờ!

Đây là muốn đồng quy vu tận ?? OMG, y hoàn toàn không muốn chết á á á á! !

Tỉnh táo lại, Từ Tinh Lan vội vã mô phỏng theo ngữ khí của Lê Hân , ở phía dưới viết: Thôi đi, coi như tao sai rồi, mày yên tĩnh chút đi.

Tiện đà phân thân thành Từ Phóng, đi ra chủ trì đại cục: Các người không nên ồn ào như vậy, ở chung hòa thuận có được hay không?

Cuối cùng đổi thành chính mình ra trận,khuyên bảo điều hòa: Được rồi được rồi, đừng có cãi nhau mà, chúng ta là  người một nhà tương thân tương ái nha.
——————————-
Lảm nhảm của editor: Đoạn BB trong raw nó cũng ghi như thế tui không biết là gì sợ tiếng lóng nên không dám sửa. Còn cái thanh niên nghiện nét là tui chém đó, nguyên văn là "Võng nghiện thiếu niên" "网瘾少年" . Ai biết là gì bảo tui với.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net