Chương 22: Hôn nồng nhiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Thần đột nhiên giật bắn người.

Cậu nghe thấy thanh âm của Từ Phóng,  không phải là ngữ khí Từ Phóng thường dùng, Từ Phóng chắc chắn sẽ không dùng ngữ điệu châm chọc khiêu khích này nói chuyện với cậu, nhưng rõ ràng người đang nằm ở trên giường chính là Từ Phóng á!

Tâm tư đột nhiên rối bời, trái lại càng loạn hơn, Cố Thần hồ đồ rồi, bàn tay to lớn nắm trong tay đột nhiên bị dùng sức rút lại,  trong lòng cậu chấn động, phảng phất  như có thứ gì rất quan trọng bị lấy đi, chỉ còn lại cảm giác trống vắng.

Từ Phóng đã từ trên giường ngồi dậy, trong mắt Cố Thần tràn đầy nghi hoặc.

Mà Từ Phóng cũng đang nhìn cậu, nghiêng đầu dùng khóe mắt liếc nhìn cậu, bên môi luôn giữ một vệt ý cười khinh bỉ, ánh mắt hay biểu tình không che dấu chút nào biểu đạt ra trào phúng trong lòng hắn.

Cố Thần bị hắn nhìn đến sợ hãi, nhưng vẫn cười khan cùng hắn chào hỏi, "Từ Phóng, anh đã tỉnh..."

"Xì" hừ lạnh một tiếng, vang vọng trong phòng bệnh yên tĩnh, vẻ khinh thường  trên mặt hắn càng nồng đậm.

Trong không khí tràn ngập cảm giác nóng nảy cùng bất an, giống như  yên tĩnh trước bão táp, Cố Thần muốn nói gì đó, phá vỡ bầu không khí quỷ dị này, suy nghĩ nửa ngày, mới miễn cưỡng mở miệng.

"Anh tỉnh lại lúc nào vậy... Thân thể anh có ổn không? Có chỗ nào không thoải mái hay không... Nếu không em đi gọi y tá tới nha?"

"Không cần em làm bộ hảo tâm!"

Vài chữ cứng rắn kia giống như búa tạ gõ vào ngực Cố Thần, gõ đến tim cậu mơ hồ đau.

Đầu óc trống rỗng mà trừng người trước mắt, đối phương lại luôn thờ ơ đón nhận ánh mắt của cậu, vẻ mặt ngạo mạn cùng thái độ so với câu nói vừa rồi càng thêm hại người.

Cố Thần cuối cùng cũng phát giác ra được  lạ ở chỗ nào, người này không phải Từ Phóng, hắn là...

"Lê, hân..." Cố Thần không tự chủ được mà nói ra.

Sau đó thử thăm dò hỏi: "Là anh sao? Lê Hân?"

Lê Hân cười lạnh một chút, nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, giá đỡ treo bình đựng dịch chuyền theo động tác của hắn mà kịch liệt lay động.

"Hai phút bốn mươi sáu giây..." Hắn nói, "Em cần tới hai phút bốn mươi sáu giây mới nhận ra tôi! Tôi ở trước mặt em, em đến nửa ngày không nhận ra, lúc tôi không có mặt, em có phải đem tôi quăng lên chín tầng mây ?"

Xác định thân phận của đối phương, Cố Thần ngược lại thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng nói: "Chưa quên, chưa quên, em làm sao sẽ quên anh được... cái kia, anh đếm thời gian thật chính xác, ha ha..."

Cố Thần một bên cười, một bên ở trong lòng phùn tào:

Hai phút bốn mươi sáu giây,

Bốn mươi sáu giây...

Có ít giây mà cũng phải tính rõ ràng? Thực sự quá so đo tính toán!

"Anh làm sao mà mới té lộn mèo một cái lại biến thành Lê Hân rồi ? Lúc trước vẫn là Từ Phóng mà... Cái kia, tuy rằng các anh tính cách khác biệt rất lớn, nhưng Lê Hân, Từ Phóng, không phải đều là anh sao? Các anh không phải một người sao? Em nhận lầm cũng bình thường mà, anh không nên tức giận..."

