Chương 2: yêu thầm (nhị)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Thần nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy cậu và Từ Phóng ngẫu nhiên gặp lại chỉ là trùng hợp mà thôi.

Buổi chiều thứ hai không có lớp, cơm nước xong Cố Thần không nơi có để đi, cậu tản mạn không mục đích mà ở trong sân trường loanh quanh vài vòng, liền trở về ký túc xá. Mà trùng hợp chính là, bạn cùng phòng của hắn đều có ở trong phòng.

Cố Thần mỗi ngày đều đem phần lớn thời gian đặt trên người Từ Phóng, bình thường trao đổi với đám bạn cùng phòng đặc biệt ít, tuy bình thường không có mâu thuẫn gì, nhưng quan hệ thật sự là vô cùng tẻ nhạt.

Bạn cùng phòng của Cố Thần tổng cộng có năm người.

Trưởng phòng là Khúc Hựu Tường, tuổi của hắn là lớn nhất,trước khi khi lên đại học cũng đã hai mươi tuổi rồi, đại khái là niên trường lâu nhất,tâm trí của hắn so với người cùng tuổi chững chạc thành thục hơn nhiều, có đảm đương, có trách nhiệm tâm, còn rất biết chăm sóc người khác. Cố Thần ngày đầu đến trường học, giường của cậu chính là do hắn sắp xếp ổn thỏa.

Ngủ ở sát vách giường Cố Thần là Sở Nặc, là một anh chàng dương quang rộng rãi . Hắn đối với người nào cũng như quen biết biết từ lâu , cho dù đối mặt là một cái hũ nút, hắn vẫn có khả năng xướng ra một hồi Song Hoàng đùa giỡn, hắn có thể tự hỏi tự trả lời, tự biên tự diễn, chắc chắn sẽ không làm bầu không khí trở nên tẻ nhạt, hắn cũng là người nói chuyện với Cố Thần nhiều nhất trong phòng.

Mà người cùng Cố Thần chưa hề nói chuyện là Hướng Diệc Vĩ, hắn là người thành phố này, rất ít trọ ở trường, học xong liền trực tiếp rời đi, khiến trên người có một loại cảm giác thần thần bí bí.

Cố Thần từng nghe người ta nói qua, cha hắn là lãnh đạo trong chính phủ, mẹ hắn là nhà đầu tư bất động sản nổi tiếng, hắn vừa là con ông cháu cha vừa là phú nhị đại, đi học cùng tan học đều có xe đưa đón, dùng tất cả đều là đồ xa xỉ, cuộc đời của hắn là một chữ "Hào" viết kép, mỗi ngày người nghĩ biện pháp nịnh bợ xu nịnh hắn đếm không xuể. Bất quá bản thân hắn cũng không phải là người khoa trương lộ liễu,tuy rằng trên người phảng phất khí tức của công tử bột, nhưng cảm giác ưu việt như là thấm vào trong xương cốt, hắn có tài có mạo, có tiền có thế, hắn nắm giữ tất cả nhưng vô hình trung lại kéo ra một khoảng cách với mọi người, làm hắn không cách nào trở nên bình dị gần gũi.

Cố Thần biết người kia gia thế lớn không dễ chọc, bình thường nhìn thấy hắn, luôn là cố ý tránh né. Giống như là một loại bản năng, mình là sinh viên bình thường, mà hào quang của hắn quá chói mắt, tựa hồ như không cùng đẳng cấp với cậu.

Không biết nguyên nhân có phải hay không luôn một mực cẩn thận tránh né Diệc Vĩ , Cố Thần phát hiện hắn đối với mình không quá hữu hảo, mỗi lần tránh né ánh mắt của hắn, Cố Thần có thể ở trong mắt hắn nhìn ra một tia khinh bỉ.

