Chương 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên Cung Thượng Giác ăn món cá mà Cung Viễn Chủy thích ăn nhất. Cũng là lần đầu tiên Cung Nhị Tiên sinh ăn món thịt mà Cung Tam công tử thích ăn nhất.

Vì muốn thay đổi khẩu vị của Viễn Chủy mà Cung Thượng Giác hai năm Giác Cung sẽ đổi đầu bếp một lần. Suốt mười lăm năm nay, đầu bếp Giác Cung điều như vậy.

Tuy nói bốn Cung Thương, Vũ, Chủy, Giác. Điều có mỗi người đứng đầu riêng, mỗi phủ đệ riêng biệt. Mỗi người làm chủ một cung.

Nhưng Giác Cung với Chủy Cung suốt mười lăm năm nay, tuy hai mà một, tuy một mà hai.

“ Sao ngươi lại là con của nàng ta? Lại mang trong mình dòng máu của nàng ta. Nếu ngươi không phải con của nàng ta thì tốt biết mấy. Biết đâu… ta sẽ chấp nhận ngươi.”

“ Châp nhận ngươi, giống như cách ta chấp nhận người đó. Chấp nhận ngươi, từ từ bước vào cuộc sống của ta.”

Trong bốn cung, Giác cung là xoa hoa lộng lẫy nhất. Tuy nói Viễn Chủy là đệ đệ của hắn, nhưng Cung Thượng Giác chưa bao giờ chi ra để trang hoàng Chủy Cung cho đệ đệ.

Bởi vì Chủy Cung không phải là thứ mà Cung Thượng Giác bỏ vào mắt, mà là Cung Viễn Chủy.

Cung Thượng Giác không đổ ngân lượng để trang hoàng Chủy Cung lộng lẫy, mà hắn trang hoàng chủ nhân của Chủy Cung.

Hắn muốn Viễn Chủy áo gấm lụa là, trang sức không đơn thuần chỉ là bạc. Chủy Cung đơn giản mộc mạc, nhưng chủ nhân của nó lại khí chất cao sang, mọi thứ trên người y điều thoát ra mùi tiền.

Trưa hôm sau

Chủy Cung

“ Viễn Chủy, mai là đệ ra núi sau rồi. Đệ vẫn không muốn dùng bữa cuối với ta sao?”

“ Viễn Chủy.”

“ Cung Viễn Chủy.”

Cho dù hắn có gọi bao nhiêu lân, có lôi cả họ lẫn tên ra gọi thì sự im lặng vẫn đáp lại hắn.

“ Chủ tử. hay là công tử đi đến phòng dược rồi.” Kim Phục đứng bên cạnh nghe cái giọng kia lòng cậu sắp phát run rồi. Người gì đâu mà nhanh nóng tánh.

“ Đi.” Cung Thượng Giác phất tay áo, trở lại giáng vẻ chủ của một cung. Tay phải chấp sau lưng, ung dung, nghiêm trang mà bước đi.

“ Giác cung chủ.”

“ Viễn Chủy, đệ ấy đâu?”

“ Bẩm công tử, Công tử đã ra núi sau từ sớm rồi ạ.” Nha hoàn vẫn cúi người bẩm báo, bởi vì nàng rất sợ người trước mặt này.

“ Núi sau?” Viễn Chủy ra đó làm gì?

Núi sau

“ Ngươi đến sớm thật à? Giận ca ca à? Tiết quá tên thư đồng nhà ta xuống núi mua ít đồ lặc vặc rồi.” Không nghe thấy hai tiếng chủ mẫu từ trong miệng của hắn. Cũng không thể nhìn rõ sắc mặt của y lúc đó sẽ ra sao?

“ Ngươi nói nhiều thật đó.” Viễn Chủy mấy sáng nay tâm tình không được tốt, rất hay nỗi cáu, hay nóng trong người.

