Chương 54: Gợn sóng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hô......" Vừa đến ngoài cửa, tôi vội không ngừng mà hít một hơi, trút bỏ hết ngột ngạt trong lòng ra ngoài...... Trong lòng thầm nhủ, nhất định sẽ không có lần thứ hai ở đây gây chuyện.

Đi theo Tứ phúc tấn, vòng qua một hòn non bộ, mắt thấy đã gần tới cổng thứ hai, ngoài cửa mơ hồ có ánh đèn hướng phía này tới. Đến bậc thềm, Na Lạp thị dừng bước: "Muội muội dừng đây thôi, nên quay về đi, hôm nay muội cũng mệt mỏi rồi." Bát phúc tấn cười: "Được, vậy muội tiễn tới đây thôi." Nàng ta nói xong liền chuyển hướng này, nhìn tôi: "Trắc phúc tấn......" Tôi dùng sức mà nhắm mắt, nữ nhân này cuối cùng là không buông tha tôi...... Tôi từ phía sau Na Lạp thị đi lên, cười nhìn Bát phúc tấn. "Hừ, hôm nay đúng là không chiêu đãi chu toàn." Tôi cười: "Người sao lại nói như vậy, ở đây......" Tôi dừng một chút, nhìn nhìn bốn phía, "Cái gì cũng tốt." Trước cổng trong đột nhiên tiếng người ồn ào lên. Nhưng mọi người đều đang xem chuyện trước mắt đều không để ý mấy.

"Hừ hừ, nói rất đúng, lão Thập tam tuy tuổi trẻ phong lưu, bất quá nhìn ngươi có chút thú vị, lời nói thì không biết trước, còn không biết lần sau người được mời tới sẽ là ai. Thật không biết danh hiệu Đích phúc tấn sẽ là của ai, thật đúng là khác một trời một vực, có phải không, trắc phúc tấn?" Bát phúc tấn cười nhìn tôi mà nói. Tôi chỉ cảm thấy trong lòng muốn bốc hỏa, liền thốt ra lời nói: "Vâng, Tiểu Vi đã hiểu, sẽ lấy người để rút kinh nghiệm học tập" Lời nói vừa thốt ra, trong đám người đã phát ra tiếng cười trộm, mọi người sắc mặt đều kỳ quái, muốn cười lại không dám cười, Na Lạp thị cũng lấy khăn che miệng, lại có chút lo lắng mà nhìn tôi liếc mắt một cái. Ai đều biết, Bát phúc tấn tính tình nóng nảy, đố kỵ là có tiếng, nàng không cho Bát gia nạp thiếp, đến cả Khang Hi hoàng đế đều thấy, còn nghĩ nhi tử sợ vợ như cọp. Các nhà sử học gia đời sau cho rằng, Bát a ca sở dĩ không thể kế thừa đại thống, cũng là do thê tử hắn tác động, chưa chắc những chuyện khác là trở ngại. Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền có chút hối hận, việc này khác gì công khai đem da mặt Bát phúc tấn ném xuống đất rồi giẫm lên, tôi chưa kịp nghĩ gì, Bát phúc tấn sắc mặt tím tái đã bước tới: "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nói cái gì!!" Nói xong duỗi tay ra, định cho tôi một cái tát, lại hình như là muốn xô đẩy tôi. Theo bản năng tôi trốn ra đằng sau, "A......" Tôi không nhịn được hét lên, phía sau chính là bậc thang, tôi một chân dẫm không đi xuống, cơ thể ngã ngửa ra sau......

"Tiểu vi......"

 "Phúc tấn!" 

 "Tiểu thư!" 