Dứt lời, Cố Thần luôn cảm giác lời này của mình vừa mâu thuẫn vừa hỗn loạn, quả nhiên không cẩn thận kích thích thần kinh mẫn cảm của Lê Hân.

Tính khí Lê Hân như mưa rào giữa hè, nói đến là đến, không có dấu hiệu nào.

Hắn chợt nhổ kim tiêm trên mu bàn tay, mấy giọt máu tươi bắn tung toé trên giường  trắng như tuyết. Cố Thần thấy thế sợ hết hồn, chỉ lo hắn xảy ra chuyện gì, đang chuẩn bị tiến đến ngăn cản, nhưng hắn đã đi giày vào, quấn lấy đầu đầy băng gạc, nổi giận đùng đùng đi ra phòng bệnh.

Cố Thần vội vã đuổi theo, nhưng hắn bước càng nhanh hơn, Cố Thần phải thả chậm cước bộ mới có thể đuổi kịp tên bệnh nhân bị đụng đầu đến mất máu quá nhiều kia.

"Lê Hân, Lê Hân..." Cố Thần lấy lòng gọi tên của hắn,  kéo cánh tay hắn, lại bị hắn  né tránh. Cố Thần chưa từ bỏ ý định, lại muốn kéo hắn, chỉ nghe hắn gầm nhẹ nói: "Đừng đụng vào tôi!"

Cố Thần bị mắng đến sững sờ, cả người giống như pho tượng đứng yên tại chỗ, khi phục hồi lại tinh thần , Lê Hân đã ra tới cổng bệnh viện, giây lát, thân ảnh kia đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.

Cố Thần lòng như lửa đốt, chạy như bay đuổi tới, phía sau truyền đến âm thanh kinh ngạc của y tá, "Ôi chao? Còn chưa chuyền dịch xong sao đã đi rồi?"

Cố Thần không thời gian giải thích quá nhiều, quay người về phía y tá nở nụ cười xin lỗi, "Thật xin lỗi, chúng tôi có chút việc, nên đi trước." Lúc đuổi tới, Lê Hân đã đi được hơn mười mét.

Bây giờ là giờ ăn cơm, bên cạnh bệnh viện có một loạt quán cơm nhỏ, ven đường còn bày đầy loại quầy ăn vặt, bọn học sinh kết bè kết lũ tụ tập tại đây điều chen chúc trên đường nhỏ, có đi qua đi lại, có dừng chân đứng trước gian hàng nào đó, náo nhiệt ầm ĩ vô cùng.

Lê Hân sải bước hòa trong đám người, vóc dáng cao cao giống như hạc đứng trong bầy gà, đặc biệt lôi kéo chú ý của mọi người.

Cố Thần các chỗ hắn không xa, mỗi lần muốn tới gần, đều bị đám người chen chúc như thủy triều ngăn cách.

Có mấy cô bé ngây thơ hồn nhiên khóa dưới hai sáng ngời nhìn thấy Lê Hân nhìn cao lớn đẹp trai,  lúc đi ngang qua hắn, hưng phấn kêu lên: "Từ Phóng! Từ Phóng! Từ đại thần!"

Lê Hân nhíu mày lại, hung ác nói: "Cút!"

"......" nhóm đàn em khóa dưới trái tim bị tổn thương hoá đá tại chỗ.

Cố Thần nhức đầu đỡ trán, đẩy người phía trước một chút, bước nhanh đuổi kịp hắn,  mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, trực tiếp ôm lấy cánh tay hắn, mặc cho hắn cố sức giằng ra cũng không buông tay.

Hai người cứ như vậy lôi lôi kéo kéo, dẫn tới người qua đường dồn dập vây xem.

Lê Hân hung thần ác sát trừng mắt, "Nhìn cái gì mà nhìn? Con mẹ nó còn nhìn ? !"