Tuyết Trùng Tử làm sao không biết được tâm tình hôm nay của Viễn Chủy không được tốt chứ. Một người chuyên nhìn sắc mặt của sư phụ như hắn thì hắn đã quá quen các biểu hiện trên khuôn mặt, vui buồn, cau có, thậm chí là cái nhăn mày nhẹ thôi cũng đủ để Tuyết Trùng Tử hiểu người đó đang như thế nào trong người.

“ Ngươi… Ngươi nhẹ chút.”

Cái ấm trà mới của hắn, Viễn Chủy cứ vậy mà đặt mạnh qua chỗ khác không thương tiếc.

“ Sao? Ngươi tiếc?”

Một ánh mắt đã khiến Cung Chủ Tuyết Sơn run nhẹ, nay cả hai con ngươi của người kia điều nhìn hắn. Thân là trưởng lão, lại đi sợ một tên nhóc làm chủ một cung nhỏ.

“ Bảo bối à, ngươi đây là muốn gì a?”

“ Ta muốn tham gia thử thách đầu tiên. Ngay Bây Giờ.”

“ Ngươi không cần nghỉ ngơi? Ngươi mới tới mà? Ngươi cũng không biết ải thứ nhất là gì mà? Ngươi cũng chưa chuẩn bị tinh thần mà?”

“ Ngươi có tin ta cho ngươi khỏi nói vĩnh viễn luôn không?”

Tuyết Trùng Tử nhanh tay che miệng, tông giọng cũng hạ xuống một bậc: “ Theo ta.”

‘ Bảo bối à, chọc ta là em không xong đâu? Lúc trước em đạp hoa tuyết liên của ta ta vẫn chưa bỏ qua đâu.’

“ Sao không đi nữa?”

“ Đến rồi.”

“ Đến rồi? Ngươi đưa ta đến cái hồ lạnh băng này làm gì?” Miệng nói nhưng ánh mắt vẫn quan sát tứ phía, y đây là muốn tìm gì nha.

“ Đây là ải thứ nhất mà ngươi cần phải vược qua. Dưới đáy hồ có một chiếc hộp, ngươi xuống rồi đem nó lên đây.”

“ Nhưng mà ta lạnh.”

“ Là ngươi muốn tham gia ngay bây giờ mà, ta không cản nỗi.”

“ Trưởng lão, có Cung Nhị Tiên Sinh cầu kiến.”

“ Ca ta…aaaaa.”

Tuyết Trùng Tử đi ra sau lưng Cung Viễn Chủy. Chẳng cần đắn đo mà cứ đạp thẳng người xuống dưới hồ.

“ Đạp tuyết liên của ta, bây giờ lại muốn ta câm. Nợ mới nợ cũ, hôm nay ta tính luôn thể.”

Nhìn mặt nước dần tĩnh lặng hắn mới an tâm rời đi: “ Cho người vào.”

‘ Thù dai.’ Viễn Chủy băt đầu hành trình bơi xuống đáy hồ. Nhưng mà…

Hậu sơn này hắn đi cũng đã nhiều, không nhiều lắm nhưng ít ra cũng đủ để hắn quen thuộc lối đi.

“ Trưởng lão.”

“ Cung Nhị Tiên Sinh đây là chê Giác Cung quá rảnh rỗi sao?” Sáng hôm qua mới ra núi sau xong, hôm nay lại ra nữa.

“ Viễn Chủy, đệ ấy đâu?”

“ Đệ đệ của ngươi đi thực hiện thử thách rồi.”

Đệ đệ của hắn!

“ Ta có thể đứng đây đợi đệ ấy?”

“ Cung Thượng Giác, ngươi là người biết nguyên tắc lại còn cố tình vi phạm?” Tuyết Trùng Tử đặt tách trà đã uống cạn xuống bàn: “ Đây là núi sau, không phải núi trước, nên Cung Nhị Tiên Sinh, hai từ quy tắc này ngài không thay được rồi.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net