Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ta đã phụ lòng con. Một người cha nên dạy con mình cách làm người. Nhưng con cũng làm ta thất vọng rồi.

Mùa thua năm ngoái, con gọi điện tới vào ngày sinh nhật ta. Ta bốn mươi năm tuổi rồi còn con vừa tròn hai mươi. Con nói rằng mình đã tìm được một công việc tại một tòa nhà ở đô thị Tivoli. Vì để dành ra không gian cho khu nhà ở tư nhân mới xuất hiện, thành phố đem cả tòa nhà đó đặt ở đối diện quảng trường. Khi nói tới hai chữ " tư nhân", trong ngữ khí của con mang theo sự chán ghét. Bởi vì chúng ta quá khác nhau. Cái con nhìn thấy là lịch sử mà điều ta nhìn thấy lại là sự phát triển. Cái con trông thấy là sự hoài cổ còn trong mắt ta đó lại là điểm yếu. Ta vốn dĩ có thể cho con một công việc, thậm chí vài trăm công việc. Nhưng con lại chỉ muốn làm một bartender trong quán rượu ở một tòa kiến trúc cổ lung lay sắp đổ - nơi mà hơn một trăm năm trước là bến tàu thủy. Ta thẳng thừng hỏi ngay con có vui vẻ hay không. Không sai, ta vẫn luôn thẳng thắn như vậy. Con trả lời: " Con rất vừa lòng. Cha à, cuộc sống của con bây giờ đã đầy đủ lắm rồi". Con trả lời như vậy là bởi vì ta ghét những từ như " vừa lòng" và " đầy đủ". Con vẫn luôn dễ vui vẻ như vậy, vẫn luôn không ý thức được sự lạc quan ấy là một kiểu may mắn to lớn tới nhường nào.

Có lẽ con cũng chỉ vì bị mẹ con cưỡng ép nên mới gọi điện thoại cho ta. Cô ấy có lẽ đã nghi ngờ rằng ta bị mắc bệnh. Nhưng con vẫn mời ta đến quán rượu mà con làm việc. Con nói quán cà phê ở đó cung ứng cả bánh sandwich kiểu Đan Mạch. Bởi vì con vẫn nhớ tới lúc còn nhỏ từng ngồi thuyền tới Đan Mạch đón lễ giáng sinh với ta. Khi ấy ta vẫn luôn ăn loại bánh sandwich này. Hồi trước mẹ của con thường cằn nhằn nhắc nhở, muốn ta ít nhất mỗi năm một lần cùng con làm một vài điều gì đó thật đặc biệt. Ta cảm thấy con biết điều đó. Nhưng ta không quen với việc tâm sự cùng người khác, dù cho người đó là con trai của mình. Điều ta cần là thường xuyên được trải nghiệm cảm giác ở trên đường, thế là ta dẫn con đi du lịch. Nhưng con rất dễ say xe, vậy nên chúng ta chọn cách ngồi thuyền. Hai chúng ta đều thích phương tiện di chuyển này. Điều bất đồng chính là ta mong muốn xuất phát còn con lại chỉ muốn trở về. Ta thích đem tất cả mọi thứ ném ở phía sau. Con lại thích đứng trên boong tàu ngắm nhìn Helsingborg dần dần xuất hiện ở trước mắt. Trên quãng đường về nhà, nhìn thành phố mà bản thân quen thuộc ngày càng rõ ràng ở phía đường chân trời trước tầm mắt, con yêu cảm giác đó.

Mùa thu năm ngoái, ta lái xe đến quảng trường trước bến tàu. Nhìn con thông qua cửa sổ của quán rượu, con vừa pha cocktail vừa chọc cười người khác. Bởi vì sợ bản thân không cẩn thận sẽ nói cho con biết mình mắc bệnh ung thư, ta không đi vào gặp con. Nếu không sự cảm thông của con sẽ khiến ta không biết phải làm sao. Hơn thế nữa, khi ấy ta đã uống say rồi. Say tới nỗi nhớ tới bậc thềm của căn nhà mà trước đây hai mẹ con con ở. Mỗi lần ta không tới thăm con theo lời hứa, con đều ở đó đợi ta; Nhớ tới khoảng thời gian con vì ta mà lãng phí; Nhớ tới chiếc phà vào ngày giáng sinh – vẫn luôn bắt đầu chạy vào sáng sớm, như vậy chúng ta có thể kịp giờ về nhà, để ta có thể dùng số thời gian còn lại của ngày đó uống thêm chút rượu mà qua ngày. Khi con mười bốn tuổi, lần cuối chúng ta đi Đan Mạch, ta tại một quán bar dưới mặt đất ở Helsingør dạy con chơi poker. Thực nghiệm cho con cách làm thế nào nhận biết người thua bài. Nói với con rằng những kẻ uống rượu mạnh kia thường đều là người mới. Dạy con cách lợi dụng những kẻ không hiểu nổi luật chơi kia để thắng tiền. Kết quả con thắng được sáu trăm krona. Ta muốn tiếp tục chơi, nhưng con lại dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn ta mà nói :" Sáu trăm là đủ rồi, cha à".

Trên đường trở lại bến tàu, con vào một cửa hàng trang sức, dùng số tiền thắng được mua vài bộ khuyên tai. Ta dùng chẵn một năm trời mới hiểu ra được, con mua những thứ đó không phải vì muốn lấy lòng đám con gái mà là để tặng cho mẹ con.

Từ đó trở đi, con không bao giờ chơi poker nữa.

Ta đã phụ lòng con. Ta từng thử muốn đem con bồi dưỡng thành một người có lòng dạ sắt đá. Nhưng trái tim của con lại trở nên yếu mềm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net