5. GG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Good game*

Tự dưng trở mùa hôm nay miền Bắc mát!

THÂN ÁI CÁC PRO GAMERS !!!!! ILU!! POGGERS!!!

⊥𝚄𝚗𝚒𝚟𝚎𝚛𝚜𝚎⊥ Đời thường. Tất cả vẫn y nguyên nhưng Drea có sở thích stream bản thân mình khi chơi điện tử.

+tags: thủ dâm, đồ chơi tình dục, khổ dâm hạng nhẹ.

Drea nhìn màn hình máy tính, một lúc lại chớp mắt theo bản năng, vô cùng tập trung vào bảng điều chỉnh cài đặt. Nàng gật gù tạm hài lòng, tháo kính, ngửa cổ nhỏ mắt, chớp chớp rồi ngồi tần ngần ra đấy vài phút.

Drea tu hớp nước, tập thể dục sơ qua, cẩn thận lau micro.

Nàng hít sâu, bấm chuột những lần cuối.

Con số trên màn hình từ số không, nhảy vọt lên hàng chục rồi hàng trăm, chạm mốc một nghìn. Bảng hội thoại bắt đầu tràn ngập vô số lời nhắn chào hỏi, có cả tin nhắn vô nghĩa.

"Mọi người hôm nay khoẻ không nè?"-Drea vui mừng chào đón, mở cuộc thăm dò ý kiến.

Hệ thống thông báo mở màn đóng góp tiền trong ngày:"@emoedgylord đã quyên góp $6 với lời nhắn: Как дела́?(bạn như nào rồi?)"

Drea mỉm cười, lại là tên này.

"Как ва́ше ничего́?(không ổn thì sao?) Cảm ơn vì đã quyên góp nhé, …Emo Edgylord."

Mỗi lần đọc tên người này, Drea cảm thấy ngượng mồm và buồn cười, dù người ta quyên góp rất nhiều.

"Hừm… theo số đông, nay chúng ta chơi… Ghost of Tsushima ha."

Cuộc đời của Drea khá bình thường, có công việc ổn định, có nơi ở, có bạn bè. Nàng đam mê chơi điện tử vào thời gian rảnh, từ những trò nhẹ nhàng tới những trò căng đét dây thần kinh. Cuộc đời bình dị cho tới khi một người bạn của Drea gợi ý một việc hay ho: phát và thu lại trực tiếp lúc nàng đánh điện tử. Drea ngần ngại, rốt cuộc thử.

Ban đầu chẳng ai xem, nàng cứ quay lấy lí do để lảm nhảm khi chơi. Sau đấy con số tăng dần, một phần lí do vì nhiều thành phần độc giả liên tục tò mò về "giới tính thật" của Drea. Drea khẳng định cho tới khi ngấy rằng nàng mang giới tính sinh học nữ, gọi bằng gì cũng được ; tuy nhiên vì người mới đến tiếp tục hỏi, đồng thời không quan trọng chuyện ai đấy gọi nàng bằng "ông, cô, bà…thím, bác(?), chế(?)…", Drea quyết định mặc kệ.

Dạo gần đây, xuất hiện một nhân vật nổi bật giữa đám đông, thường xuyên khuyên góp chỉ để nhắn nàng vài câu trêu chọc, và mỗi lần đóng hầu như có số tiền trên $20. Ai mà giàu vậy, Drea luôn thắc mắc.

"Các khán giả thân yêu, chơi chế độ này hơi nhàm. Hay bật chế độ hardcore cho sướng?"-Drea cong mắt, tất nhiên người hâm mộ luôn thích nhìn streamer của họ đau khổ.

Drea thấy số tiền được đóng góp không xứng với mình, nàng cũng chẳng nghèo nàn gì, bèn mở các cuộc đóng góp tài trợ các tổ chức giúp đỡ người khó khăn không công.

"Pro gamer nó phải khác! Chết một lần xong sẽ thực hiện thử thách, nhưng không khoe mặt đâu nhớ."

Drea thở dài xem bảng hội thoại cả tá người than oan trách oán, không khỏi buồn cười.

