rắc rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần này mình chỉnh sửa ngôi xíu nha m.n lần đầu việt thông cảm nha  >.<

Mọi người cùng nhau nói chuyện luyên thuyên chỉ trừ một người là Trình Nguyên. Suốt buổi Trình Nguyên chỉ nhìn Lưu Hải. Lưu Hải liếc Trình Nguyên còn Trình Nguyên chỉ nhếch miệng cười, lưng Lưu Hải đã toát mồ hôi ( tội nghiệp) .

Lưu Hải: xin phép mọi người mình về trước.

Cát La ngạc nhiên: đang vui mà sao về sớm thế

Lưu Hải: mình cảm thấy không khoẻ!

Y nguyên: cầu có cần tớ đưa về không?

Ngô Cang vui mừng nói: may quá tớ cũng định về, để tớ đưa lưu hải về cho.

Lưu Hải cười nói: đã phiền cậu rồi.

Ngô Cang đón taxi đưa Lưu Hải về trên đường vê hai người bọn họ đã trao đổi số điện thoại với nhau. Về đến nhà cũng đã 11h khuya rồi Lưu Hải vào phòng soạn đồ chuẩn bị tắm thì điện thoại rung lên.

Số lạ: về nhà an toàn chứ! tôi Trình Nguyên đây.

Lúc này thì lưu hải đã mắt chữ O miệng chữ A rồi. * Sao hắn lại biết số điện thoại của mình* đang còn suy nghĩ thì có một tin nhắn được gửi tới.

Số lạ: Y Nguyên đã cho tôi số phone của cậu.

Lưu Hải: cảm ơn Trình ca. Tôi về nhà an toàn.

Hai người không ai gửi tin nhắn nữa Lưu Hải cũng đã lưu số của Trình Nguyên. Khi Lưu hải tắm xong thì điện thoại lại rung.

Cát La: Lưu hải mai câu có bận gì không?

Lưu Hải: mai tớ không bận, có chuyện gì không?

Cát La: tớ định mời cầu đi khu vui chơi với tớ.

Lưu hải cười trả lời: cậu còn con nít à.

Cát La giải thích: là vì bà chị của mình có một đứa con mai bà ấy bận bảo mình trông dùm và cho mình vé đi khu vui chơi.

Lưu Hải: được!

Cát La: mai 8h nha ai trễ hẹn phạt đi mua kem * hình mặc cười*

Lưu Hải: được!

Lưu Hải soạn đồ cho buổi sáng xong thì đi ngủ. 7h30 thì đồng hồ reo lưu hải bắt đầu sửa soạn đi gặp Cát La. Đến nới thì đúng 8h đã thấy Cát La và một đứa bé trai. Cậu bé có gương mặt mũm mĩm nhìn rất dễ thương.

Cát La vẩy tay: Lưu Hải bên này.

Thấy Lưu Hải bước tới cậu bé hơi sợ nắm góc áo của Cát La nép vào phía sau.

Cát La: đừng sợ đây là Lưu Hải bạn của chú đấy.

Lưu hải nghe Cát La xưng chú thì lại muốn cười nhưng không dám.

Lưu Hải: gọi anh đây là Ca Ca cũng được.

Cát La: gọi nhóc ấy là tiểu Hổ được rồi.

Lưu Hải nở nụ cười như tia nắng: Tiểu Hổ đến đây nào.

Tiểu Hổ nhìn Lưu Hải đồng thời bước tới cho Lưu Hải bế lên. Lưu Hải rất thích con nít bế suốt buổi Lưu Cát muốn bế cũng không được đành đi sau sách đồ giùm Lưu Cát. Tiểu Hổ thấy Lưu Hải rất đẹp trai và hiền nên không sợ nữa y đòi cái gì Lưu Hải cũng chiều theo. Đến giờ về thì Tiểu hồ mặt lại buồn.

Tiểu Hổ nói giọng nhỏng nhẽo: chú các Tiểu Hổ muốn đưa Lưu ca ca về.

Cát La nhếch môi: được thôi! chú đây đưa Lưu ca ca của ngươi về còn người tự về đi.

Tiểu Hồ mắt đã rưng rưng: tiểu Hổ cũng muốn đưa Lưu ca ca về ah~~

Lưu hải bặc cười khúc khích: tôi về một mình tôi còn ghé vài chỗ nữa Cát La đưa tiểu Hổ về đi.

Cát La: vậy cũng được. Hẹn gặp lại.

Nhìn Cát La bế tiểu Hồ về thì Lưu Hải về nhà. Về đến nhà thì thấy ba mẹ của Lưu Hải đang ngồi ở phòng khách.

Lưu gia ba của Lưu hải: Hải nhi đến đây nói chuyện nào.

Lưu Hải ngạc nhiên: vâng

Lưu gia: con nay cũng lớn rồi không thể nào sống mãi ở nhà được còn phải tự lập chứ.