 Một chuỗi âm thanh ầm ĩ vang lên, có Tứ phúc tấn, Nữu Hỗ Lộc thị, còn có Tiểu Đào. Tôi cũng không thể có cách nào đáp lại, vung tay vùng vẫy, tôi vô cùng sợ hãi, đột nhiên bên cạnh có người duỗi tay túm lấy tôi, tuy không túm chặt, nhưng cũng không để tôi ngã. Tình thế cấp bách tay tôi đập mạnh xuống đất, "Cạch" một tiếng, cổ tay của tôi đau nhức, chưa kịp hét lên, thân mình lại quay cuồng một chút, "rầm" một tiếng, tôi ngã nhào vào một người, bị hắn ôm chặt lấy. Trời đất quay cuồng , tôi thấy một nam nhân tuấn mỹ đứng ở bậc thềm, ngơ ngác mà nhìn tôi, cánh tay vẫn dang rộng, xem ra mới vừa rồi là hắn kéo tôi một phen......

"Các người đây là đang làm gì!?" giọng Bát gia truyền tới, hiếm khi nghe giọng hắn tức muốn hộc máu như vậy, lòng tôi cười rộ lên, không ai có thể chịu đựng được phu nhân của mình làm loạn như vậy. Cũng không biết tôi vừa đụng phải ai, vừa định từ trong lòng ngực hắn giãy ra, "A, đau quá!" cơn đau từ tay tôi truyền tới,nước mắt tôi lập tức tràn ra."Đừng lộn xộn!"...... Này ba chữ này giống như tiếng sấm khiến tôi choáng váng, tôi cứ đứng ở đó mà không dám động đậy. Một bàn tay duỗi tới, đem bàn tay bị thương của tôi nâng lên kiểm tra, tôi từ từ mà ngẩng đầu lên nhìn lại, thân mình run lên, Tứ gia gắt gao nhìn tôi......

Tôi liền như vậy ngây ngốc, sững sờ ở đó, trong lòng không thể phân biệt đây là cảm giác gì, cơn đau trên cổ tay như muốn truyền vào tim tôi, đau đến tựa như bị bàn ủi ép tới đỏ, cố gắng không kêu thành tiếng. Thấy sắc mặt tôi trắng bệch, Tứ gia trong mắt tức giận "Sao vậy, đau đến vậy sao?" Hắn nhíu chặt mày, sắc mặt xanh mét mà lại xem xét tay của tôi. "A...... A, đau...... Ta không có sao" Tôi ngập ngừng cũng không biết chính mình đang nói cái gì, chỉ là ánh mắt lại không thể nhìn Tứ gia...... 

"Tiểu Vi, ngươi không sao chứ, bị thương nghiêm trọng không?" giọng nói Bát gia một bên truyền tới, tôi giật mình, phảng phất như có một trận gió lạnh thổi qua, trước mắt sương mù nhanh chóng tiêu tán, tôi rũ mí mắt lấy lại bình tĩnh, cố gắng kéo khóe miệng, ngẩng đầu nhìn lại. Bát gia đứng trước thăm hỏi ta, sắc mặt xanh mét cùng Tứ gia giống nhau, ngày thường đôi mắt ôn tồn lễ độ, lúc này tôi thấy giống như có chút thương tiếc, lại càng như là thẹn quá thành giận, hắn vừa rồi gọi tôi cái gì...... Cửu a ca, Thập a ca liền đứng ở bên cạnh hắn, Thập gia tùy tiện duỗi đầu ra xem chuyện, Cửu gia bên cạnh hắn dường như biết tất cả, khóe miệng nhếch nhếch nhìn tôi như muốn châm chọc, trong lòng có chút cảnh giác.