Lúc đầu Cố Thần còn tưởng rằng đây chỉ là một loại ảo giác, cậu và Hướng Diệc Vĩ căn bản không có quan hệ, cậu không hiểu đối phương vì sao luôn đối với mình có địch ý. Mãi đến tận khi bị hai bạn cùng phòng khác vô tình hay cố ý nhằm vào làm khó dễ, Cố Thần mới hiểu được, bọn họ đây là đang xa lánh mình.
Hai người bạn cùng phòng kia cũng là người địa phương, bọn họ là tùy tùng của Hướng Diệc Vĩ, một người là Tưởng Du Phong, người kia là Hoàng Kỳ. Nghe nói bọn họ là dựa vào quan hệ của gia đình mới thi vào được trường đại học trọng điểm này, giáo vụ nhà trường thuận tiện an bài bọn họ cùng Hướng Diệc Vĩ ở chung lớp, ngủ chung phòng, làm như thế, đại khái chắc là để cho Hướng Diệc Vĩ tùy ý sai phái.

Lúc rảnh rỗi, Cố Thần thử cân nhắc tỉ mỉ nguyên nhân Hướng Diệc Vĩ không ưa cậu. Mà trải qua nhiều lần quan sát cùng suy nghĩ, cậu quả thật đã tìm ra mấu chốt của vấn đề ở đâu.

Toàn bộ phòng ngủ có sáu người, ngoại trừ Cố Thần, năm người kia bình thường nói chuyện liền ba câu không thể rời khỏi phụ nữ. Nói trắng ra là, bọn họ là thẳng nam, Cố Thần là GAY, hơn nữa còn GAY đến rất rõ ràng, tự nhiên sẽ không được người khác chào đón.
Cố Thần là người cực kỳ chú trọng vẻ bề ngoài, cậu luôn ở bên trong áo sơ mi xuyên thấu mặc áo ba lỗ, cậu luôn đem tóc tai chải chuốt cẩn thận tỷ mỉ, tu bổ móng tay luôn luôn ngay ngắn chỉnh tề, cậu còn đắp mặt nạ chăm sóc da, mỗi lần ra ngoài còn có phun lên người một chút nước hoa.

Cậu hơi mắc bệnh sạch sẽ, bình thường không chịu được mấy từ "Dơ dáy bẩn thỉu" này xuất hiện ở trên người cậu. Mà nam sinh phòng ngủ đại đa số đều là bẩn thỉu, vì để mắt không gặp tâm không phiền, trên giường cậu trải một vòng rèm, chỉ cần trở lại phòng ngủ liền tự giam mình ở bên trong không gian nho nhỏ này, cơ bản cùng những người khác giao lưu.

Có lúc chính cậu cũng hiểu được tính cách của mình không tốt, cho nên bị xa lánh cũng là chuyện rất bình thường.

Mọi người thường thường đùa giỡn nói cậu là GAY, cậu đối với những lời này không thừa nhận cũng không phủ nhận, loại trầm mặc này chính là thái độ cam chịu, khiến đám người Hướng Diệc Vĩ kia đều nhận định cậu là GAY, còn là một tên GAY ẻo lả, do đó lúc nhìn cậu luôn mang theo thành kiến.

Cố Thần không thích trở về phòng ngủ,cậu chán ghét sự giả dối, chán ghét lục đục với nhau, chán ghét tất cả những thứ phức tạp.
Hướng Diệc Vĩ tuy rằng chưa từng ở bên ngoài làm khó cậu, thế nhưng Tưởng Du Phong cùng Hoàng Kỳ thỉnh thoảng vẫn châm chọc khiêu khích, làm cậu cảm thấy chán ghét.
Cậu vừa nghĩ tới phải cùng ba người kia sống chung bốn năm, chính là có cảm giác như bị thao.

Cậu trong âm thầm đặt cho ba người bọn họ một biệt hiệu thô tũ ——Z đại tam tiện khách.
Bởi vì cả ba người kia đều là người ở đây, lại là tiện chữ lót, vừa vặn có thể xếp thành một tổ hợp.

Bởi Hướng Diệc Vĩ không trọ ở trường, ba người bọn họ rất ít đồng thời xuất hiện ở trong phòng, như ngày hôm nay tất cả mọi người đều có mặt đông đủ trong phòng,rất là hiếm thấy.

