Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm ngon giấc, tỉnh dậy đã đến hừng đông.

Trần Trạch vừa có một giấc ngủ ngon mở mắt ra trong ánh nắng ban mai, lưu loát đứng dậy mặc quần áo, múc nước rửa mặt chải đầu, ra sân tập Thái Cực để dưỡng sinh, sau đó vào nhà chuẩn bị bữa sáng.

Bữa sáng của cậu rất đơn giản, nấu một nồi cháo rau dưa, thái hành chiên một trứng gà, từ hủ rau đã ngâm sẵn lấy ra một ít, không đến 20 phút mọi thứ đều hoàn thành.

Buổi sáng thế này, không khác gì so với những nhà bình thường, khác biệt duy nhất là sau khi làm xong tất cả mọi thứ Trần Trạch không dọn lên bàn cơm, mà lấy ra một cái chén nhỏ múc đầy cháo vào, chia đôi cái trứng, lấy một nửa bỏ vào cháo, sau đó rút trong tủ ra ba cây nhang. Trần Trạch đem cháo và nhang ra sân.

Trần Trạch cũng không đi bao xa, cậu bước chậm đến cạnh cổng nhà mình, sát bên trái, phía trên khung cửa có một đền thờ dùng vải đỏ che lại, không nhìn rõ bên trong thờ cái gì. Chính diện đền thờ có một cái lư hương, nhìn tàn nhang đầy trong lư thì biết thường xuyên được sử dụng.

Trần Trạch đến trước đền thờ đặt chén cháo bên cạnh lư hương, dùng diêm đốt 3 cây nhang đứng đối diện đền thờ cung kính vái 3 cái, sau khi đứng thẳng người thì cắm nhang vào lư hương. Làm xong tất cả Trần Trạch mới đi vào nhà ăn bữa sáng của cậu.

Trần Trạch vừa nghe tin tức vừa ăn bữa sáng, mắt động, tay động, miệng cũng động. Không tốn nhiều thời gian, một bữa sáng đơn giản đã được cậu ăn xong.

Thu dọn chén đũa, rửa sạch đặt lại vào ngăn tủ, dọn dẹp sơ nhà cửa. Trần Trạch nhìn đồng hồ gần 7 giờ rưỡi, cậu thay quần áo, kiểm lại mớ giáo án đã soạn và để trong cặp tối qua. Lúc xoay người tắt tivi, vừa lúc chiếu một bản tin mới, chỉ nghe người dẫn chương trình cười nói với mọi người: "Ngày hôm qua trong thị trấn Điền Phô của chúng ta xảy ra một sự kiện kỳ lạ, chỉ trong một đêm tất cả cây cối tươi tốt trong núi đều chết héo. Sau đây xin mời mọi người xem hiện trường bản tin."

Kế tiếp, ống kính xoay chuyển, xuất hiện một thanh niên trẻ cầm micro đi xung quanh hiện trường để phỏng vấn. Tiếp đó là các thôn dân phát biểu vì sao phát hiện rừng cây chết héo,...

Tay của Trần Trạch tạm dừng một chút, sau đó mới bấm nút tắt tivi. Cậu đi ra, khóa cửa phòng, đẩy chiếc xe đạp dựng ở góc sân ra ngoài.

Lúc đi ngang qua cổng lớn cậu tự nhiên nói một câu: "Tôi đi làm" rồi mới đẩy xe ra cửa.

Ngoài cửa, Trần Trạch khóa kỹ cổng lớn, liếc nhìn bức họa Môn Thần dán phía trên, thấy không bị hư tổn gì mới yên tâm lên xe, đạp ra ngõ.

Trong sân, theo cánh cổng vừa đóng lại, một ngọn gió không biết từ nơi nào thổi đến, tấm vải đỏ che đền thờ hơi phất lên. Mơ hồ, có thể nhìn rõ trên thần bài (bài vị thần tiên) dùng chữ vàng để viết, cung phụng Môn thần Thạch Bính Cam.

