Chương 86: Ta tự do rồi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hirai Momo: Bình Tĩnh Đào.

Myoui Mina: Danh Tỉnh Nam

Momi đẹp đôi quá :3 Mmt ngàn năm đó :v

**************

Bình Viễn Kiếm vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn. Một nữ nhân vi phạm "thất xuất chi điều", chẳng những có thể hưu, mà còn có thể bị trói vào lồng thả trôi sông, vậy mà Bình Viễn Kiếm lại không cho bỏ?

Từ Liễu Thanh đã dự đoán được Bình Viễn Kiếm sẽ không phạt nặng Danh Tỉnh Nam, cho nên mới tương kế tựu kế, lợi dụng bẫy mà Vân La cùng Biện Bảo Bảo thiết lập, mục đích chính là để Bình Nghi Ân hưu thê. Không ngờ Bình Viễn Kiếm lại thương Danh Tỉnh Nam đến mức không cho bỏ! Nhất thời không nói gì, đơn giản là khiến Tỉnh Nam chịu chút ủy khuất, mà nàng cũng vất vả một hồi.

Bình Tĩnh Đào quan tâm quá hóa loạn, thấy Danh Tỉnh Nam thừa nhận quan hệ với Biện Bảo Bảo, đã sớm như thể nằm mơ vậy, chỉ nhìn mặt Danh Tỉnh Nam mà xuất thần, chuyện hưu thê lại nửa lời không nghe vào tai.

Bình NGhi Ân cả giận nói: "Cha, vì sao không thể bỏ loại nữ nhân này?"

Vân La ở bên cạnh châm ngòi thổi gió: 

"Bình gia chúng ta là người có uy tín danh dự."     Lời nói đầy ý, là nói sao có thể lưu loại người đồi phong bại tục như Danh Tỉnh Nam ở trong phủ.

Bình Viễn Kiếm không đáp, đứng dậy đi tới trước mặt Lí Cốc Lan, cúi mình một cái thật sâu, dọa Lí Cốc Lan vội vàng đứng lên. Bình Viễn Kiếm nói: 

"Bà thông gia, chuyện Tỉnh Nam, ta cảm thấy thực vô cùng có lỗi, còn thỉnh bà có thể tha thứ."

Lí Cốc Lan nói: "Vương gia, vì sao lại nói lời ấy?"

"Chỉ vì một ý niệm sai lầm của bổn vương, lại hại một đời Tỉnh Nam." Bình Viễn Kiếm lại đi đến trước mặt Danh Tỉnh Nam, nắm lấy cánh tay nàng, đỡ nàng đứng dậy.

Danh Tỉnh Nam quỳ quá lâu, đúng là không đứng thẳng được, Tử Y ở bên cạnh thấy vậy, liền vội vàng chạy lại giúp đỡ nàng.

Biện Bảo Bảo vẫn quỳ ở đó.

Bình Viễn Kiếm chắp tay sau lưng, trở lại chỗ ngồi, vừa đi vừa nói: 

"Năm đó trước khi chết Danh huynh đệ đã ủy thác ta, chỉ muốn ta hỗ trợ chiếu cố mẫu nữ hai người, mà ta không hỏi Tỉnh Nam có nguyện ý hay không đã khiến Ân nhi cưới nàng, cường ngạnh chia rẽ một đôi thanh mai trúc mã. Nếu nói hôm nay Tỉnh Nam có sai, vậy sai lầm này có thể tính trên người ta một nửa. Theo lý hẳn là ta nên để Ân nhi bỏ Tỉnh Nam, để cho Tỉnh Nam cùng Biện Bảo Bảo, đôi hữu tình nhân trở về bên nhau. Nhưng mà một khi hưu thê, cả đời Tỉnh Nam sẽ dính điều nhơ nhuốc. Nữ nhân nặng nhất là danh tiết, nếu hôm nay Tỉnh Nam bước ra khỏi đại môn Bình phủ, chỉ sợ cả đời sẽ đều không ngóc đầu dậy làm người nổi, vậy ta thà nguyện nàng ở lại chỗ này, ít nhất có bức tường cao của Bình gia chúng ta ngăn trở hết thảy lời đồn đãi thị phi. Ở bên ngoài, chỉ bằng một Biện Bảo Bảo, sao có thể bảo vệ được Tỉnh Nam chu toàn?"