Nhưng không chờ tôi lại đi suy đoán tâm tư Cửu gia, giọng nói Tứ phúc tấn vang lên: "Gia, thiếp nghĩ Tiểu Vi có thể là bị thương đến xương cốt, vẫn là truyền thái y tới xem là quan trọng"

 "Ừm" một tiếng, tim tôi như muốn nhảy lên, không biết khi nào Na Lạp thị còn có các nữ nhân khác đi tới cạnh tôi, Na Lạp thị còn đang ở cạnh tôi, kiểm tra tay của tôi, mà tôi lúc này còn đang ở trong lòng Tứ gia.Thôi không quan tâm tay tôi có đau hay không, vội di chuyển vị trí của mình, hướng Na Lạp thị dựa tới, Tứ gia có chút cứng lại, tôi đột nhiên phát hiện chính mình từ lúc nào đã nắm chặt tay Tứ gia, kinh hãi, cũng may tay áo to rộng che hết, ánh đèn chiếu tới cũng không sáng rõ. Âm thầm buông tay, vừa mới buông ra, Tứ gia tay đã nắm lại, gắt gao mà nắm lấy. Tôi cứng đờ, cũng không dám dùng lực, chỉ cảm thấy tay như bị bóp chặt đến gẫy, theo bản năng mà nhìn Tứ gia liếc mắt một cái, mặt tái nhợt, đôi môi mỏng nứt nẻ, chăm chú nhìn vào mắt, trong lòng đau xót, mặc cho hắn nắm. Nhưng trong lòng tôi lúc này đã loạn, nếu chuyện này hôm nay khôn giải quyết, tôi, Dận Tường, Tứ gia về sau chắc không sống yên mất, trong lòng lập tức hạ quyết tâm, nơi này nhiều người, không nên ở lâu.

"Thập tam đệ đâu?" Na Lạp thị đột nhiên mở miệng, tôi cứng đờ, đúng rồi, Dận Tường đâu. Hắn không phải cùng Tứ gia ra khỏi thành sao? Vì cái gì hắn không ở đây."Dận Tường cùng lão Thập Tứ đều ở lại đại doanh, có chút quân vụ cần họ xử lý, ngày mai mới trở về." Tứ gia đáp. Lòng ta nhẹ nhõm, Dận Tường không ở đây cũng tốt, nếu hắn ở dây, huống chi bầu không khí trước mặt tôi, hắn mà biết Bát phúc tấn đã làm gì với tôi thì chắc chắn sẽ không bỏ qua. Với hắn cũng không có chỗ tốt, gia cảnh Bát phúc tấn cũng đã không dễ chọc. Ngẩng đầu nhìn về phía Na Lạp thị, nàng đang lẳng lặng mà nhìn chằm chằm Tứ gia, sắc mặt nàng làm tôi sửng sốt. Tôi tưởng rằng Na Lạp thị cùng các phu nhân khác không giống nhau, xuất thân đã cao quý, lại là người mà Hoàng đế chỉ hôn. Nàng lại đều không giống với Niên thị và Lý thị, thân phận địa vị chỉ có thể ở đó, nếu không có trượng phu ân sủng trìu mến, thì ở trong cung tăm tối nàng sao có tương lai tươi sáng, nhưng hiện tại xem ra, Na Lạp thị đối với Tứ gia đều không phải là bối lặc phúc tấn đơn giản.

Ánh mắt đảo qua một bên, Lý thị không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt đảo qua giữa tôi và Tứ gia, Nữu Hỗ Lộc thị lại ngơ ngác mà đứng đó, đôi mắt chỉ nhìn vào tay Tứ gia đang nắm chặt cổ tay tôi, vẫn không nhúc nhích. Niên thị đã sớm trắng mặt, tay nắm chặt chiếc khăn trong tay, ánh mắt cũng đều nhìn về một phía, tôi vội rũ mí mắt. Thật đáng sợ...... Trong lòng nhịn không được cười khổ, cái khăn tay kia tám phần nàng ta muốn dùng để siết cổ tôi......