"Vì công việc nên tránh khoe mặt thôi, phải thông cảm tí chứ."

Hơn ai hết, Drea hiểu sự lan truyền tới đáng ghê sợ của mạng xã hội. Nàng đã từng tham gia, làm khán giả hay trực tiếp thực thi vai trò luật sư trong các vụ phiên toà liên quan ít, nhiều đến mạng xã hội.

Thứ gì ở trên mạng, thì ở mãi mãi, Drea tự đính chính. Tới lúc nào đấy nàng cảm thấy đủ dũng mãnh, lúc nào đấy hợp tình hợp lí thì nàng sẽ cho người hâm mộ streamer Dream Chasers này sở hữu khuôn trang ngoài đời ra sao.

"Ối á! Không không không—…!"

Drea mải suy nghĩ quên mất công việc chính, căng mắt trông nhân vật chính đáng thương sắp bị hành thành bã.

"… ây da, thua rồi. Thôi được rồi, đưa thử thách đây. Nhận một cái thôi nhớ."

Drea nằm ườn ra ghế, mắt cố theo kịp những tin nhắn nhố nhăng, khôi hài của người theo dõi. Đây là buổi phát trực tiếp dành riêng cho thành viên đóng tiền tháng, nên nàng ít nhiều vài chút tin tưởng.

"… cái gì? Vắt chanh vào chuối? Rồi trồng cây chuối ăn?"-Drea cười sặc, xem đề nghị khác bớt kì quái hơn.-"Hả? Chơi game kinh dị suốt tháng? Này! Ác vừa! Tôi đột tử ngay tại đây cho người xem đấy! Quái, chín giờ tối bắt chơi game kinh dị…"

Con mèo đen tuyền lọt qua khe cửa phòng Drea, nó ngó nghiêng rồi chạy vụt đến, nhảy lên giường, nhảy xồ vào lòng nàng. Drea giật mình, lòng nở hoa âu yếm nó.

"Ha ha, meo meo nhà mình ấy mà… hửm…? Nói "ara ara"…? Cái gì vậy, không được, nghe… nghe nó…"

Chợt xuất hiện người đóng góp: "Đã hứa rồi thì làm đê làm đê".

Drea choáng váng, lại xuất hiện người đóng góp, số tiền còn khá lớn: "không thì nói "em yêu anh" được chứ? Trái tim mùa đông này cần tí sưởi ấm…".

Drea luống cuống, không biết phải làm gì, tiếp tục người đóng góp, số tiền nhỉnh hơn, với cái tên quen thuộc @emoedgylord: "Không được, cấm nói thế. Con người nên có liêm sỉ".

Bảng hội thoại nói chuyện rôm rả, xem chừng cãi nhau dù vẫn mang tính đùa giỡn. Drea suy tư, thật ra nói câu "em yêu anh" nó dễ dàng hơn việc phải ăn chuối rưới nước chanh trong khi trồng cây chuối, hoặc chơi game kinh dị suốt ba tháng nhiều. Tại sao Edgylord lại cấm ta? Lẽ nào chê mình… Drea hơi cau có, dẫu nàng chẳng biết người này là ai, mà sao vẫn thấy thân thuộc dị thường.

Drea vuốt mèo béo, bế nó lên lắc lư hỏi: "tao trông xinh gái, mày yêu tao đúng chứ?" bằng mắt, tuy nhiên con mèo im lặng, tuồn xuống nằm tiếp.

"Được rồi, được rồi… theo lời khán giả… ừm, a hèm."

Drea chợt chột dạ, tim đập lạ thường, não lập loè hình bóng, khuôn mặt ai đấy. Nàng tu hớp nước, gằn giọng.

"Em yêu anh.

Em yêu chị.

Em yêu người.

Tôi yêu em.

Tớ yêu cậu… còn gì nữa…

Ta yêu nàng… ta yêu chàng."

Drea cứng họng, trông khung trò chuyện bắt đầu ồ ạt biết bao lời nói nhí nhố, nàng bật cười.

"Không, không được…! Cái này đơn giản quá, dân chuyên không ai thế. Cái khác, cái khác…!!"

