Chương 4: Thầm mến (Bốn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói là lên mạng, Cố Thần thật ra là ở bên trong quán net bên ngủ một đêm, ngày hôm sau thời điểm ký túc xá mở cửa liền trở lại phòng ngủ.
Đối với việc một đêm không về này của cậu, đám bạn cùng phòng thái độ không đồng nhất.
Khúc Tường quan tâm hỏi nguyên nhân.
Cố Thần thì lại không mặn không lạt đáp lại vài câu..

Hoàng Kỳ cùng Tưởng Phong mượn cớ châm chọc khiêu khích một phen.

Sở Nặc cười đùa thay Cố Thần giải vây.....
Rửa mặt xong xuôi, Cố Thần thay một bộ quần áo sạch sẽ đi học.

Mới vừa bước ra cửa phòng ngủ, một cánh tay đột nhiên khoát lên bả vai cậu, quay đầu là khuôn mặt chiêu tài Sở Nặc đang tươi cười .
Cố Thần không thích người khác bá vai mình, nhưng bởi vì nụ cười thân thiện kia cậu miễn cưỡng mà khắc chế động tác né tránh.

Sở Nặc cười nói: "Tiểu Thần Thần, tính cách của cậu phải sửa lại nha."

một câu không đầu không đuôi, Cố Thần nghe được hơi sững sờ, "Tôi thì làm sao?"

"Cậu tối hôm qua không trở về, Trưởng phòng tụi mình rất lo lắng cho cậu, gọi cho cậu rất nhiều cuộc điện thoại đều không gọi được, chỉ sợ cậu xảy ra chuyện gì một buổi tối đều ngủ không ngon. Cậu tự suy nghĩ một chút, bình thường anh ấy đối xử với cậu như thế nào? Mà cậu đối xử với anh ấy ra làm sao?" Sở Nặc nhíu mày nhìn sang, trên mặt tuy rằng còn mang theo ý cười, ngữ khí lại thêm mấy phần nghiêm túc, "Khúc Hựu Tường làm người quả thật rất tốt, trong phòng mỗi người đối với anh ấy mà nói cũng giống như em trai vậy, cũng không phải là bởi vì anh ấy là trưởng phòng, anh ấy mới thực hiện nghĩa vụ này, anh ấy quả thật rất quan tâm chúng ta. Tôi không cần cậu cảm kích anh ấy, báo đáp anh ấy, chỉ hy vọng cậu đừng từ chối ý tốt của anh ấy."

Sở Nặc nói xong, vỗ vỗ vai Cố Thần, lập tức nhanh chân rời đi.

Người đi rồi, dư âm bên tai vẫn còn vang vọng, giống như thần chú định thân, đem Cố Thần đang kinh ngạc đứng yên một chỗ.
Sở Nặc nói như vậy, Cố Thần vẫn cho là, khúc Tường luôn đối xử tốt với mọi người, chỉ là một loại trách nhiệm. Giống như bác sĩ đối với người bệnh, thầy giáo đối với học sinh, là trách nhiệm của hắn, một khi ở vị trí này, việc không liên quan tới mình cũng phải tham dự.
Lấy điện thoại di động ra, Cố Thần muốn gửi một tin nhắn, gõ liền xóa, xóa liền gõ, lặp lại mấy lần, cuối cùng gửi tới một tin nhắn—— cám ơn anh.

"Cảm ơn" đại khái là hai chữ khách khí nhất thế giới, nghe xong còn giống như có điểm xa cách nhàn nhạt.

Cố Thần cúi đầu nhìn vài chữ này, tâm tình không được tốt lắm. Còn nguyên nhân, cậu cũng nói không rõ, có lẽ bị quan tâm ?lại có lẽ vừa bị giáo dục chỉnh đốn một hồi? cậu chỉ biết là, vào giờ khắc này, cậu không cô đơn như vậy.

Trong lòng mang cảm giác hài lòng, Cố Thần vui vẻ trong nhà ăn gặm mấy cái bánh bao, sau đó bước chân nhẹ nhàng đi vào giảng đường.

Cố Thần mới vừa đi tới đầu cầu thang, một bóng người quen thuộc nơi khúc quanh từ tầng hai đi ra.

Là.. Từ Phóng...