Cố Thần không còn cách nào, vội vàng hướng  Lê đại gia bá đạo ngang ngược nhận lỗi, "Em sai rồi! Em thật sự biết lỗi rồi! Anh nếu như tức giận thì đánh em đi, đừng giận chó đánh mèo được không? Không đúng không đúng, anh vẫn nên đừng nóng giận, anh trên đầu bị thương, không thể nổi giận, nếu không đầu lại đau, chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện có được không?"

"Tôi với em không có gì để nói!" tính khi Lê Hân lại như cục đá dưới hố phân, vừa thối vừa cứng, "Em đi tìm Từ Phóng ấy, đi mà tâm sự với hắn, nói với tôi làm gì? Tôi cũng không phải Từ Phóng của em!"

Giọng Lê Hân khá lớn, Cố Thần sợ người khác nghe được gây nên phiền phức không đáng có, ôm chặt cánh tay hắn, liều mạng tha hắn ra khỏi đám người .

Phí hết sức lực cuối cùng cũng coi như đem hắn lôi ra khỏi phố ăn vặt, Cố Thần lại tới dỗ hắn, "Anh có đói bụng hay không? Chúng ta đi ăn cơm đi, anh muốn ăn cái gì, em mua cho anh ăn."

Lê Hân mặt tối sầm lại, "Không thấy ngon miệng!"

"Vậy chúng ta đi uống gì đi?" Cố Thần khuôn mặt tươi cười nói, "Phía trước có cửa hàng trà sữa, nơi đó uống rất ngon."

"Không muốn uống!"

"Vậy chúng ta đi chơi đi?" Cố Thần quyết tâm liều mạng, buổi chiều sẽ trốn học, "Đi trung tâm thương mại chơi nha?"

"Tôi không đi!" Lê Hân ngoài miệng còn tỏ vẻ, nhưng thần sắc đã từ từ hoà hoãn lại.

Cố Thần cảm thấy có hi vọng, lập tức vẫy một chiếc xe taxi, đem người kia vừa lôi vừa túm kéo lên xe.

Từ đại học Z đến trung tâm thương mại đại khái mất ba mươi, bốn mươi phút, dọc theo đường đi Lê Hân đều trầm mặc không nói, yên lặng thả ra áp suất thấp. Cố Thần rất áp lực tìm hắn tán gẫu, dỗ hắn vui vẻ, một lần lại một lần mặt nóng dán mông lạnh, nhưng hắn lại cực kỳ lạnh lùng, mắt cũng không chớp một cái, làm cho chú tài xế cũng không nhìn nổi.

"Ha, tiểu cô nương." ánh mắt chú Tài xế hiển nhiên không tốt lắm, nhìn Cố Thần da trắng nõn nà, thật xinh đẹp, liền nhận định cậu là con gái, hoàn toàn không thấy cậu đang mặc quần áo nam cùng với mái tóc ngắn, từ bên trong gương chiếu hậu liếc cậu một cái, khá là đồng tình lắc lắc đầu, "Có một người bạn trai như vậy khẳng định rất khổ cực ha?"

Cố Thần: A ha?

"! !" Lê Hân kích động muốn đập xe, nhưng bởi vì  hai chữ "Bạn trai" kia mà nhịn xuống.

Chú tài xế còn nói: "Tôi lái xe tắc xi mười mấy năm, gặp qua không ít đôi tình nhân nhỏ cãi nhau, nhưng chưa từng ai bạo lực cùng lãnh đạm như bạn trai cô. Trước đây không lâu còn có một đôi tình nhân ở trong xe tôi đánh nhau, kết quả hai người tát nhau mấy cái, xong rồi lại quay sang ôm nhau thắm thiết,  hôn một cái xong bọn họ lại làm lành. Giữa hai người nếu như có mâu thuẫn, nhất định phải nói ra, không thể giấu ở trong lòng, rồi  hờ hững, sẽ đem người kia đẩy ra ngày càng xa." chú Tài xế  liếc Lê Hân một cái, một mặt chỉ tiếc mài sắt không nên kim, "Có một cô bạn gái xinh đẹp ôn nhu như thế còn không biết quý trọng, quả thực là có phúc mà không biết hưởng."