Chỗ Trần Trạch làm việc không cách nhà cậu quá xa, đi xe chỉ khoảng 15, 16 phút mà thôi. Cậu là giáo viên dạy Ngữ văn của một trường cấp ba ở thị trấn, vừa dạy hơn một năm. Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng của học kì mới, ngày hôm qua chủ nhiệm khoa đã phân chia công việc cho cậu hoàn tất. Năm nay ngoại trừ dạy Ngữ văn cho lớp trước, cậu còn phải dạy Ngữ văn cho một lớp năm nhất.

7g45 phút, Trần Trạch đến trường, khóa xe xong cậu đi lên lầu 2 khu giáo viên, quẹo trái sẽ đến một phòng làm việc rộng rãi, đây là phòng làm việc tổ Ngữ văn.

Sau khi vào phòng, Trần Trạch chào hỏi mọi người, tiếp đó tay chân lanh lẹ thay bình nước suối mới cho máy lọc nước, đem bình cũ để phía ngoài phòng làm việc chờ người thu gom của công ty nước đến lấy.

Trở lại phòng, Trần Trạch tự rót cho mình một ly trà Thiết Quan Âm, bỏ vào một hạt đười ươi và mấy hạt kỷ tử. Nhìn lá trà và các nguyên liệu chập chùng lên xuống va chạm nhau trong chén, cuối cùng chìm xuống đáy, tâm trạng của cậu dần yên tĩnh lại.

Phó chủ nhiệm Hác cũng bưng ly trà của mình đến, nói: "Trong nhóm giáo viên trẻ mới đến, tôi thấy A Trạch cậu tốt nhất, người chịu khó, đứng lớp cũng tốt, khiến đám người già chúng tôi thả lỏng không ít."

Trần Trạch nghe vậy nói: "Đâu có, lúc tôi mới đến cái gì cũng không biết, nếu không được cô Hác và mọi người chỉ dạy tận tình, tôi làm sao được như bây giờ. Kinh nghiệm đứng lớp của tôi không phải học từ mọi người sao, còn chịu khó càng không đáng nói, mọi người không chê tôi tay chân vụng về tôi đã rất thỏa mãn rồi."

Phó chủ nhiệm Hác khẽ cười bảo: "Tiểu Trần thật biết nói chuyện, chẳng trách Chủ nhiệm xem trọng cậu, chuyện gì cũng nghĩ tới cậu đầu tiên."

Trần Trạch đáp: "Cô Hác, ngài hiểu lầm rồi, ngài xem, trong khoa chúng ta chỉ có Chủ nhiệm và tôi là nam, đương nhiên tiếng nói chung cũng nhiều hơn. Thêm nữa, sau khi tôi đến đây cũng không còn ai gọi Chủ nhiệm của chúng ta là bạn thân hội phụ nữ. Mọi người không biết đâu, lúc tôi mới đến vào nhà ăn lấy cơm, sau khi bếp chính biết tôi người tổ Ngữ văn, ánh mắt nhìn tôi ngạc nhiên tột độ, giống như là nhìn gấu trúc vậy."

Mọi người trong phòng làm việc cười ha ha, khóe miệng Phó chủ nhiệm Hác cũng nâng lên, xác thực, nghề nghiệp giáo viên xưa nay nữ nhiều nam ít. Môn Ngữ văn càng không cần nói, đúng thật là thiên hạ của phụ nữ. Điển hình là trong khoa bọn họ, trước khi Trần Trạch đến, bảy người chỉ có Chủ nhiệm là nam, khó trách ông luôn bị người ta đùa là chủ nhiệm hội phụ nữ.

Ngay lúc bọn họ nói đùa, tiếng chuông vào lớp kêu lên, đây là tiếng chuông dành cho giáo viên, báo cho họ biết còn 5 phút nữa là vào giờ học.