Lại gặp hắn...

Hắn mặc màu áo lông màu xám tro, bên trong mặc áo sơ mi trắng, cúc áo quy củ đến hàng thứ nhất, khiến khuôn mặt nghiêm túc thận trọng càng thêm cứng nhắc nghiêm cẩn.
Đây mới là bộ dáng Từ Phóng nên có.

Đây cũng là bộ dáng Cố Thần thích nhất.
Cố Thần kinh ngạc nhìn người phía trước, còn chưa kịp vui mừng từ cuộc gặp ngẫu nhiên mà phục hồi tinh thần lại, bỗng thấy một nữ sinh nâng hộp quà tinh xảo chắn trước mặt Từ Phóng.

"Từ Phóng, đây là tấm lòng của em... anh, anh có thể nhận lấy không?"
Nữ sinh cẩn thận từng li từng tí đưa ra hộp quà, cô cúi đầu, tựa hồ không dám nhìn mặt Từ Phóng.

Từ Phóng cũng không nhìn cô, trực tiếp lướt qua cô đi xuống tầng dưới.

xung quanh nhất thời vang lên một âm thanh thổn thức.

Có người thay nữ sinh kia bất bình, có người cho là Từ Phóng quá lạnh lùng.

Với tư cách là một người trong cuộc, Từ Phóng tự động bỏ qua hết thảy âm thanh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, một phong thái thong dong bình tĩnh, mà bên trong bình tĩnh liền lộ ra lạnh lùng.

Nữ sinh kia thì lại không chịu được uất ức như vậy, cắn cắn môi, đỏ mắt lên chạy đi.
Cố Thần trợn mắt há hốc mồm mà vây xem cảnh này, càng không biết nên phản ứng làm sao.

Cậu từng nghe người ta nói qua, Từ Phóng chưa từng trả lời những lời tỏ tình kia, hắn chính là băng lãnh mà kiêu ngạo. Mà tính cách băng lãnh cùng kiêu ngạo này còn biểu hiện ở cách làm người của hắn , hắn xem lầm lì làm thói quen, lại tựa như không cần bạn bè, nếu như không cần thiết, hắn không hy vọng người khác làm phiền sinh hoạt của hắn, đồng thời, hắn cũng sẽ không quấy rối bất luận người nào.

Theo lý thuyết, loại tính cách này vô cùng gay go, không chút tốt đẹp. Thế nhưng hắn tài hoa, tướng mạo của hắn, năng lực của hắn, kể cả thái độ lạnh lùng kia làm người khác vừa yêu vừa hận, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, khiến người ta bị hãm sâu vào vũng bùn. Giống như thiêu thân lao vào đống lửa, biết rõ không thể lay động hắn, biết rõ sẽ thất bại, vậy mà người vì hắn mà mê muội vẫn cứ đổ xô tới. Cố Thần chính là một ví dụ điển hình.

Trong lòng lặng lẽ vì mối tình còn chưa nở hoa của nữ sinh kia thắp một cây nến , Cố Thần lần nữa lại đem chú ý của mình đặt lên người Từ Phóng.

Vai rộng rộng lưng dài, khí chất bất phàm.
Đây chính là nam thần, tuấn tú kiên cường, như tùng như bách.

Chẳng biết lúc nào, nam thần đã đến gần.
Đồng thời càng ngày càng gần...

Cố Thần tư duy kẹt lại, trong đầu một mảnh trống rỗng, miệng không thể khống chế nói rằng: "Này, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Tiếng nói phảng phất ở trong không khí, Cố Thần muốn đem lời nói thu hồi lại, đã không còn kịp rồi.

Trước mắt Từ Phóng đã trở về bộ dáng cao cao không thể với tới , hắn mới vừa mới cự tuyệt lời tỏ tình của người khác, mình lại đuổi tới chào hỏi lấy lòng, chẳng phải là rất ngu sao?

Cố Thần cảm thấy mình rất có thể sẽ phải nhận lấy kết cục bị hờ hững. Nhưng không ngờ Từ Phóng lại đứng trước mặt cậu, gật đầu nói: "Xin Chào."

Nam thần lại có thể chú ý đến mình?