Cố Thần mới vừa bước vào phòng ngủ, liền nghe thấy bọn họ đang thảo luận về một hoa khôi nào đó.

Không tự chủ được mà liếc mắt một cái, Cố Thần cũng không phải khinh bỉ thẳng nam, thế nhưng đám người kia ngoại trừ nghị luận về nữ sinh lại không có một đề tài nào khác.

Nhìn thấy Cố Thần trở về, một trong tam tiện khách Hoàng Kỳ âm dương quái khí mà huýt sáo, sau đó nhíu mày với hai người kia.
Thời điểm Cố thần đi qua Tưởng Du Phong, hắn rất có ăn ý duỗi chân ra, định đem Cố Thần ngáng chân té lộn mèo một cái.

Đối với loại hành vi ấu trĩ của bọn hắn, Cố Thần toàn bộ làm như không nhìn thấy, vòng qua Tưởng Du Phong đi tới trước giường của mình.

Phía sau không biết là ai cười nhạo một tiếng, thanh âm không lớn không nhỏ, Cố Thần vừa vặn nghe thấy rõ ràng.

Cậu vốn không muốn lưu ý quá nhiều,động tác rất tự nhiên mà vung tay kéo màn giuờng.
Giây lát, cắn răng cố nhịn xuống, cởi giày lên giường.

"Vụt" một tiếng đóng rèm lại, Cố Thần đem mình vùi vào trong chăn, cậu thừa nhận cậu rất kinh sợ, cậu còn tìm một cái cớ cho hành động ẩn nhẫn cùng nhượng bộ vừa rồi của chính mình.

Cậu không muốn đem mâu thuẫn nói ra, cậu bất chấp ý nguyện của người nhà đi tới nơi này, cũng không muốn đem thời gian lãng phí lên những thứ râu ria kia, ít nhất đến khi Từ Phóng tốt nghiệp trước, cậu nhất định muốn bình an mà sống ở trong trường học này.
Các bạn cùng phòng lại bắt đầu thảo luận về đề tài trước đó, Cố Thần lười nghe bọn họ nói chuyện, đeo tai nghe lên chuẩn bị nghe nhạc, lại đột nhiên nghe đến Hoàng Kỳ nhắc tới tên Từ Phóng .

Chỉ cần là sự tình có liên quan Từ Phóng, luôn có thể dễ dàng làm xúc động thần kinh của Cố Thần.

Cậu lập tức gỡ tai nghe xuống, vểnh tai lên nghe trộm.

Chỉ nghe Hoàng Kỳ tức giận nói: "Các cậu nói Từ Phóng học năm ba đến tột cùng có điểm nào tốt? Không phải là lớn lên đẹp trai một chút thôi sao? Tôi nhọc nhằn khổ sở theo đuổi cô gái kia một tháng, ngày hôm nay đột nhiên lại nói với tôi rằng cô ta thích từ Phóng? Cái quỷ gì?"

Tưởng Du Phong: "Những nữ sinh kia không phải đem hắn tôn sùng là giáo thảo sao? Tôi cảm thấy được hắn luôn không có ý tốt với chúng ta. Đúng rồi, tôi nghe nói hoa khôi của khoa điện tử hệ xây dựng vì Từ Phóng mà chia tay với bạn trai đã cùng cô ta kết giao được hai năm , bạn trai của cô ta mấy ngày nay khắp nơi buông lời nói chuẩn bị tìm Từ Phóng gây phiền phức. Người kia chính là, dự định gọi xã hội đen đến giúp đỡ."

Hoàng Kỳ: "Có đúng không? Xem bọn họ đấu thế nào, nếu như đem việc này làm lớn, vậy thì thú vị rồi."

Khúc Hựu Tường: "Việc này tôi cũng nghe nói, tôi cảm thấy Từ Phóng rất vô tội, hoa khôi kia đơn phương yêu mến hắn, hắn đã sớm cự tuyệt. hoa khôi tức không nhịn nổi, liền cùng bạn trai của mình ngả bài, sau đó Từ Phóng vô tội chịu trận."