Nghe tiếng chuông các thầy cô ngừng cười, các thầy cô có tiết đầu dồn dập cầm tài liệu giảng dạy trên bàn đi ra ngoài cửa.

Thoáng chốc trong phòng làm việc chỉ còn hai người là Trần Trạch và cô gái mặc đồ rất thời thượng ở phía đối điện.

Cô gái kia thấy phòng làm việc không còn ai liền kéo ngăn tủ lấy ra một tấm thiệp cưới đỏ thẫm, đưa cho Trần Trạch và nói: "Cho cậu này A Trạch, đây là thiệp cưới của chị. Ngày 2 tháng sau chị cưới, ở nhà hàng Khải Luân trên huyện. Đây là tấm thiệp mời đầu tiên chị phát, cậu nhất định phải tới đó nha."

Trần Trạch nhận thiệp cưới, đáp: "Chuyện vui lớn trong đời chị Hứa, sao em có thể không đến chứ. Ngày đó em nhất định tới thật sớm, chiếm vị trí tốt nhất."

Cô gái thời thượng nghe vậy vui vẻ ra mặt: "Thật tiếc bên nhà gái chỉ cho mời phù dâu, nếu không chị nhất định mời cậu đến làm phù rể, vóc người này, cái eo này, chà chà, không hổ là tiểu sinh* tổ Ngữ văn." Vừa nói cô vừa lia mắt quét lên xuống, vẻ mặt đó, hiển nhiên đã thèm nhỏ dãi từ lâu.

*tiểu sinh: một từ hay dùng trong giới diễn viên, chỉ các diễn viên nam nhỏ tuổi đẹp trai.

Trần Trạch bị vẻ mặt của cô dọa cho lông tơ dựng đứng, cười khổ nói: "Tuy rằng tổ chúng ta chỉ có hai người đàn ông, nhưng mà em cũng rất cảm ơn chị ca ngợi. Bất quá chị vẫn nên che giấu bớt, nước miếng sắp chảy ra rồi kìa, chị nên chú ý hình tượng nhà giáo nhân dân một chút đi."

Cô gái thời thượng không thèm để ý nói: "Cái gì mà hình tượng với không hình tượng, chị mới không thèm quan tâm. Ai như Phó chủ nhiệm Hác, rõ ràng nôn nóng gần chết mà cố làm bộ khách khí, vị chua trong lời nói của cổ ai mà không hiểu chứ, cổ đang ghen tị với em đó. Con của cổ vào trường chung ngày với em, em bây giờ đã sắp thăng lên bậc hai mà con của cổ cả giấy chứng nhận giáo viên còn chưa thi đậu, vẫn còn kí hợp đồng tạm thời, bất kể là đánh giá chức danh hay cương vị công tác đều kém hơn em một bậc, đương nhiên trong lòng cổ không vui."

Trần Trạch nghe vậy đáp: "Hai cái không giống nhau, em tốt nghiệp trường sư phạm chuyên nghiệp, chứng nhận giáo viên đối với em tương đối dễ. Con của Phó chủ nhiệm Hác học đại học tổng hợp, đương nhiên là khó khăn hơn rồi."

Cô gái thời thượng lại đáp: "May mà con của Phó chủ nhiệm Hác dạy Vật lý, nếu anh ta chung tổ với chúng ta, chỉ sợ mặt Phó chủ nhiệm mãi mãi không có ánh nắng."

Nói nói, cô gái lại lấy ra mấy tấm thiệp mời, hướng về Trần Trạch bảo: "Nhân lúc bây giờ còn thời gian, chị phải mau phát hết mấy tấm thiệp, nếu không lát nữa bọn họ lên lớp chị sẽ không tìm được người."

Vừa nói cô gái vừa đi ra ngoài, Trần Trạch nhìn cô đi khuất, mới kéo lực chú ý trở lại chỉnh sửa giáo án. Tiết sau cậu có lớp, đây là tiết đầu của cậu, nhất định phải tỉ mỉ một chút, không thể để xảy ra sai xót.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net