Cố Thần thiếu chút nữa bị sự vui mừng này làm cho choáng váng đầu óc, chỉ cảm thấy như trong lòng có từng đóa từng đóa pháo hoa ngũ sắc "Bùm bùm bùm" nổ tung, "Tôi, chào anh..." cậu hoàn toàn quản không được đầu lưỡi của mình, giống như thường ngày, vừa căng thẳng liền nói năng lộn xộn, ngay sau đó đại não bắt đầu trống rỗng. Hành động trở nên mất kiểm soát, cậu nắm chắc một tay Từ Phóng, kích động đến mức ngón tay đều đang run rẩy.

Từ Phóng im lặng không lên tiếng, mặc kệ cho cậu nắm, tầm mắt thẳng tắp nhìn vào mặt cậu, cặp con ngươi đen nhánh kia tựa gió thổi qua hồ sâu, hiện ra tý rung động.

Thời gian phảng phất như đình trệ, rõ ràng chỉ có mười mấy giây, Cố Thần lại cảm thấy như mình đã hãm sâu vào con mắt người kia vạn năm. Cùng lúc đó, đại não nóng bỏng rốt cục cũng hạ nhiệt.

Đem ý thức trở về, cậu nhìn thấy cảnh này, giống như bị điện giật mà buông lỏng tay ra, trên mặt không khỏi toát ra một tia hốt hoảng.
Cậu sợ làm Từ Phóng mất hứng, vội vàng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý."

"Ừm." Từ Phóng đáp lại, ngữ khí nhàn nhạt, giống như không quá chú ý.
"Ừm, tôi đi học đây?"
"Được."
"Kia... Bye bye?"
"Tạm biệt."
...
Nhìn theo hướng Từ Phóng rời khỏi giảng đường, Cố Thần ảo não mà gãi đầu một cái, luôn cảm giác mình vừa nãy hành động giống như mất trí, phỏng chừng lúc này đã bị Từ Phóng xếp vào loại ngu ngốc, não tàn kia rồi.
Như thế nào lại không thể giữ bình tĩnh như vậy?

Cố Thần thật muốn cho mình hai cái bạt tai.
Trên đường đi đến phòng học, Cố Thần nghe thấy xung quanh có người khe khẽ bàn luận.
"Từ Phóng đi rồi hả? Hắn không lên lớp sao?"
"Không biết, có lẽ hôm nay hắn không học ở đây?"
...
Cố Thần cẩn thận suy nghĩ một chút.

Đúng rồi!

Từ Phóng sáng nay học thực hành bên phía tòa thí nghiệm.

Hắn chạy đến giảng đường làm gì?
Mang theo nghi vấn này, Cố Thần đi vào giảng đường lớn.

Ngày hôm nay có một môn chuyên ngành tương đối trọng yếu, hơn nữa lên lớp là lão giáo sư thích điểm danh, cơ bản không ai dám trốn lớp của ông ta.

Cố Thần giương mắt nhìn về phía trước, toàn người là người, cơ hồ không còn chỗ ngồi. Cậu tìm một vòng lớn, cuối cùng cũng tìm được một vị trí ở hàng cuối cùng bên trong góc. Sau khi yên vị cậu mới phát hiện, ngồi cạnh cậu là Hướng Diệc Vĩ.

Chống lại ánh mắt khinh bỉ của Hướng Diệc Vĩ quăng tới, Cố Thần định nhấc ba lô lên, dự định cách xa hắn.

Nhưng cái mông còn chưa kịp nâng lên, Cố Thần nghe thấy hắn hạ thấp giọng tức giận nói: "Cậu có thành kiến gì với tôi sao?"

"Có thành kiến?" Cố Thần kinh ngạc nhìn hắn, "Cậu nghĩ nhiều rồi."

Dứt lời, liền ở trong lòng thừa nhận nói: Đúng vậy, ta xác thực nhìn ngươi rất không vừa mắt, nhưng cũng vì ngươi nhắm vào ta trước, chán ghét ta, ta mới đối với ngươi sinh ra cảm giác chán ghét .

Hướng Diệc Vĩ hừ lạnh một tiếng, bộ dáng cực kỳ xem thường, còn thiếu viết lên trên mặt bốn chữ lớn "Tôi không tin" .

