Phiên ngoại: Giáng Sinh năm nay không lạnh lắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày 24 tháng 12...

Một đêm tuyết rơi dày đặc và lạnh giá. Tuyết phủ trắng cả con đường, phủ trắng cả mái nhà, phủ trắng cả không gian mênh mông. Tiếng chuông nhà thờ vang lên ở phía cuối con lộ nhỏ báo hiệu sắp đến thời khắc quan trọng hằng năm. Ngày Chúa ra đời.

Nhưng cả không gian trắng tinh và lạnh lẽo ấy cũng không ngăn được những tiếng cười nói đầy nhộn nhịp của những người trên phố. Gương mặt ai cũng đều nở nụ cười đầy tươi tắn.

Âm thanh trẻ con nô đùa đầy trong trẻo trên quảng trường sáng đến rực rỡ của khu phố trông thật yên bình. Một cây thông lớn được trang hoàng bằng đèn, những trái châu lấp lánh và cả những món quà xinh đẹp đi kèm theo. Tất cả như bừng sáng trong đêm lạnh giá của ngày hôm nay.

Ở một quán cà phê với bầu không khí trái ngược với yên tĩnh nào đó gần đây...

Hai bóng người đàn ông cao lớn đang ngồi trong quán

- " Tôi hi vọng anh thích bầu không khí ở đây... Klaus... " - Một người đàn ông với đôi mắt xanh dương trầm lặng nhìn người đang ngồi đối diện mình. Đôi mắt anh nhìn đối phương như mong chờ một cái gật đầu, đồng thời cũng mong chờ rằng hắn dành sự chú ý đến anh một chút.

Nhưng đáp lại anh chỉ là sự thờ ơ lạnh nhạt của hắn.

Cõi lòng Nikolay không khỏi thất vọng. Anh biết tất cả những ký ức khi còn sống vẫn chưa từng nguôi ngoai trong lòng hắn. Sau tất cả... Hắn gần như chưa từng đặt anh vào trong mắt, dù cho ngày hôm nay anh có mời được hắn đi dạo cùng mình vào đêm Giáng Sinh.

Klaus Jäger im lặng nhìn ra cửa sổ. Những linh hồn lướt ngang qua khung cửa sổ lớn. Những bông tuyết trắng muốt rơi đầy tinh nghịch trên con phố đông đúc.

Đôi mắt lam ngọc nhạt của hắn hững hờ đến khó tả. Nhưng trong mắt Nikolay, đó là những viên ngọc vô giá đẹp đến nao lòng người.

Nỗi lòng Nikolay nặng trĩu. Anh khẽ đưa mắt sang những ánh nến xinh xắn trên bàn. Chúng cứ cháy mãi như vậy, âm ỉ như vậy suốt một thời gian dài và cũng chẳng cần biết mình cháy từ khi nào nữa nhưng chúng biết ai là người đã thắp chúng lên.

Chúng thật giống anh... Nikolay thầm nghĩ.

Tiếng nhạc du dương mang âm điệu của một đêm Giáng Sinh an lành bay bỗng trong không gian. Không ồn ào, cũng không quá trầm lặng và mờ nhạt. Từng nốt nhạc vẫn có vẻ đẹp riêng của chính nó. Trầm lắng bổ trợ cho những nốt cao, và chúng cùng dìu nhau thành một bảng âm hưởng động lòng người. Tất cả không thể tách rời vì chúng hợp lại mới là một thể hoàn chỉnh.

Bầu không khí như đóng băng, một bên vạn điều muốn nói nhưng không thể nói, một bên hờ hững bức người khác đến rối hết cả tơ lòng.

Đột nhiên, một tiếng ho nhẹ vang lên từ vị trí của Klaus Jäger làm Nikolay Ivushkin thoáng giật mình. Ngay lập tức sự lo lắng trong mắt anh hiện rõ.

Nhưng ngay lập tức Klaus Jäger như phủi đi, hắn nhanh chóng cắt cơn ho của mình.

Đôi tay chai sạn của hắn cầm cái thìa rồi khuấy ly cà phê đen đá không đường của mình. Đôi mắt hắn trầm lắng, đối lập hoàn toàn với dòng cà phê đang chuyển động theo một đường xoáy trong chiếc ly thủy tinh.

Nikolay không biết nên nói gì, anh khá luống cuống chỉ biết đưa khăn giấy cho hắn.

- " Cảm ơn. " - Cuối cùng Klaus Jäger cũng chịu mở miệng đáp lại hành động của người đối diện.