Drea tự ngại ngùng, ôm mặt vuốt mạnh, lòng rộn rã không hiểu vì sao.

Sau đấy Drea phải ngồi làm đống thử thách khác, như là: hát lâu đài tình ái, chơi game kinh dị ngắn, xem video thuật lại những vụ án bí ẩn… kể ra, chúng cũng vui, chẳng là, Drea sợ ma, ngắm trần nhà mãi mới ngủ được, mà ngủ lại đôi lúc… chột dạ, co giật…

Thế tự dưng, vừa chợp mắt Drea buồn đi vệ sinh, hãi, vừa buồn, run run người trong chăn. Nàng kiểm tra điện thoại, bất ngờ thấy số ưa thích đang gọi mình. Đầu óc tơ lơ mơ, Drea suýt tưởng ma quỷ giả vờ làm người quen ám mình, nàng tự tát bản thân, nhấc máy:

"A lô, Nick? Sao anh gọi giờ này thế?"

Nick, hay Nisha, là một người bạn tri kỉ từ tấm bé của Drea, cũng là người nàng hiện tại thầm yêu, cơ mà gã sống rất phóng đoãng, nên nàng cho rằng có tỏ tình thành công, mối quan hệ ấy cũng kết thúc chóng vánh như mọi mối quan hệ lãng mạn khác của gã.

"Tự dưng đang nghĩ em chắc vẫn còn thức… mà anh không ngủ được nên gọi."

Bộ có con mắt thần hay sao mà biết được vậy? Drea nhướng mày, thử mở rèm ngó nghiêng ngoài cửa sổ, đường phố vắng tanh vắng ngắt, chỉ đèn bật thắp sáng lơ lửng.

"Thì anh đoán đúng rồi…"

"Chắc lại chơi game kinh dị rồi sợ ma chứ gì."

Giọng của Nisha trầm khàn, nhiều người bảo nó đáng sợ, Drea cũng lắm lúc thấy thế, tuy nhiên ngay lúc này, giọng của người khiến nàng bình tâm, thậm chí êm tai. Nhân cơ hội, Drea chạy đến nhà vệ sinh giải quyết.

"Anh lại đoán đúng… sao anh toàn đoán được hay vậy?"

"Anh có con mắt thần."

Drea choáng, bật cười. Nàng rửa ráy sơ qua rồi xả nước.

"Sợ ma quá, bây giờ mới dám đi vệ sinh à?"

"Đâu…!!"

Hai người luyên thuyên thêm tí nữa. Drea giật mình khi nghe Nisha ngáp.

"Nếu còn chưa ngủ được, thì làm gì đấy thư giãn đi nhé. Đọc một cuốn sách nhẹ, uống nước ấm, tập yoga, đừng có dí mặt vào cái màn hình điện tử nữa là được. Anh đi ngủ đây, chúc cứt chó ngủ ngon."

"Hừ… tưởng không ngủ được!"-Drea giờ thấy mỏi mắt, nhưng vẫn chẳng tài nào ngủ được.

"Nghe giọng em nên giờ yên tâm ngủ được rồi."

Drea cười cười, lăn lê, bò toài trên cái giường chứa đầy gấu bông từ dị hợm tới trông tạm nhìn được.

"Được rồi, chúc Vầng Dương ngủ ngon lần cuối."

"Chúc Nguyệt Quỳnh ngủ ngon."

Máy cúp, Drea uốn éo, làm người lớn thật mệt mỏi, chẳng được đi chơi nhiều như trước. Đã sắp một tuần nàng chưa gặp người trong mộng, đồng thời bạn thân, nghe điện thoại cũng mãn nguyện, mà mãn nguyện phần nhỏ thôi.

Tất cả im như tờ.

Drea hồi tưởng lại về cuộc hội thoại giữa mình và Nisha, giọng gã giữa đêm mềm mại như ánh trăng, xoa dịu nỗi lòng người.

Drea mím môi, quyết định ngồi dậy, cởi quần áo. Nisha bảo nên làm gì giải toả, nàng không có hứng làm mấy cái gã bảo, chỉ có cảm xúc nóng tấy lưng.