Từ Liễu Thanh vui vẻ, thì ra lão gia có ý tứ này, vừa lúc hợp với tâm ý của nàng, vốn chính là mượn Biện Bảo Bảo làm cái thang để vượt qua bức tường này mà thôi. Nếu hắn cùng Tỉnh Nam thực sự có tình, nàng cũng sẽ thành toàn, nhưng Tỉnh Nam cùng nữ nhi mình đã ước định cả đời, sao có thể để Tỉnh Nam đi theo Biện Bảo Bảo? Nàng thực không nỡ để nữ nhi về sau mỗi ngày đều lấy lệ mà rửa mặt a, liền lập tức nói: 

"Lão gia nói có lý, mặc dù Tỉnh Nam phạm vào đại sai lầm, nhưng về tình cũng có thể tha. Nếu thật sự muốn phạt nặng nàng, chúng ta cũng không đành lòng, chẳng qua nếu Ân nhi không hưu thê, tựa hồ cũng không được. Chàng xem thế này được không, trước để cho Ân nhi hưu Tỉnh Nam, sau đó chúng ta lại nhận Tỉnh Nam làm nghĩa nữ, chẳng phải nhất cử lưỡng tiện sao? Nghĩa nữ của Bình Vương, có ai dám nói gì, như vậy cũng không làm người có ân cứu mệnh Vương gia là Danh tiên phong thất vọng." 

Trước tiên phải thuyết phục lão gia để Ân nhi hưu thê, về phần làm sao để lão gia đồng ý để Đào nhi cùng Tỉnh Nam ở cùng một chỗ, đó là bước tiếp theo cần lo lắng.

Bình Viễn Kiếm trầm ngâm, chủ ý này cũng không tệ, dù sao Tỉnh Nam cùng Ân nhi đến nay cũng chưa viên phòng, quan hệ cũng không đến mức rối loạn, hơn nữa nói đến mới thấy, đoạn hôn sự này của Ân nhi cùng Tỉnh Nam ngay từ đâu đã danh bất chính ngôn bất thuận, vẫn là do Đào nhi thay đại ca nàng thú tẩu tẩu. Quả nhiên chuyện trên thế gian này, âu cũng đều có nhân có quả, thôi thôi, liền cứ quyết như vậy đi! 

Bình Viễn Kiếm thở dài một hơi, nói: 

"Liền y lời phu nhân nói đi! Ân nhi, đi thư phòng lấy giấy và bút mực đến đây."

"Cái gì?" Bình NGhi Ân bất mãn kêu: 

"Bảo ta viết hưu thư thì có thể, nhưng hai người lại còn muốn nhận nữ nhân này làm nghĩa nữ, không phải là trò cười lớn nhất thiên hạ sao? Thế này bảo ta về sau còn ra ngoài gặp người kiểu gì đây?"

Ai chẳng biết đạo lý này, nhưng Danh Tỉnh Nam vốn là nữ nhi của ân nhân, vốn nên đối xử tử tế, đã một lần sai lầm là lỡ dở việc chung thân của nàng rồi, hiện tại bất quá là cho nàng một chỗ ở, áo cơm không lo cùng danh phận mà thôi, so với hạnh phúc của Danh Tỉnh Nam, này đó thì có gì đáng nói?

Bình Viễn Kiếm nói với Bình NGhi Ân: 

"Ngươi là trượng phu Tỉnh Nam, bỏ hay không cũng đều do ngươi. Nếu không hưu, Tỉnh Nam vẫn là thê tử ngươi, là con dâu chúng ta, nếu hưu, thì có nhận nàng làm nghĩa nữ hay không, chính là việc của ta với mẫu thân ngươi. Ta cùng với phụ thân Tỉnh Nam tình như thủ túc, cha Tỉnh Nam còn cứu ta một mạng, ta đối đãi với nàng như thân sinh nữ nhi, có gì không thể?"

"Cái này..." Bình Nghi Ân nhất thời không biết nói gì phản bác. Quyền chủ động giao cho hắn, thực làm cho hắn khó xử. Nếu không bỏ, lão bà khiến hắn đội nón xanh, hắn không ngẩng đầu làm người nổi, nếu bỏ, lại giống như rất tiện nghi cho Danh Tỉnh Nam, liền nhất thời lâm vào do dự.

Mà Biện Bảo Bảo nghe được người Bình gia đối thoại, thế nhưng lại hoàn toàn đem hắn gạt ra ngoài. Hắn hao hết tâm tư chính là muốn mang Danh Tỉnh Nam cao chạy xa bay, nghe ý tứ lời họ nói, đúng là giải trừ danh phận Danh Tỉnh Nam, nhưng vẫn giữ nàng lại trong phủ, liền lập tức nhìn về phía Vân La. 

Bình Nghi Ân hưu thê, vậy Vân La đã đạt được mục đích, mà hắn lại nửa phần ưu việt cũng không có, chẳng những không mang được người đi, nói không chừng còn phải chịu phạt nặng, chẳng phải là ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc sao?