Tất cả những suy nghĩ này chỉ là thoáng qua, tôi ổn định lại, nghiêng đầu nhìn Bát gia nói: "Ta không sao, là ta đứng không vững, nên mới không để ý ngã xuống đất." Tôi cố gắng nở nụ cười trên mặt, cảm giác mọi thức trước mặt đều không quan tâm. "Ân...... vậy à, vậy là tốt rồi." Bát gia nhìn tôi híp híp mắt, đột nhiên trên mặt hơi mỉm cười, hòa khí trên mặt ổn định lại. Hắn đứng thẳng nói: "Không có việc gì thì tốt, bất quá vẫn là truyền thái y tới xem thử." Nói xong ánh mắt hướng tới bậc thềm, Bát phúc tấn vẫn thẳng lưng đứng như pho tượng ở đó, trên mặt nàng ta có chút hoảng hốt, thấy ánh mắt Bát gia, liền nhướn mày, trở lại bộ dạng kiêu căng. Lòng tôi có chút kỳ quái, đôi vợ chồng này hòa hợp với nhau có chút bình yên nhỉ, không phải chuyện gì cũng ghi trong sử sách...... Nghĩ vậy liền không khỏi lắc đầu. Chính mình chưa thể hình dung ra chuyện trước mắt, cư nhiên lại có tâm tư suy nghĩ tới người khác.

"Không cần, đừng tìm thái y, ta về nhà đi nghỉ ngơi một chút là được, hôm nay đã quấy rầy, các vị phúc tấn khác cũng đã mệt, vẫn là mọi người nên trở về." Tôi hướng Bát gia bọn họ mà cười, thà tôi bị gãy tay, cũng không muốn ở đây một phút nào, nói xong tôi liền cố gắng đứng dậy, "Ai da!" Mắt cá chân cũng đau. Chết tiệt, tôi liền cười khổ, sức lực đều không có, cái gì đây, này là chồn chuyên cắn vịt bệnh sao?

 "Chân ngươi hình như bị trẹo rồi." Tứ gia thấp giọng nói. "A, việc nhỏ, thật sự ta về nhà dưỡng thương là tốt rồi." Tôi quay đầu nhìn về phía Tứ gia, trầm giọng nói "Ta muốn về nhà." Nói xong không hề nhìn hắn, quay đầu lại nhìn Na Lạp thị gượng cười nói: "Tẩu tử, kêu thái giám tới đưa muội vào xe là được" Tôi nhìn Tứ phúc tấn, tay áo phía dưới bị Tứ gia gắt gao nắm chặt, không tiếng động mà thỉnh cầu, cầu hắn buông tay......

"Người đâu." Tứ gia nhàn nhạt một tiếng hô, thái giám Tần Toàn bên cạnh đi tới, hành lễ "Chủ tử"

"Ngươi đưa Thập Tam phúc tấn lên xe ngựa, nhẹ tay thôi." Tứ gia buông tay của tôi ra, từ trên mặt đất đứng lên. "Vâng." Tần Toàn đi lên "Phúc tấn, nô tài ôm người lên, người đừng dùng sức là được." Tôi nắm chặt bàn tay có chút tê dại, nhẹ giọng nói: "Được, đa tạ." Tần Toàn ngẩn ra, vội nói: "Nô tài chỉ làm theo bổn phận, người bắt tay đáp lại đây." Tôi dùng sức bắt tay hướng trong tay áo rụt rụt, sợ có người thấy dấu tay in đỏ, Na Lạp thị ở một bên đỡ lên, Nữu Hỗ Lộc thị cũng đi lên hỗ trợ, Tần Toàn thật cẩn thận mà đem tôi ôm lên, xoay người hướng ra phía ngoài. Bát gia đột nhiên đi lên trước một bước, thấp giọng nói: "Hôm nay xin lỗi." Tôi sửng sốt, còn chưa kịp đáp lời, hắn đã phất tay để Tần Toàn tiếp tục đi ra ngoài.

Tôi quay đầu lại nhìn, Na Lạp thị các nàng liền đi theo chúng tôi mặt sau đi ra ngoài, ven đường một nhóm người quỳ bên đường, nam nhân kéo tôi lúc nãy cũng trong số đó. Tôi theo bản năng mà nhìn hắn một cái, hắn vừa lúc nâng lên mắt tới, mắt chạm nhau, tôi ngẩn ra, tôi nhận ra ánh mắt đó —— Triệu Phương Sơ...... Tôi gật đầu một cái tỏ lòng biết ơn, liền không nhìn hắn tiếp, lúc này Bát gia, Cửu gia bọn họ cùng Tứ gia nói chuyện gì đó, Tứ gia nhẹ gật đầu, cũng đi theo ra ngoài.