"Có là ma quỷ thì cũng nên ý tứ, duyên dáng chọn thời điểm đúng không?"

Drea gật gù, rải khăn tắm ra giường.

Drea bắt đầu vuốt ve cơ thể bản thân, xoa cổ, ngón tay lướt qua yết hầu, trườn xuống cơ bụng, nơi ưa thích. Drea tự trêu ngươi cơ thể, chỉ xoa quanh bẹn và hông, chỉ cần nàng tưởng tượng Nisha đang nắm quyền thống trị, lập tức háng nàng bắt đầu nhói, ham muốn được chạm vào. Drea thấy mình biến thái, nhưng nàng đành học cách sống chung với nó. Drea ngứa ngáy vỗ mông mình, tự cảm giác nàng sắp điên tới nơi.

Không gian chưa đủ hứng tình, Drea chợt nhận ra, nàng lọ mọ cầm điện thoại, mở trang ẩn danh, bật tạm video khiêu dâm nào đấy trông tạm ổn, không quá cường điệu tiếng rên. Drea trải qua vô số cuộc tình, phải nói phụ nữ giả sướng quá giỏi, bạn gái cũ đầu tiên của nàng cũng tự thừa nhận(việc đấy khiến Drea thất vọng về kĩ năng bản thân rất nhiều). Cho nên, mấy tiếng rên ấy chỉ tổ làm nàng thấy mỏi mồm hộ. Ai sẽ khiến mình rên được như vậy nhờ…, Drea mơ mộng.

Drea vạch lớp môi bảo vệ, bắt đầu tìm kiếm điểm mê mẩn mà tiến hành chà xát mạnh bạo. Drea ậm ờ, đổi dáng, hếch mông lên trời. Nàng tự búng hột le, ngón giữa đè lên lỗ lồn nhấp nhổm mà xoay nhiều vòng, ngón trỏ thọc sâu từng lớp môi. Drea thở dài, tay bên kia ve vãn phần cơ thể bên trên.

Tự làm chính bản thân, tâm trí tràn ngập hình ảnh, Drea nhanh chóng lên đỉnh cao thống khoái, nàng rên xiết nhiều giây, rồi vượt đồi, xuống.

"Aaa… cuộc đời tại sao lại phải cô đơn đến nỗi này…"-Drea khủng hoảng nội chiến tâm tư tận năm phút.

Nàng bừng tỉnh, lắc lắc đầu. Drea chưa thấy thoả mãn! Drea chưa muốn phải dọn đống nhờn miễn phí, tự nhiên nguyên chất đang bắt đầu chảy khỏi lỗ dưới bẹn.

Nàng mở tủ đồ cần thiết. Drea ngẫm ngợi, thằng chả bảo nhẹ nhàng, nhỉ? Nhưng mình không thích nhẹ nhàng… hơi nhẹ là được, hí, nàng tự mắng tự lí luận với bản thân như trên phiên toà xong, bèn hí hửng lựa đồ. Drea lôi một chiếc đồ chơi bé, nhỏ mà có võ, một cái kẹp thịt thon gọn.

Nàng sử dụng tay để mở đường âm đạo trước, khi thấy đủ dùng, đồ chơi cũng không hề to, phần vào trong chỉ gần bằng ba ngón tay cộng vào. Drea mất một lúc thêm đặt nó đúng chỗ, đúng nơi nàng muốn.

Drea cầm điều khiển, lận mười nấc rung, nàng biết rõ đêm nay không nên quá đáng, nên chỉ để chế độ tám. Vừa bật, Drea đã cảm nhận được độ rung, hệt rung chấn toàn cơ thể nàng, giật điện cả trong lồn lẫn ngoài mu. Drea trố mắt, da thịt nóng rộn ràng, người cựa quậy. Nàng ngẩng cổ, bật tiếng rên la, hơi thở gấp gáp. Drea bay bổng rồi bị kéo thẳng xuống. Nàng nặn vú, quặn đùi, cảm giác được lỗ lồn bắn nước đẫm chân.