Vân La chạm phải ánh mắt Biện Bảo Bảo, cũng đoán được tầng ý tứ này. Nếu không cho hắn mang Danh Tỉnh Nam đi, bị hắn cắn ngược lại một cái, sợ là kế hoạch hoàn mỹ sắp thành lại bại. 

Thấy Bình NGhi Ân còn do dự, trong lòng cũng khẩn trương, nhãn châu chuyển động, tính kế trong đầu. Xem tình thế này, cha mẹ phu quân hẳn là không tính thả Danh Tỉnh Nam đi rồi, nhưng chỉ cần Bình Nghi Ân bỏ Danh Tỉnh Nam, vậy nàng liền không cần lo nữa, ai cần quản bọn họ có nhận nàng làm nghĩa nữ hay không? 

Hiện tại quan trọng nhất là khiến Biện Bảo Bảo an tâm, không thể tới lúc quan trọng lại bị hắn phá hỏng được. Hôm nay Bình Nghi Ân mà không bỏ Danh Tỉnh Nam, sợ là về sau sẽ không còn gặp được cơ hội tốt như vậy nữa.

Vân La liền tiến lên cười nói: 

"Nghi Ân, chàng nghe lời cha cùng nương đi, từ danh phận mà nói, Biện công tử phá hủy quan hệ phu thê giữa chàng và muội muội, nhưng xét về mặt cảm tình, muội muội cùng Biện công tử thanh mai trúc mã, chàng mới là người thứ ba, muội muội kẹt ở giữa là vô tội nhất. Phụ thân muội muội là ân nhân cứu mạng của cha, tính thế nào thì muội muội cũng là ân nhân của Bình phủ chúng ta, há có thể lấy oán trả ơn sao? Dù sao chàng và muội muội cũng không có tình cảm gì, không bằng khôi phục lại tự do cho muội muội. Về phần Biện công tử, đúng như lời cha nói, hiện tại hắn bất quá chỉ là một kẻ thư sinh, căn bản không thể bảo hộ muội muội chu toàn, không bằng hôm nay cho hắn chút ngân lượng trước đã, để cho hắn lo an cư lạc nghiệp, chờ về sau phong quang, chuyện này cũng phai nhạt đi thì sẽ lại thành toàn cho bọn họ cũng không muộn."

Một phen nói hợp tình hợp lý, đúng ý Bình Viễn Kiếm, nếu không truy cứu lỗi của Danh Tỉnh Nam, đương nhiên cũng không thể trách tội Biện Bảo Bảo, cấp cho hắn chút ngân lượng để kết thúc mọi việc, tránh rắc rối thì hẳn cũng nên làm. Bình Viễn Kiếm gật đầu nói: 

"Vân La nói không sai."

Bình Nghi Ân càng trợn tròn mắt. Thả Danh Tỉnh Nam đã khiến hắn không thoải mái, giờ ngay cả Biện Bảo Bảo cũng không để hắn hết giận, chẳng những không phạt mà còn thưởng bạc. Lão bà cùng người yêu đương vụng trộm, đến cuối cùng nhưng lại khiến hắn nghẹn khuất, trên đời nào đó loại đạo lý này?

Từ Liễu Thanh hiểu rõ dụng ý Vân La nhất, ủy khuất nhi tử cũng là chuyện không thể nề hà, liền vỗ vỗ vai Bình NGhi Ân, nói: 

"Đi thôi, viết phong hưu thư, rồi lấy một ngàn lượng bạc đến đây."

Việc đã đến nước này, Bình Nghi Ân cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể bỏ Danh Tỉnh Nam trước, giải mối hận trong lòng. Hừ một tiếng, phất tay áo đi thư phòng.

Biện Bảo Bảo muốn người mà không phải bạc, thấy Vân La thế nhưng lại dùng bạc mua hắn, sao có thể nguyện ý, liền không đợi Bình  Viễn Kiếm đặc xá đã trực tiếp đứng lên: 

"Người đã nguyện ý thả Tỉnh Nam, không bằng lại làm thêm một việc tốt, thành toàn ta cùng nàng, Biện Bảo Bảo cùng Tỉnh Nam đều sẽ cảm kích đến rơi nước mắt!"

May mắn là Bình Nghi Ân đã đi thư phòng, nếu để hắn nghe được những lời này của hắn, khẳng định sẽ trực tiếp đi lên cho hắn một quyền. Sao thế gian này lại vẫn có những kẻ không biết xấu hổ như thế này?