Cố Thần biết mấy vị công tử có tiền người ta đều là loại xấu tính, liền không cùng hắn so đo. Đem sách vở ra ,nói: "Cậu không phải bình thường luôn có thành kiến với tôi?" Sau đó, quay đầu nhìn hắn, trong mắt một mảnh thanh minh, "Các cậu vẫn luôn không ưa tôi."

Hướng Diệc Vĩ nghe vậy ngẩn ra, đôi môi hơi đóng mở mấy lần, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Cố Thần nhún nhún vai, thu tầm mắt lại, hai người không nói chuyện nữa.

Đại khái là nghe một lời nói của Sở Nặc , Cố Thần cảm thấy được có một số việc làm rõ ràng trái lại càng tốt hơn. Sau này không quản Hướng Diệc Vĩ bọn họ tiếp tục xa lánh cậu, coi cậu như không tồn tại, cậu nghĩ cậu cũng sẽ không để ý.

Trong suốt hai tiết học, Hướng Diệc Vĩ không quấy rầy Cố Thần nữa, Cố Thần cũng không để ý đến hắn.

Sau khi tan lớp, hai người từng người thu thập đồ dùng của mình.

Ngồi ở hàng trước một nữ sinh cầm điện thoại di động đột nhiên gào lên một tiếng.

Bên cạnh lập tức có người hỏi: "Làm sao vậy? Cậu lớn tiếng như vậy làm gì?"

Nữ sinh kia đem điện thoại di động đặt trước mặt mọi người, "Các cậu xem, forum trường mình mới vừa đăng bài mới, Từ Phóng tối hôm qua đem Lưu Chí Tân gọi vào trong rừng cây nhỏ đánh cho một trận, Lưu Chí Tân xương sườn bị đánh gãy đưa vào bệnh viện."

Lưu Chí Tân kia chính là bạn trai của hoa khôi kia, Cố Thần cảm thấy kỳ quái, thời điểm tối hôm qua ở cổng trường nhìn thấy gã, gã vẫn còn sinh long hoạt hổ.

Lại có người hỏi: "Lưu Chí Tân không phải tuyên bố muốn giáo huấn Từ Phóng sao? Làm sao lại thành bị Từ Phóng dạy dỗ? Bất quá Từ Phóng ra tay cũng quá độc ác đi? Cư nhiên đem người ta đánh đến nhập viện? Đây là chuyện phát sinh vào tối hôm qua? Sao không thấy ai nói gì vậy?"

"Bài viết nói là xảy ra vào tiết tự học tối hôm qua, còn có ảnh chụp làm chứng, thật là nhìn không ra, Từ Phóng là một người có tự chủ như vậy, sao lại động thủ đánh người?"
...
Cố Thần lập tức lấy điện thoại di động ra, mở ra forum trường, tìm được bài viết kia.
Người mở topic rõ ràng có ý đồ riêng, cố ý viết tiêu đề đỏ chót nhằm thu hút sự chú ý của mọi người.

【 Bạo lực học đường: Vạch trần bộ mặt không muốn cho người khác biết của nam thần Từ Phóng ! ! 】

Chủ bài viết trực tiếp đem đại danh Từ Phóng nói ra, đầu tiên miêu tả một chút chuyện đã xảy ra.

Theo chủ bài viết nói, tối qua khoảng tám giờ, Từ Phóng đột nhiên xông vào phòng học đem Lưu Chí Tân đang có tiết tự học buổi tối gọi vào rừng cây nhỏ, lúc đó có rất nhiều người cũng có thể chứng minh.

Làm bạn học của Lưu Chí Tân , chủ bài viết không yên lòng lặng lẽ đi theo, sau đó thấy được một màn làm người khác khiếp sợ.

Từ Phóng lãnh đạm của ngày thường đã thay đổi, trở nên thô bạo mà hung tàn, tựa như biến thành một người khác, không nói hai lời liền đánh vào mặt Lưu Chí Tân , ra tay tàn nhẫn sắc bén vừa không chút lưu tình, trực tiếp đem Lưu Chí Tân đánh ngã xuống đất không thể động đậy, vô luận Lưu Chí Tân xin tha như thế nào, hắn đều mắt điếc tai ngơ, lãnh huyết đến mức làm cho người khác sợ sệt.