Lúc Trước Lưu Hải cũng có nghĩ qua hôm nay ba đã nói Lưu Hải gật đầu. Lưu Hải đi vào phòng đóng cửa liền gọi cho Y Nguyên.

Y Nguyên: đi chơi vui không bạn hiền.

Lưu Hải ngạc nhiên: sao ông biết?

Y Nguyên cười: lúc nãy mới điện thoại cho Cát La nghe hắn nói đi với ông.

Lưu Hải: bỏ qua chuyện đó tôi cần ông tìm cho tôi một phòng trọ.

Y Nguyên ngạc nhiên: muốn có vợ rồi ah.

Lưu Hải: ông có vợ trước tôi thì có mà tồi nhờ ông tìm là vì ba tôi quyết định cho tôi sống tự lặp rồi.

Y Nguyên: để tôi tìm giúp ông khi nào có tôi sẽ báo ông sau giờ tôi đi công chuyện.

Lưu Hải: cảm ơn.

Lưu Hải xuồng dưới nhà ăn cơm, khi ăn cơm xong thì mẹ lại xoa đầu bảo

Vũ liên mẹ Lưu Hải: con có muốn uống trà đào không?

Lưu Hải đôi mắt toả sáng nói: con muốn thưa mẹ.

Vũ liên cười: mẹ biết đây là thức uống con thích. Mẹ mua để sẵn cho còn khỏi phải ra tiệm mua về uống.

Lưu Hải bưng một ly trà về phòng đóng cửa. Uống một hớp, đặt ly trà lên bàn. Lưu Hải để ý game trong điện thoại đã tải từ hai ngày trước mà vẫn chưa chơi liền lấy ra cày. Nhân vật Lưu Hải chọn là phù thủy, tuy máu yếu nhưng được cái rất mạnh. Chơi một hồi thì có tin nhắn đến là Trình Nguyên gửi.

Trình ca: rảnh không?

Lưu Hải: Trình ca có gì không?

Trình ca: định mời cậu đi ăn tối thôi.

Lưu hải bấm xem đồng hồ cũng đã chiều liền nghĩ * khi nãy vừa mới ăn cơm xong thì giờ đã chiều rồi* (cạn lời). Lưu Hải gửi tin nhắn cho Trình ca.

Lưu Hải: được!

Trình ca: cho tôi địa trỉ nhà tôi sẽ tới rước. ( Âm mưu ghê :)) )

Lưu Hải: được!

Lưu Hải xuống nhà báo với ba mẹ liền ngồi phòng khách đợi. Có tiếng bấm chuông cửa thì mẹ Lưu Hải ra mở cửa thấy Trình Nguyền liền cười nói

Vũ Liên: cầu tìm ai?

Trình Nguyên: con chào cô! Con đến tìm Lưu Hải.

Vũ liền cười: thì ra đây là bạn của Hải nhi sao. mời con vào nhà.

Lưu Hải vẫn còn đang chơi game, không biết Trình Nguyên đã đến. Lúc đó Lưu gia cũng đang ở đó. Lưu hải qua chào hỏi ba mẹ Lưu Hải xong xoay qua thấy Lưu Hải Vẫn còn đang mãi mê chơi game.

Trình nguyền đừng phía sau nhéo má y. Lưu Hải toả vẻ khó chịu.

Lưu Hải: mẹ à đừng chọc con ah.

Vũ Liên và Lưu Gia liền cười. Lưu Hải ngước mặt lên thì thấy ba mẹ cười y liền xoay ra sau thấy Trình Nguyên liền bật dậy.

Lưu Hải: Trình ca tới khi nào?

Trình nguyên: khi nãy.

Lưu Hải và Trình nguyên chào Vũ Liên và Lưu gia liền đi ra cửa. Trình nguyên mở cửa xe cho Lưu Hải đưa y đến một nhà hàng sang trọng. Trong nhà hàng hắc ra ánh đèn màu vàng sang trọng Lưu Hải và Trình Nguyên gọi món Lưu Hải không quên gọi loại nước mình ưa thích.

Trình Nguyên: thích trà đào sao.

Lưu Hải: rất thích. Trình ca thích loại nào.

Trình Nguyên: cà phê.

Hai người yên lặng ăn không nói gì. Ăn xong Trình Nguyền đưa Lưu Hải đi dạo, đi ngang một lễ hội chỗ đó bán rất nhiều thứ ăn, hai mắt của lưu hải bổng nhiên sáng, nắm tay Trình Nguyên đi vào đám đông, Trình nguyền nhếch môi. Đi tới những quầy đồ ăn Lưu Hải đảo mắt một vòng toàn kón mình thích.

Trình Nguyên: muốn ăn nữa sao.

Lưu hải gật đầu liên tục.

Trình nguyên năm tay Lưu Hải đi hết quầy này sang quầy khác hai người trong rất vui.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net