- Once bitten and twice shy
I keep my distance but you still catch my eye
Tell me baby, do you recognize me? -

Trong lòng Nikolay như thoáng xanh trở lại. Cõi lòng anh như một cây cỏ dại. Một khi sống được ở nơi nào thì sẽ cố gắng bám trụ ở nơi đó, bất chấp tất cả để có thể vươn lên.

- " Quán rất đẹp, cảm ơn cậu đã dắt tôi đến đây. " - Klaus đáp, không phải hắn không nghe anh đã nói gì, chỉ là hắn không thể đáp.

Hắn vốn đã nhìn thấy rõ tình cảm của anh nhưng hắn đến đây sống dày vò như thế này là để chuộc lại những gì khi còn sống hắn đã gây ra. Hắn biết ơn vì điều đó, nhưng hắn không muốn đáp lại. Biết bao người dưới đây tốt hơn hắn mà và anh có quyền chọn họn họ thay vì hắn...

Nghe hắn đáp, Nikolay như nở hoa cả cõi lòng mình. Cỏ dại cũng sẽ có một ngày nở hoa mà... hoa tuy không đẹp nhưng vẫn là minh chứng cho sức sống bền bỉ của nó.

Ánh nến lập lòe trong không gian mờ ảo. Ánh vàng rực rỡ của ngọn lửa nhỏ đầy tinh nghịch như tỏa sáng và nhảy múa trên nền nâu trầm lặng của chiếc bàn gỗ, và cả trên nền tuyết trắng lạnh lùng bên ngoài cửa sổ.

Klaus cụp mắt rồi cúi gằm mặt xuống, hắn cố che giấu đôi mắt lam ngọc nhạt thoáng lên nét bối rối hiếm có. Hắn không dám đối diện với anh, càng không dám đối diện với chính tình cảm của mình. Nhưng ngay lập tức, điều hắn không thể nào lường trước được đã đến.

Mặt hắn đột nhiên bị một bàn tay nâng lên, một cảm giác ấm áp áp lên môi hắn. Hơi thở ấm áp mang hương trà dịu nhẹ vây lấy hắn.

Tâm trí Klaus trống rỗng. Đôi mắt hắn mở to rồi đờ đẫn ra. Gương mặt của chàng trai người Nga kia như phóng đại trước mắt hắn.

Phớt qua như cánh hoa bay trong gió...

Êm ả như mặt sông nhưng lại ẩn chứa sự mãnh liệt của những cơn sóng ngầm...

Đó chính là những gì chính xác nhất mà hắn có thể cảm nhận được. Cơ thế hắn cứng đờ ra, và hắn cứ giữ nguyên tư thế ấy cho đến khi cái hôn kia kết thúc.

Nikolay nhìn Klaus, anh làm xong thì có chút hối hận. Anh hối hận khi bản thân mình không kìm chế được mà đã làm việc này với hắn. Nhưng nhịn nữa chắc anh sẽ phát điên mất. Điên rồi anh không biết bản thân mình sẽ làm ra cái hành động gì nữa.

Ngay khi Nikolay còn đang hối hận với những gì mình làm, anh dự đoán rằng Klaus sẽ đánh mình một trận. Và anh chấp nhận mình bị đánh.

Một giây...

Hai giây...

Ba giây...

...

Một phút trôi qua...

Nikolay đang nhắm chặt mắt e dè mở mắt ra. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến anh không thể đoán được. Klaus vẫn ngồi đó, hắn nhìn anh bằng sự điềm tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nikolay hoài nghi bản thân mình, là anh tưởng tượng mình đã hôn hắn sao...?

- " Klaus... " -

Lỡ rồi, thật hay không thật thì phải có một lần chơi lớn, anh không muốn thấy vài cái vệ tinh bay xung quanh hắn mỗi ngày nữa. Dù hắn không đồng ý thì ít nhất anh đã nói ra được nỗi lòng của mình rồi.

- " Có chuyện gì sao? " - Klaus đáp, hắn đang cố gắng che giấu sự hoảng loạn trong lòng mình sau cái hôn đầy bất ngờ ban nãy. Hắn không nghĩ anh có lá gan lớn như vậy đâu.

Nó quá đỗi bất ngờ, là Chúa đang tặng hắn chăng?

- " Tôi vẫn nhớ lần đầu tôi gặp anh, chúng ta không được tốt như thế này. " - Nikolay bắt đầu nói.

- " Tôi đã từng làm kẻ thù của anh, đối thủ của anh, tù nhân của anh, và rồi... chúng ta cũng lại đối đầu nhau nữa... " - Nikolay đang nói bông nhiên bị cắt ngang.