Drea lại sung mãn, nằm đấy thở, trầm ngâm cuộc đời, tại sao thế nọ, tại sao thế kia, vì sao có những nhà tâm lí học xuất chúng thế…

"… tiếp."

Sướng đã đời rồi, cơ mà Drea còn thích cảm giác được lấp đầy hơn nữa. Drea dậy, thay khăn rồi lôi dildo và nước bôi trơn, tất nhiên phải lau chùi Dildo cẩn thận. Nàng tiếp tục chăm chỉ mở rộng lỗ âm đạo, đến khi nhét thứ to tướng kia vào mà không đau, chỉ thấy đầy bụng. Bình thường người lùn, mang đường âm đạo ngắn thì ghét cái gì dài lắm, cơ mà Drea lại mê đồ to, dù trật đường là đau đớn vô cùng.

Drea bắt đầu nâng eo rồi hạ xuống, khi nhanh khi chậm, dễ dàng kích điểm huyệt. Ước gì ai đấy ở đây, kể ra cũng hơi cô đơn, Nisha sẽ làm gì? Kĩ thuật của anh ấy như nào? Drea trao đảo với những câu hỏi, đầu óc không còn phân biệt rõ ràng để mà giữ cái liêm chính, tư cách làm người đại diện cho công lí của mình…

Drea gán nó ở tường, nàng tựa bàn, hích mông.

dương vật Nisha chắc chắn không phải hạng xoàng, Drea chảy dãi, lau đi khi nó đã gần như khô, mình đã thấy qua qua khi cả hai đi biển rồi…

Nàng tăng tốc, đứng giữa giờ phút đỉnh cao. Nick sẽ dập nát cái hông mình chứ? Làm mình buốt hết óc, anh ấy sẽ bứt tóc mình chứ?

"Ôi, Nick… aaa,…!"

Con mèo béo bừng tỉnh, nhảy bổ lên giường.

"Nick… ô miu… chị làm em dậy à?"

Drea bịt miệng, đầu óc minh mẫn tức khắc nhận diện được mình vừa kêu tên ai. Mặt nàng tá hoả vì nhục, tự chán ghét bản thân, thế cũng chẳng được gì… Drea đành đem khăn, đồ chơi đi giặt, rửa, còn giặt cả cái háng nhớp nhúa và đầu óc bẩn tưởi này nữa…

Hôm sau đấy, Drea gật gù đến công sở ngồi trông, trong lúc Feng – sếp của nàng – có phiên toà cần dự. Nàng chán đời trông mọi sự vắng hơn tờ, sự chán chường nơi đây càng như dụ dỗ nàng chìm vào giấc ngủ sâu lắng. Thực chất chẳng cần sự cám dỗ, Drea đã và đang nằm sẵn trên cái ghế dài êm ái, cơ thể xoã ra, nàng tắt nguồn nhanh chóng.

Giấc ngủ dịu êm, thoải mái giống được ai đấy thân thương âu yếm.

Mùi của đồ ăn khiến Drea bừng tỉnh, sáng nàng dậy muộn giờ cần dậy.

"Dậy rồi đấy à?"

"Nick?"-Drea tơ lơ mơ, tự động phun ra chữ.

"Chứ còn ai."-Nisha cười cười, đỡ nàng ngồi dậy.

Drea đẫn đờ vài phút, đầu óc quay nhông nhông nhảy qua nhảy lại mới về tầng sóng cũ. Nàng ngượng, gạt phăng tất cả hình ảnh ngày hôm qua.

"Ủa, sao anh lại ở đây?"

"Tại rảnh, vừa đi tới chỗ cảnh sát, tiện đường qua chỗ em."-Nisha xoa đầu nàng, xoa cái đầu rối bời sẵn.

"Bao giờ anh đi?"-Drea bỏ tay Nisha ra, chỉnh tóc.

"Chốc nữa. Dù sao thì… anh mang bánh táo này."

"Uây, sướng thế! Để em pha trà."-Drea hào hứng, tí tởn đến chỗ pha nước. Nisha đã hết khách sáo, tự mình nằm ườn như ở nhà.