Bình Viễn Kiếm vì Danh Tỉnh Nam mới nhịn Biện Bảo Bảo, hơn nữa lúc trước hắn đã nói, căn bản hắn không thể giữ được thanh danh cho Danh Tỉnh Nam, hiện tại hắn nhưng lại được một tấc lại muốn tiến một thước, không thuận theo, không buông tha, lòng trào dâng nộ khí, đang muốn phát tác liền bị Từ Liễu Thanh ngăn cản.

Từ Liễu Thanh hướng hắn ra ý một chút, để thiếp, sau đó đi tới trước mặt Biện Bảo Bảo, cười nói: 

"Biện công tử si tình, chớ nói Tỉnh Nam, ngay cả ta cũng đều động dung, chính là cá cùng tay gấu không thể có cả hai. Nếu hôm nay Biện công tử cố ý mang Tỉnh Nam đi, có từng lo nghĩ xem cuộc sống ngày sau sẽ thế nào không? Ngay cả Vương gia cũng không nhất định có thể bảo hộ Tỉnh Nam, có phải là công tử cảm thấy so với Vương gia mình còn có năng lực hơn thế? Nếu công tử chỉ có một mình, trời đất bao la tha hồ ngao du, chẳng phải rất khoái hoạt sao? Ta đã nói đến mức này, phải làm thế nào, tự công tử suy nghĩ một chút."

Thấy Bình Nghi Ân đã cầm bạc đến, Từ Liễu Thanh liền đem bạc đưa cho Biện Bảo Bảo.

Bình Nghi Ân trực tiếp đem bạc ném trước mặt Biện Bảo Bảo, ngay cả liếc cũng chưa thèm liếc hắn một cái.

Từ Liễu Thanh lại nói: 

"Một ngàn lượng bạc này cũng đủ để Biện công tử nửa đời sau cơm no áo ấm, ta còn muốn khuyên công tử một câu, ngươi là người đọc sách, hẳn hiểu được cái gì gọi là thấy tốt hãy nhận."

Biện Bảo Bảo nhìn ánh mắt tựa hồ thấu hiểu hết thảy của Từ Liễu Thanh, lòng liền kinh sợ, nguyên lai nàng bất động thanh sắc mà đã sớm rõ hết mọi chuyện. Đi, nửa đời không cần lo lắng, lưu lại, hai bàn tay trắng, là đi hay vẫn ở lại? 

Nhìn thoáng qua Danh Tỉnh Nam đứng cách đó không xa, thanh nhã như đóa bạch liên, mĩ lệ tựa mộng ảo, đáng tiếc hết thảy cũng chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước, khó có thể thực hiện. Nếu không thể có được, cần gì phải cưỡng cầu nữa? Cúi xuống, nhặt lên túi bạc dưới đất, chắp quyền nói: 

"Các vị, cáo từ." 

Sau đó xoay người rời khỏi đại sảnh, bóng dáng trường sam thư sinh biến mất trong màn đêm.

Bình Nghi Ân oán giận nói: 

"Thật sự quá tiện nghi cho hắn mà!"

Danh Tỉnh Nam nhìn cửa lớn mở toang, đáy lòng yên lặng thầm nói, Biện ca ca, bẫy ngươi thiết kế cho ta, ta làm sao lại không lợi dụng ngươi? Thị phi đúng sai đều đã không còn trọng yếu nữa, chỉ hy vọng về sau ngươi có thể tìm được một người yêu mình thật lòng, lại là người đáng giá để yêu.

Tờ giấy trắng mở ra trên bàn, Bình Nghi Ân cầm bút, lại không hạ xuống viết được. Vân La ở một bên không ngừng thúc giục, rốt cuộc mới nhịn đau viết xuống:

Người viết thư  Bình Nghi Ân, nhân sĩ phủ Tô Châu, thuở nhỏ theo lời trưởng bối mà thú Danh Châu Danh Tỉnh Nam làm thê tử, nhưng sau khi quá môn, bản phụ đã nhiều lần mắc lỗi, chính hợp với "thất xuất chi điều", vì nguyên nhân đó mà viết hưu thư.

Giấy trắng mực đen, Danh Tỉnh Nam cầm trong tay, giống như ngàn cân, đi tới trước mặt Bình Tĩnh Đào, thanh âm mang theo nghẹn ngào, nhẹ giọng nói: 

"Đào, ta tự do rồi."

Lúc này Bình Tĩnh Đào mới như ở trong mộng tỉnh lại.

_Hết chương 86_

Vậy là cuối cùng MoMi cũng có thể tháo bỏ xiềng xích rồi. Chướng ngại kế tiếp chính là cả thiên hạ. Nay coi MoMiTzu unboxing album dễ thương lắm đó. Ánh mắt nàng Myoui vẫn u mê họ Hirai :3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net