- " Chúng ta chưa từng có một mối quan hệ tốt! " - Klaus không thương tiếc đánh sập câu nói của Nikolay, nhưng điều hắn không ngờ nhất đó chính là câu nói tiếp theo của anh.

- " Chưa từng nhưng rồi sẽ có. Nhưng liệu rằng anh có từng để tôi trong lòng? Trong lúc tôi đang bị giam, anh đã ngầm ưu đãi cho tôi suốt thời gian đó. " - Nikolay bắt đầu gây sức ép với Klaus.

Klaus câm nín. Việc hắn cho Nikolay ưu đãi không phải ai cũng biết. Nhưng làm sao tên người Nga này lại biết được chứ!

- " Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép về trước, tôi sẽ trả cho ngày hôm nay. " - Không muốn nghe tiếp, Klaus thô lỗ cắt ngang, hắn vớ lấy cái áo khoác của mình rồi đứng dậy, chuẩn bị ra về.

Nikolay biết Klaus đang từ chối anh nhưng anh vẫn cố gắng đâm đầu theo hắn. Không nói nữa, anh trực tiếp lôi hắn quay về chỗ ngồi.

- " Cậu điên à?! " - Klaus nóng nảy gắt lên, hắn không màn quan tâm ánh mắt của bao người ở đây.

- " Tôi chưa nói hết. " - Trái với sự gắt gỏng của Klaus, Nikolay điềm tĩnh đến lạ.

Sự điềm tĩnh của Nikolay khiến Klaus bất ngờ, hắn không nghĩ anh có thể điềm tĩnh đến vậy. Như bị một ma lực thao túng, dù không muốn hắn cũng chỉ có thể ngồi xuống.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, Nikolay tiếp tục cuộc trò chuyện đang dang dở của cả hai.

- " Nhân ngay Giáng Sinh... tôi muốn nói rằng tôi thích anh, Klaus. Tôi thích anh từ rất lâu rồi... " - Như không còn gì để mất, Nikolay thẳng thắn về nỗi lòng của mình.

Anh vẫn nhớ năm ấy, anh vẫn nhớ khoảnh khắc hắn bỏ mạng dưới lòng sông sâu, đôi mắt lam ngọc nhạt ấy đã mờ mịt nhìn anh trước khi rơi xuống cùng con chiến tăng Tiger, nó như kìm nén điều gì đó không thể nói ra. Lúc hắn rơi xuống, nếu như không nhờ đồng đội nhảy ra can thiệp kịp thời, có lẽ anh sẽ lao theo hắn một cách dứt khoát vì lúc đó hắn nhận ra mình không thể buông được hắn.

Nikolay không cho Klaus có cơ hội chặn họng mình, anh nói tiếp.

- " Liệu rằng anh có thể cho tôi một cơ hội để tôi chứng minh rằng anh có thể đặt tình cảm đúng người?  " - Tuy bề ngoài là một câu hỏi nhưng đây lại là một câu khẳng định chắc chắn đến từ vị trí của Nikolay. Một khi anh nói, anh sẽ làm được bằng chính sức lực của mình. Anh bảo anh thích hắn, thì chính anh sẽ đeo bám đến khi hắn chịu đồng ý thì anh mới vừa lòng

Klaus không đáp, hắn cũng không thể nhìn thẳng vì hắn e dè đôi mắt xanh dương chất chứa niềm tin và hi vọng kia. Hắn đang căng thẳng và điều này không thể lọt qua mắt Nikolay.

- " Anh có thể suy nghĩ mà... và tôi đợi được. " - Xin đừng từ chối tôi... - Anh không muốn hắn căng thẳng nên đã nuốt mất vế cuối vào lòng.

Klaus Jäger im lặng sau khi nghe Nikolay trình bày. Con tim hắn muốn hắn ở cạnh anh nhưng lý trí và tội lỗi thì không, nó bảo rằng hắn không xứng đáng để có thể bước đi với anh. Một sự đấu tranh đang diễn ra trong lòng hắn.

Trong lúc trong lòng hắn đang rối loạn, một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn đang đặt trên bàn, cho hắn cảm nhận được sự chở che và bảo vệ đến tuyệt đối.

Klaus Jäger từ từ ngẩng mặt lên, đôi mắt lam ngọc nhạt đang mờ mịt bỗng dưng sáng lên khi đối diện với đôi mắt xanh dương ranh mãnh ngày nào của đối phương. Ánh nến nhỏ đều in trong đồng tử của cả hai.

Giáng Sinh năm nay... sẽ không lạnh nữa rồi.

-----------------

Giáng Sinh an lành nhé các độc giả yêu quý của tôi 🎄✨️

Gửi lời chúc chân thành đến bạn Edit yêu quý ❤








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net