  Xe ngựa ngoài cửa đã chuẩn bị, Nữu Hỗ Lộc thị cùng Lý thị tiến lên một bước giúp tôi vào xe ngựa, tôi từ từ mà dựa vào cửa sổ xe, lúc này mới phát hiện mồ hôi lạnh đã sớm thấm thấu xiêm y, Tứ phúc tấn không biết ở lại phân phó hạ nhân chút gì, Tứ gia đi tới. Na Lạp thị liền tiến tới, tôi không nhịn được dựng lên lỗ tai lên nghe: “Gia, ta đã tìm người đi truyền thái y, vẫn là để Tiểu Vi về phủ chúng ta trước đi. Lão Thập tam lại không ở đây, muội ấy lại chỉ có một mình trong phủ, khiến chúng ta không yên tâm; với lại cũng dễ giải thích với Thập tam?” Tứ phúc tấn mỉm cười nói, lòng tôi ngẩn ra, nàng lại để tôi tới phủ Tứ bối lặc, cũng chính là cung Ung Hòa thời hiện đại……

Tứ gia trầm mặc một chút, sắc mặt dịu đi: “Nàng suy nghĩ cũng thật chu đáo, Thập tam đệ ngày mai cũng đã trở về, hôm nay nàng cũng đã mệt rồi.” Na Lạp thị cong môi cười: “Nghe gia nói kìa, Tiểu Vi tuy nói chỉ là đệ tức phụ, nhưng thiếp cũng coi muội ấy như muội muội ruột, cũng không có gì vất vả.” Tứ gia gật gật đầu, một bên người hầu đã sớm dắt ngựa tới, Tứ gia xoay người lên ngựa, nhìn xe ngựa liếc mắt một cái, tôi theo bản năng mà quay lại, hắn đã thúc ngựa đi rồi. Tứ phúc tấn đi tới xe ngựa tôi đang ngồi, tôi vội vàng thu hồi tầm mắt, nhắm mắt dựa vào một bên, trong lòng lại nghĩ, nàng vì cái gì mà để tôi tới phủ Tứ gia, là do tôi bị thương, nàng ấy tỏ lòng tốt, hay là……

Rèm xe vén lên, Na Lạp thị ngồi vào, tôi mở ra mắt, còn chưa kịp mở lời, nàng mỉm cười lắc đầu, tôi sửng sốt: “Tiểu Vi, hôm nay muội nghe ta đi, tới phủ chúng ta qua đêm, dù sao Thập Tam đệ tới mai mới trở lại.” Nàng dừng một chút: “Ở phủ của muội ít nô tài, muội lại bệnh đau, bọn họ chưa chắc tận tâm, đến lúc đó thực sự có cái chuyện gì, lão Thập ba còn không lo lắng sao.” Nàng cười, lại nói: “Chẳng lẽ muội không thích Tứ tẩu này ư?” Nàng vừa nói xong đã khiến ý định từ chối của tôi nuốt trở lại, tôi khẽ cười: “Tứ tẩu nói gì vậy, muội là sợ gây phiền toái cho tẩu…”

“Vậy muội cứ an tâm nghỉ ngơi đi, thái y đang trên đường tới.” Nói xong nàng cũng thả lỏng mà dựa về phía sau, trên mặt tươi cười cũng dịu đi. Tôi không nói cái gì nữa, chỉ là hướng cửa sổ dựa người vờ ngủ, ánh mắt lại hướng ra phía ngoài nhìn, trong kinh thành ánh đèn đã lờ mờ, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa “lộp cộp" trên mặt đường. Trộm mà thở dài một hơi, Tứ bối lặc phủ sao……


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net