"Cái Mơ quái đản, đang trông văn phòng còn ngủ được. Cửa còn chẳng khoá, sở khanh, ăn trộm ăn cắp vào rồi tính sao?"

"Xì, sao kẻ xấu lại vào thánh địa công lí chứ!"

"Ai mà biết được, may là anh vào nhé! Ngủ thì khoá cái cửa vào, tí anh mách Feng chết cha mi."

"… được rồi, em biết rồi, lần sau hứa sẽ cẩn thận hơn mà."

Drea cười hì hì, sắp trà ra khay mang ra bàn. Hai người ngồi thưởng thức đồ, dù mới buổi sáng mà thời tiết đẹp mê li, tựa thưởng thức bữa nhẹ ban chiều.

"Anh về rồi đây… có khách à? Ủa? Nick!"-Feng bước vào.

"Ô, ông chú Feng."

"Thắng hay thua, thắng! Ông chú của em giỏi nhất trần đời!"-Drea vội tới cởi áo khoác Feng. Feng nhướng mày, thường Drea cũng hay làm thế, nhưng đâu có mồm lưỡi ngọt sớt như này?

"Tội gì nói lẹ đi. Còn phiên toà nữa."

"Ặc."

"Nó ngủ quên trong lúc thi hành công sự đấy ông chú, còn ăn hết bánh em tính để dành cho anh…"-Nisha nhanh nhảu khai tội hộ "thân chủ" của gã, thân chủ ngoảnh đầu lườm gã.

"Cái tên này! Lại ngủ quên! Chơi game cho lắm!"-Feng véo tai Drea.

"Ặc! Đâu có đâu! Điêu làm chó, let … go… go…"

Ngày kia có phiên toà, Drea đành bỏ say mê sang một bên, đồng thời hết sức trò chuyện, dành hết công lực xem xét giấy tờ, đọc kĩ, đọc thuộc các thông tin của khách hàng, vụ án.

Nghỉ giải lao, Drea kiểm tra điện thoại, bất ngờ khi thấy có thông báo mới từ email công việc cho thân phận streamer.

Nàng vào kiểm tra, đọc tên người gửi và tấp lự nhận diện được đối phương.

«Từ Emo Edgy lord:

sao hôm nay hứa sẽ phát trực tiếp, mà không thấy mặt mũi đâu vậy?»

Mình có thông báo, chắc thông báo đúng giờ đi làm nên mẻ không để ý, Drea ngẫm, không biết có nên nhắn lại không. Đây dù sao vẫn là người lạ, Drea vẫn phải giữ cảnh giác.

"Mà từ tận hồi mình mới có vài trăm lượt theo dõi nhỉ… giờ thì lên cả triệu rồi…"-Drea đắn đo, nàng cũng cho rằng tên này thú vị lắm, muốn thử làm quen, những bình luận nào của hắn ta, nàng đều đọc hết, buồn cười một cách thâm thúy, một cách ngớ ngẩn, có cả trêu ngươi, châm biếm.

Đây là email làm việc thôi, mà đành kệ…, Drea nhún vai, coi như đặt cách người hâm mộ chân chính.

«Đáp Emo Edgy lord, từ Dream Chasers:

Đằng ấy chưa đọc thông báo sao? Mình hôm nay bận việc mất tiêu.»

Drea không hài lòng, cơ vậy email làm gì có chức năng thu hồi. Nàng tiếp tục công việc dở dang. Mãi mới đọc xong, được nghỉ, Drea bèn vất đồ nguyên đấy mà nằm tềnh toàng ra giường, đè lên cả mèo béo đang ngủ, khiến nó tức mình chui ra, dí mông vào mặt nàng. Drea với điện thoại, đã thấy email mới từ hơn nửa tiếng trước.

«Vậy sao? Thật ngại quá.

Nhắn tin qua email công việc, thật không được chuyên nghiệp và tiện, nhưng tôi không tìm được cách nào đỡ mất lịch sự hơn, chân thành xin lỗi.

Tôi không ngờ cậu sẽ đáp. Lẽ nào tôi trở nên đặc biệt rồi ư ;)?»