Chủ bài viết ở một bên nhìn mà kinh hồn bạt vía, sợ bị liên lụy, không dám tiến đến khuyên can, cuối cùng không nhịn được lương tâm khiển trách mới đăng bài viết này, quyết định lôi việc ác của Từ Phóng đem ra ánh sáng .
Cuối cùng chủ bài viết kêu gọi mọi người không nên bị bề ngoài của Từ Phóng lừa bịp, nhất định phải đem bài viết lên top đầu, khiến lãnh đạo trường học vào cuộc, nghiêm túc đối với chuyện này triển khai điều tra trách phạt, tránh khỏi dung túng bao che hiện tượng tương tự, để Từ Phóng chịu trừng phạt thích đáng!
...
Người mở topic ở phía dưới còn đăng mấy tấm hình.

Có một màn Từ Phóng một quyền đánh vào mặt Lưu Chí Tân; có một màn Từ Phóng tàn bạo mà nắm lấy cổ áo Lưu Chí Tân; có một màn Lưu Chí Tân suy nhược mà nằm ở trên giường bệnh truyền nước biển; còn có giấy chẩn đoán chứng minh gãy xương sườn.
Một chùy đánh xuống, Từ Phóng lần này không chỉ hình tượng bị hủy, còn có thể bị kéo xuống bùn lầy.

Cố Thần nhìn Từ Phóng trong hình, là Từ Phóng kiệt ngạo bất tuân mà hôm qua cậu gặp.

Ánh mắt hung ác, thần thái cuồng ngạo, cùng Từ Phóng sáng nay gặp ở chân cầu thang, quả thực giống như hai người khác nhau vậy.
Chứng cứ mặc dù bày ở trước mắt, mà Cố Thần vẫn cảm giác trong này chắc chắn có ẩn tình khác.

Thời điểm tối hôm qua ở cổng trường gặp phải Lưu Chí Tân khoảng mười giờ, topic kia nói hắn được đưa vào bệnh viện khoảng tầm tám giờ , hơn nữa nếu bị thương nghiêm trọng như vậy, thì giải thích như thế nào về việc hai giờ sau còn thấy gã ở ngoài đường lông bông?
Hiển nhiên, gã đang nói dối, kể những người mở topic kia, bọn họ đang hợp lại để hãm hại Từ Phóng.

Nhưng mà, Từ Phóng đánh người là sự thật, lần này thực sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội...

Cố Thần muốn giúp Từ Phóng, nhưng cậu không có chứng cứ, nói chuyện lại không có sức nặng, nên làm thế nào để khiến người khác tin tưởng?

Đột nhiên, trong đầu liền thông suốt, Cố Thần nghĩ tới Hướng Diệc Vĩ.

Lúc đó hắn cũng có tại hiện trường, hắn có lẽ cũng nhìn thấy tất cả.

Hướng gia có tiền có thế, hiệu trưởng cũng phải nể mặt họ mấy phần, nếu như Hướng Diệc Vĩ chịu hỗ trợ, vấn đề này liền giải quyết cực kỳ đơn giản.

Đánh người quả thật là không đúng, Từ Phóng cũng nên chịu trừng phạt, nhưng không thể gắn cho hắn một tội danh không có lý lẽ như thế được.

Cố Thần sao có thể trơ mắt mà nhìn hắn bị người vu oan hãm hại?

Cố Thần đem tầm mắt hướng về người bên cạnh, vừa vặn đụng phải ánh mắt Hướng Diệc Vỹ cũng hướng về bên này.

Cố Thần cũng không vòng vo, thanh thanh cuống họng hỏi: "Tối hôm qua cậu cũng thấy Lưu Chí Tân phải không?"

"Ừm." Hướng Diệc Vĩ lông mày hơi nhíu, "Vậy thì sao?"

Cố Thần từ chưa bao giờ nhờ cậy ai, không được tự nhiên gãi gãi mũi, "Cái kia, cậu có muốn cùng tôi đóng một vai siêu anh hùng bảo vệ chính nghĩa hay không?"

Hướng Diệc Vĩ từ trên cao mà liếc nhìn cậu, lát sau xì cười một tiếng, giống như đang nhìn một tên ngớ ngẩn vậy.