Sở Nặc: "Ha! nữ sinh kia thật sự là quá đề cao bản thân."

...

Cố Thần liền đem tai nghe nhét vào trong tai, mở ra bài rock and roll cậu yêu thích nhất, nam ca sĩ giọng hát khoái ý mà thổ lộ ra thời kỳ trưởng thành nóng nảy cùng bất an: Tôi chính là muốn đem mình lãng phí đi, hắn nói, coi như hết thảy thần kinh đều không tồn tại, cùng với xã hội bên trong từng ngày từng ngày biến lão, không bằng thừa dịp còn trẻ triệt để mà thiêu đốt...

Thì ra có nhiều người yêu thích Từ Phóng như vậy.

Cố Thần nghĩ thầm chính mình khi nào cũng có thể làm càn một hồi.

Học được nói không, hiểu được từ chối, có can đảm phản kháng, tích cực theo đuổi thứ mình thích.

...
Một ca khúc cứ hát đi hát lại, mãi đến tận khi chính mình ngủ thiếp đi.

Ở trong mơ, Cố Thần về tới cấp ba.

Cậu lôi kéo người bạn chơi thân từ nhỏ một đứng ở cửa phòng học 12A1, chỉ vào nam sinh ngồi ở hàng cuối cùng vị trí cạnh cửa sổ, giống như báu vật mà khoe khoang.

"Nhìn thấy không? anh ấy chính là Từ Phóng, mình rất thích anh ấy, có phải rất đẹp trai?"
Từ Phóng tướng mạo xác thực xuất chúng, đây là điều mà mọi người đều công nhận.
Chỉ là yên lặng mà nhìn hắn, Cố Thần liền cảm thấy được thế giới là yên tĩnh, thời gian là bất động.

Ngày đó dương quang vừa vặn, từng sợi từng sợi sợi vàng giống như tia sáng xuyên thấu qua lớp dán giấy màu của cửa sổ thủy tinh, biến ảo thành từng vầng sáng bảy màu .

Hắn không hề động đậy mà ngồi ở vầng sáng bên trong, như một bức tranh sơn dầu tĩnh lặng, mà mỹ lệ.

Chính là kinh diễm trong nháy mắt kia, lại khiến Cố Thần mộng ba năm.

Mỗi lần sau khi tỉnh mộng, một nửa vui mừng, một nửa ưu tư.

vào những lúc cô quạnh trong đêm, cậu liền nghĩ đến Từ Phóng mà say sưa thủ dâm, tuy rằng quá trình là tươi đẹp, nhưng mà phát tiết xong, chờ đợi cậu lại là vực sâu hư không.

Từ thân đến tâm từ trong ra ngoài là cảm giác trống rỗng, giống như là một hắc động, vô luận bản thân tận lực cỡ nào để thỏa mãn nó, vô luận bản thân ở bên trong nhét bao nhiêu đồ vật, vẫn trước sau lấp không đầy nó.

Suốt một buổi trưa Cố Thần đều ở trên giường, cậu ngủ liền tỉnh, tỉnh rồi liền ngủ, khi tỉnh táo nghĩ Từ Phóng, lúc ngủ mơ thấy Từ Phóng, tựa như trúng một loại độc tên là "Từ Phóng", so với thuốc phiện càng độc hơn, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Phương bắc cuối thu, trời tối rất sớm.

Đang lúc Cố Thần từ trên giường bò dậy, thời điểm bước ra khỏi ký túc xá,đại lộ trên sân trường sớm đã lên đèn.

Buổi trưa cậu đem phần lớn thịt cho Từ Phóng ăn, hiện tại bụng đói đến kêu lên ùng ục, mà lúc này nhà ăn đã đóng cửa,cậu không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài trường kiếm ăn.
Cố Thần có cái thói quen, lúc cậu bước đi luôn cúi đầu như có chút suy nghĩ.