"Cái tên này… ở đâu vẫn thế."-Drea cười khì.

«Không sao. Tôi đăng thông báo giờ không được tiện.

Tất nhiên cậu đặc biệt, tôi chẳng thấy người hâm mộ nào theo tôi từ hồi tôi si đa tới lúc nổi tiếng mà cuồng nhiệt và hay tương tác như cậu.»

Drea vươn vai, đứng dậy tới bếp lấy tạm đồ ăn vặt nào lót dạ.

«Tại sao không? Tôi thấy cách cậu trò chuyện rất duyên, chơi game cũng giỏi, tư duy nhanh. Dù game kinh dị chủ yếu là cậu bỏ tai nghe ra rồi lại đeo tai nghe vào, hít sâu thở dài, rồi than trời than đất.»

Drea đang ăn táo, đọc vậy sặc sụa.

«… Hừ! Có sao… bộ tôi nhát cáy là có gì sai sao… nhưng tôi mừng là cậu thấy tôi như thế (❀◦‿◦).»

«Không có. Tôi chỉ nghĩ rằng… chắc cậu chơi xong hay khó ngủ đêm lắm?»

«Sao biết! … nghe nó trẻ con nhỉ?»

«Đoán thôi. Tại tôi cũng có một đứa bạn thân như cậu. Tim yếu nhưng thích chạy ngược chiều gió. Mỗi lần vậy nửa đêm tôi sẽ đoán bừa một giờ đêm, gọi cho nó để hỏi thăm tình hình.»

Drea chợt thấy thân thuộc tới kì quặc, nàng gạt suy nghĩ linh tinh, thầm mừng rỡ tại nàng không một mình cô đơn, còn nhiều chiến sĩ sợ ma!

«Tôi cũng có một người bạn thân giống cậu… thú vị thật đấy! Có lẽ nào những người sợ ma nhưng thích chơi game ma thường có một người bạn như vậy chăng?

Nhắn vậy cũng không tiện lắm nhỉ. Cậu có snepchat không?»

Drea đắn đo, có phải nàng đang hơi cả tin quá? Chẳng hiểu sao người này đem đến cho Drea cảm giác thật đáng tin… nghĩ hồi lâu, nàng vội tạo tài khoản Snepchat mới, đặt bừa tấm ảnh đại diện mèo béo và giới thiệu linh tinh.

«Mong là không. Tại vì tôi thân nó nên mới làm thế, lòng trắc ẩn cứ nổi lên.

Vậy sao? Vậy để an toàn, thì đây là tài khoản snepchat của tôi: EdgiestEmo.»

Drea tìm kiếm tên tài khoản được cho, phụt cười thấy quả ảnh đại diện đầu lâu xương cọ mốc, cố tình cường điệu hoá.

"Dấn sâu vậy rồi… thôi vậy!"

Drea nhấn vào, đã gửi lời mời kết bạn. Drea ngóng chờ, vài phút sau đã thấy người kia chấp nhận.

"Thật không thể tin được, tôi đang được trò chuyện riêng với thần tượng của mình."

"Ha ha, có gì gớm đâu, tôi chẳng nổi tiếng vậy.

Nhưng một người như cậu, lại thần tượng một người như tôi, không phải lạ lùng thật sao?"

"Trăng vàng sáng giữa đêm vẫn đẹp đến lạ. Nên có gì đâu?"

"… thế thì trăng kia phải màu hồng rồi.

Tôi nên gọi cậu là gì? Tên cậu… bựa quá."

"Đau lòng thật đấy. Tôi nghĩ tên tôi quá hợp luôn đấy chứ.

Cậu có thể gọi tôi là Nike."

Từ hôm ấy, Drea nhắn tin tay đôi, nàng vẫn nhắn sáng tới tối với Nisha, nhưng riêng buổi tối, nàng nhắn Nike vì nghĩ Nisha bận việc. Drea cảm giác hai người này có chút giống dù lại khác. Nisha nhắn không hề nghiêm chỉnh dấu má như Nike, thay vì đùa sâu xa từ ngữ lịch sự, Nisha dùng luôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net