Tiện đà liền nói với Cố Thần: "Đàn ông đều giống nhau mạnh miệng nhẹ dạ, hôn hắn mấy cái thì mọi vấn đề đều được giải quyết cả thôi!"

Cố Thần nhìn năng lực tự biên tự diễn của chú tài xế  bội phục đến cực điểm, rất muốn giải thích rõ ràng, lại sợ càng giải thích càng gay go.

Lê Hân khoanh tay, liếc mắt nhìn sang, bên môi hiện ra ý cười xấu xa, "Em có thể thử biện pháp này xem, nói không chừng tôi sẽ hết giận."

Chú tài xế ở một bên phụ hoạ, "Tiểu cô nương, hôn đi, nếu thấy không tiện, tôi tuyệt không nhìn trộm!"

"..." mặt Cố Thần bỗng chốc liền đỏ bừng.

Lê Hân chầm chậm nói: "Lời xin lỗi của em hoàn toàn không có thành ý."

Cố Thần co quắp nắm đầu gối, trong lòng kịch liệt giao chiến.

Nửa ngày, cắn răng, nhỏ giọng hỏi: "Em hôn, Anh có phải là sẽ không giận em nữa?"

Lê Hân kinh ngạc nhíu mày, tựa hồ không ngờ tới cậu sẽ thỏa hiệp, lập tức nở nụ cười, xoay người lại, thuận tiện cho cậu hôn, "Được, không được gạt tôi."

Cố Thần vốn định tùy tiện hôn một chút, nghe hắn nói như thế, nào dám ậm ờ cho qua, tầm mắt ở gương mặt anh tuấn kia quét một vòng, trực tiếp bỏ qua bờ môi, sau đó đảo qua cằm, lỗ mũi và vải băng trán, cuối cùng rơi trên gương mặt.

Cố Thần thò người ra để sát vào mặt của hắn, gần đến mức có thể thấy rõ  lỗ chân lông của người kia, không khỏi hít một hơi thật sâu, nỗ lực giảm bớt tâm tình khẩn trương. Hơi chu môi, đang muốn hôn một cái,sau gáy lại bị một cỗ lực lượng to lớn chặt chẽ trói lại.

Đột nhiên người bị chế trụ, Cố Thần trợn to hai mắt, cậu còn chưa phản ứng kịp chuyện gì xảy ra, gương mặt tuấn tú của Lê Hân đã đè ép xuống, đôi môi bị chế trụ, nam nhân ấm áp,khí tức dương cương tùy ý mà xâm nhập giữa môi răng của cậu, lại như một ngọn  lửa, thiêu đốt đầu óc của cậu, đốt dòng máu của cậu, toàn thân trong nháy mắt bốc cháy, cậu thiếu chút nữa ở  bên trong nụ hôn nồng nhiệt này hóa thành tro.

Lê Hân hôn thỏa mãn mới buông cậu ra, đôi môi cậu bị hắn mút đỏ au, mà trong toàn bộ hành trình  cậu đều nhếch miệng cười, đầu óc mơ mơ màng màng, vẫn luôn ở trạng thái lâng lâng, ngoại trừ mũi miệng đều là mùi vị của Lê Hân, rốt cuộc không còn loại cảm thụ nào khác.

Lê Hân thấy cậu cứ ngây ngốc, buồn cười véo khuôn mặt của cậu, lấy điện thoại di động ra, đem bộ dạng ngốc nghếch này của cậu chụp lại.

Suy nghĩ một lát, đem cậu ôm trong ngực, đầu sát đầu, mặt dán mặt, chụp một tấm ảnh hai người, cuối cùng đem bức ảnh chụp chung này đặt làm hình nền điện thoại.

Lê Hân liếc nhìn nhìn màn hình điện thoại di động, rồi nhìn cậu một cái, xuất phát từ nội tâm mà nhếch môi nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net