Mẹ cậu nhiều lần nhắc nhở cậu, để cậu bỏ đi tật xấu này. Cúi đầu bước đi, đó là biểu hiện của việc khuyết thiếu tự tin. Nhưng cậu lại không nghĩ vậy, cậu chưa bao giờ nghĩ tới thay đổi chính mình, giống như bạn cùng phòng luôn cười nhạo cậu là tên GAY ẻo lả khi cậu muốn đắp mặt nạ, cậu không cảm thấy mình đã làm sai điều gì, làm sao cần cưỡng cầu chính mình làm theo ý muốn của người khác?
Đi đến cửa trường học, trong lúc lơ đãng ngước mắt, một bóng người cao lớn xông vào mắt Cố Thần.

Cố Thần ngừng bước chân, kinh ngạc nhìn hắn, trên mặt che kín vẻ khó mà tin nổi.
Người nghênh ngang đi tới rõ ràng là Từ Phóng!

Mặt vẫn là gương mặt kia, nhưng quần áo khác, cùng với khí chất người toát, kể cả ánh mắt, thần thái, toàn bộ đều thay đổi.
Trong ấn tượng Từ Phóng là một người trầm ổn nội liễm. thời cấp ba,cho dù hàng năm hắn đều là top ba học sinh đứng đầu, mỗi lần thi đều đứng nhất, hắn cũng không kiêu căng. Lến đại học hắn càng là như vậy, thậm chí so với trước đây còn muốn trầm mặc, ít xuất hiện hơn.

lấy phong cách ăn mặc của hắn mà nói, quần áo của hắn đều rất đúng quy đúng củ, dùng hai màu đen xám làm chủ, vô cùng phù hợp với hình tượng một chữ quý như vàng cùng cao lãnh của hắn.

Nhưng mà, hôm nay hắn lại mặc một bộ đồ vô cùng thời thượng với áo punk bằng da, phía dưới là một chiếc quần jean cùng một đôi giày ngắn màu nâu đậm, cả người nhìn qua cá tính mười phần, lộ ra một mùi vị bướng bỉnh không bị trói buộc.

Hắn đem toàn bộ mái tóc chải ra phía sau, lộ ra vầng trán đầy đặn cùng khuôn mặt góc cạnh, không chút che đậy mà hiện ra toàn bộ ưu điểm của mình.

Cố Thần không khỏi nghĩ tới một từ —— cuồng ngạo.

Từ này rõ ràng cùng Từ Phóng hoàn toàn không liên hệ, lúc này lại có thể tinh chuẩn dùng ở trên người hắn.

Hắn vì sao lại phải thay đổi chính mình?
Là bị đả kích sao?Có phải đã có chuyện gì xảy ra?

Vì sao hắn lại trở nên kỳ lạ như vậy?

Cố Thần sững sờ,ngẩn ngơ mà đi theo hắn, lòng tràn đầy nghi hoặc.

Bởi nhìn ra quá chăm chú, lúc gặp thoáng qua, không để ý ánh mắt hắn nhìn tới, Cố Thần quên việc mất tránh né.

Bốn mắt nhìn nhau, trái tim bỗng nhảy tới cuống họng.

Cố Thần muốn tránh né, liền ngay cả động đậy một chút cũng không dám.

Bởi vì Từ Phóng đột nhiên hướng cậu nở nụ cười.

Khóe miệng khẽ nhếch, cười đến tà khí cùng mê người.

Cố Thần không thể tin vào mắt mình, cậu chưa từng gặp Từ Phóng như vậy, đối phương dường như biến thành người khác, trở nên xa lạ, làm cho cậu cảm thấy sợ sệt.

Mà đáng sợ hơn chính là, Từ Phóng bất thình lình đánh vào gáy của cậu, đồng thời nháy mắt với cậu.

"Ha, chưa từng thấy trai đẹp sao?"

Thanh âm từ tính phảng phất giống như xuyên thời không mà đến, xông vào màng tai, đấm thẳng vào nơi sâu nhất trong đại não.

Cố Thần có chút chóng mặt.

Hắn, hắn là bị yêu quái nhập sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net