Cố Thần bỗng nhiên phát hiện chính mình có hơi ngây thơ, với tính cách sợ phiền phức của Hướng Diệc Vĩ , cùng với quan hệ cứng ngắc của bọn họ, dựa vào cái gì mà đòi hỏi sự giúp đỡ của hắn?

Thế nhưng vì Từ Phóng, Cậu còn muốn tranh cãi thêm một chút.

Giương mắt nhìn người trước mắt, Cố Thần cho tới hôm nay mới phát hiện nguyên nhân cậu vẫn luôn tận lực tránh né Hướng Diệc Vĩ.
Nam sinh này khí thế quá mạnh mẽ.

Xuất thân tốt, làm cho hắn ngạo mạn từ trong xương, hắn đối với bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì đều xem thường, hắn lại như một vương giả đầy kiêu ngạo, không đem bất kì đồ vật gì để vào trong mắt.

Hắn toàn thân dựng đầy gai nhọn to nhỏ, giống như một bức tường cứng rắn không thể phá vỡ,tầng tầng bao phủ hắn ở bên trong.
Hắn đem không thích hiện lên mặt, hắn dùng gai nhọn của chính mình, đâm nhói tất cả người hắn không ưa.

Cố Thần không dám tới gần hắn, chính là sợ bị gai nhọn của hắn gây thương tích.

Bỏ qua ánh mắt coi thường của người kia, Cố Thần hít sâu một hơi, " Tối hôm qua chúng ta ở cổng trường gặp Lưu Chí Tân , hắn vẫn rất bình thường, căn bản không phải là bộ dạng bị gãy xương sườn..."

Có lẽ không ngờ tới Cố Thần vậy mà không sợ đả kích, Hướng Diệc Vĩ có chút ngoài ý muốn nhíu mày, "Ừm, nói tiếp đi."

"Điều Topic kia nói không phải sự thực." Cố Thần không khỏi cao giọng, "Bọn họ vu khống Từ Phóng!"

Hướng Diệc Vĩ ôm lấy hai tay nhìn cậu, "Sau đó thì sao?"

Nhìn đối phương lộ ra bộ mặt dửng dưng như không, Cố Thần kiên trì nói: "Chúng ta cần phải đem sự thật nói cho mọi người biết."
Dứt lời, nửa ngày không nhận được đáp lại, Cố Thần có chút nhục nhã, "Tôi biết nói như vậy, cậu sẽ cảm thấy rất ngu ngốc, nhưng tôi vẫn hi vọng cậu có thể cùng với tôi đồng thời..."

"Lý do." Hướng Diệc Vĩ ngắt lời cậu, tiến về phía trước hai bước, như một ngọn núi lớn sừng sững ở trước mặt cậu, khắp toàn thân từ trên xuống dưới lộ ra khí tức áp bách, "Cho tôi một cái lý do để giúp hắn."

Lý do?

Cố Thần trầm tư chốc lát, không chút nào lùi bước mà nghênh đón ánh mắt hắn.
Chính cậu cũng không nghĩ tới, đối mặt với Hướng Diệc Vĩ khí thế hùng hổ dọa người , cậu lại có thể bình tĩnh như vậy.

Cậu lộ vẻ nghiêm nghị, trong con ngươi trong veo thanh khiết chứa đựng sự kiên định, một giây đều không do dự, vô cùng thẳng thắn nói: "Tôi và Từ Phóng là đồng hương, tôi muốn giúp hắn."

"Chỉ là, lời nói của tôi không có trọng lượng, cho nên muốn xin cậu giúp một tay."

"Tôi thấy lý do này có lẽ không đủ thuyết phục cậu, nhưng tôi thật sự khẩn cầu sự giúp đỡ của cậu, nếu như cậu cảm thấy thành ý của tôi không đủ, như vậy cậu hãy nói cho tôi biết, tôi nên làm như thế nào, cậu mới có thể hài lòng."
...
Trong khi nói chuyện, Cố Thần luôn luôn quan sát biểu tình của Hướng Diệc Vĩ, thấy lông mày của đối phương cau lại càng sâu, trong lòng cậu đã có đáp án.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Hướng Diệc Vĩ nhấc lên balo, lướt qua cậu đi ra phía ngoài giảng đường, chỉ để lại một tiếng "Ngu ngốc" vang vọng ở bên tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net